Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 46: Gởi thư



Liễu Minh Nguyệt đi thẳng vào, từ trong tay Ôn Hữu Xương nhận lấy quyển du ký, lật lật vài trang, chỉ có một tờ cuối cùng vừa rồi bị Ôn lão gia tử thẳng tay vứt xuống, hư mất nửa trang, nàng kiểm tra qua một lần, có chút đau lòng: “Sao ông ngoại lại phá hỏng quyển du ký của cháu vậy?”

Trước mặt nàng, Ôn lão gia tử không thể nghiêm khắc như với các tôn tử khác, lúc này do có chút không tin, chần chờ hỏi: “Quyển du ký này… Không phải của Nhị biểu huynh cháu sao?”

Liễu Minh Nguyệt lắc đầu: “Ông ngoại lầm rồi, đây rõ ràng là du ký của cháu mà.” Từ khi nàng bước vào thư phòng của Ôn Hữu Xương, đã thấy không khỏi yêu thích đối với những vật trang trí mà vị biểu huynh này từ khắp các nơi tìm tòi được, đã sớm quyết định chủ ý phải làm kẻ cướp một lần, loại chuyện này nàng thuần thục nhất, bởi vậy đúng là bày ra bộ dáng tiểu vô lại, đúng lý hợp tình chiếm hữu quyển du ký kia cho bằng được, chuẩn bị quay đầu bắt cu li nhà mình sao chép lại.

Nói đến cu li, Tiết Hàn Vân chính là người đã được chọn sẵn!

Nàng ôm du ký tự nhiên bước đi, vừa ra đến trước cửa quay sang nhìn Ôn lão gia tử áy náy cười nói: “Nguyệt Nhi vô ý, cắt ngang ông ngoại, ông ngoại người cứ tiếp tục…”

Ôn Hữu Xương chăm chú nhìn theo bóng lưng nàng, tư vị trong lòng khó phân biệt: tiểu nha đầu xấu xa này! Chẳng phải mấy lần trước đòi lấy vật trang trí ở trong thư phòng của hắn bị từ chối sao? Đáng để nàng làm như vậy ở trước mặt A ông ư?

Bất quá chó ngáp phải ruồi, ngược lại thay hắn giải vây.

Không đề cập tới việc trong thư phòng Ôn gia lão gia tử dạy dỗ tôn tử như thế nào, chỉ nói tới Liễu Minh Nguyệt một đường ôm theo du ký hướng tới sân viện của Tiết Hàn Vân, vừa mới bước vào, liền thấy Liên Sinh từ thư phòng đi ra, đón đầu hỏi thăm, nghe nói Tiết Hàn Vân có ở trong phòng, nàng phất tay bảo Liên Sinh lui ra rồi bước thẳng tới đẩy cửa đi vào.

Tiết Hàn Vân đang ngồi đọc một phong thơ, vẻ mặt xem ra có vài phần ngưng trọng, thấy nàng chưa bao lâu đã vội vàng đuổi sang đây, trên mặt không khỏi nổi lên một tầng ý cười nhàn nhạt.

“Sao Nguyệt Nhi lại tới đây?”

Liễu Minh Nguyệt cười tủm tỉm đưa quyển du ký vào tay hắn, “Làm phiền Hàn Vân ca ca sao chép một phần thay muội…” Thấy hắn muốn cất phong thư trong tay đi, nàng liền vươn tay ra đòi lấy, “Thư của ai vậy?” Khóe môi Tiết Hàn Vân mang theo tươi cười, ý vị thâm trường, ngược lại đưa bức thư kia vào trong tay nàng.

Nàng nhận lấy, mở ra đọc nhanh như gió, nhất thời gương mặt trở nên hồng hồng.

Thư là do Liễu tướng tự tay viết, chỉ nói gần đây Thánh thượng lao tâm lao lực trong chuyện quốc gia đại sự, bởi vậy mới vất vả ba tháng, liền bị bệnh trở lại, nay quốc sự đã trở về trong tay Thái tử. Trong kinh có rất nhiều nhà nhân cơ hội này thành thân, tuy Liễu Minh Nguyệt chưa cập kê, nhưng mà có thể thành thân trước, sau khi cập kê rồi viên phòng cũng không muộn, kêu bọn họ cố gắng sớm ngày hồi kinh chuẩn bị hôn sự…

Liễu tướng đưa ra quyết định này, cũng là vạn phần bất đắc dĩ.

Một khi Thánh thượng băng hà, thì sẽ phải giữ quốc tang, đến lúc đó hôn kỳ phải dời đến sau này.

Tiết Hàn Vân thấy mặt phấn của nàng đỏ rực, tâm tình rất tốt, tạm thời bỏ qua phần tin tức phía sau mà bức thư này đã tiết lộ, các thế lực trong kinh thành bắt đầu rục rịch phân tranh, vươn tay kéo nàng ôm vào trong ngực, cố ý nói: “Không phải Nguyệt Nhi đang ở cùng Hà cô nương sao? Sao lại có rảnh mà tới đây vậy?” Thay vì chờ nàng thăm dò, còn không bằng chiếm được tiên cơ.

Vốn dĩ Liễu Minh Nguyệt có ý thăm dò Tiết Hàn Vân. Kiếp trước nàng từng yêu một lần, cuối cùng rơi vào loạn côn đánh chết, ruột gan đứt từng khúc, ngay cả khi lý trí nói cho nàng Tiết Hàn Vân đối xử với nàng tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần so với Tư Mã Sách,  nhưng đối mặt với tình cảm, dù sao trong lòng nàng vẫn có một hai phần không tin tưởng.

Tuy nam nhân bằng lòng vì ngươi mà trả giá bằng sinh mạng của hắn, nhưng cũng không chứng tỏ rằng hắn sẽ không ở một thời khắc nào đó đối với những nữ tử khác sinh ra vài phần đồng tình, vì thế mà sinh ra khúc mắc với ngươi.

Nàng đã quen nhìn thấy nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ tử làm chính thê, nếu được vị hôn phu yêu thương sáu bảy phần, đã là ao ước của tất cả người bên ngoài, nhưng mà nàng căm hận việc tranh chồng với người ta, chỉ cưới một vị thê tử như A Đa nàng vậy, trên đời này ước chừng là có một không hai. Tiết Hàn Vân suy nghĩ như thế nào, nàng thực sự không biết.

“Hàn Vân ca ca cảm thấy… Hà tỷ tỷ đáng thương sao?”

Tiết Hàn Vân cùng nàng chung đụng đã lâu, nghe nàng vòng vo hỏi gần hỏi xa về Hà Tú Liên như vậy, trong lòng đã chắc chắc vị Hà Tú Liên kia có khả năng đã từng ám chỉ gì đó. Mặc dù vẻ mặt hắn lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng ở kinh thành lúc cùng đồng liêu ra bên ngoài xã giao, trong tiệc rượu không phải chưa từng gặp qua việc được nữ tử yêu thương nhung nhớ, đặc biệt là nam nhi trẻ tuổi tuấn tú, loại chuyện này làm sao mà thiếu được? Cũng có các loại ám chỉ công khai… Không phải ai cũng là kẻ ngốc.

Lập tức nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng: “Hà cô nương có ăn có uống, làm sao lại đáng thương?”

Nơi biên quan, chiến sự thay nhau nổi lên, trước đây hắn từng nhìn thấy cô nhi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, song thân đều mất, không áo không cơm, mặt vàng như sáp nến… Sau khi thành bị phá, xương trắng chất thành đống… Tận mắt chứng kiến chuyện bi thảm nhất trên đời này, từ đó về sau khi hắn có được cuộc sống yên bình, áo cơm không lo, không cần lo lắng thành phá mệnh vong, vĩnh viễn cách biệt với bầu trời, sao lại bị cho là đáng thương?

Liễu Minh Nguyệt chớp chớp mắt, đối với đáp án như vậy của Tiết Hàn Vân có vài phần bất mãn, nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: “Hà tỷ tỷ tự thương hại mình ăn nhờ ở đậu, muốn tìm một phu quân tốt để phó thác chung thân… Nàng ta cảm thấy Hàn Vân ca ca vô cùng tốt…” Lặng lẽ liếc mắt quan sát thần sắc của Tiết Hàn Vân, thấy hắn nghiêm túc nghiền ngẫm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý bi thương: nếu tương lai, cũng sẽ có nữ tử khác bầu bạn hai bên trái phải của hắn, vậy vị trí của nàng sẽ nằm ở đâu?

Vạn thị dạy cho nàng các thủ đoạn ở hậu viện, sau này các nữ tử bên cạnh trượng phu mình sẽ đả kích mình như thế nào, kiếp trước nàng không biết mấy chuyện này, cũng không thèm để ý, nhưng sự thật chứng minh nàng quá ngây thơ, người không có ý hại hổ, nhưng hổ có lại có lòng muốn làm người bị thương… Cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, nghĩ đến những chuyện của kiếp trước, cũng không biết là A Đa và Hàn Vân ca ca đã mất bao nhiêu tâm cơ, mới giữ được sự bình an cho nàng?

Tiết Hàn Vân thấy vẻ mặt của nàng hoảng hốt cô đơn, trong lòng không khỏi yêu thương, ở trên mặt nàng hôn trộm một cái, cười yếu ớt: “Có phải Nguyệt Nhi không biết, ở trong kinh không thiếu nữ tử ái mộ ta, ngoại trừ La sư tỷ của muội ra, nữ tử khác ít nhiều gì không được 10 người cũng có 8 người đấy?! Lúc ta đi cùng các đồng liêu, cũng có không ít người quanh co lòng vòng hỏi thăm việc hôn nhân của ta, cũng có… ừm, để ta nghĩ thử xem có bao nhiêu…”

Liễu Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, chợt thấy nguy cơ nổi lên, trong lòng không ngừng nói với chính mình rằng, kiếp trước rõ ràng hắn chưa từng thành thân, tới khi nàng chết, hắn cũng chưa từng thành thân… Nhưng ở trong đầu lại có một ý niệm khác mạnh mẽ xuất hiện, có lẽ hắn còn có nguyên nhân khác, chứ không phải bởi vì nàng mới chưa từng thành thân…

Vì sao hắn chưa từng thành thân, trước giờ nàng cũng chỉ đoán mò, chưa bao giờ nghe hắn chính miệng thổ lộ, là bởi vì nàng mới chưa từng thành thân.

Trước đó vạn phần chắc chắc, bây giờ vậy mà lại không dám tin tưởng cho lắm!

“Huynh… Huynh định cưới về hết sao?”

Tiết Hàn Vân thấy mặt mày nàng trắng bệch, trong mắt đã có hơi nước, toàn bộ thân mình đều cứng lại rồi, còn muốn giãy khỏi ngực hắn, vội vàng vươn hai tay ôm chặt nàng vào trong ngực, hai gò má lần lượt chạm vào hai gò má của nàng, kề sát vào tai nàng, cười khổ nói: “Không cần biết là nữ tử nhà ai, ở trong mắt ta cũng không bằng Nguyệt Nhi…”

“Gạt người!” Sự hoài nghi trong lòng Liễu Minh Nguyệt lại tăng thêm hai phần.

“Cũng không nghịch ngợm bướng bỉnh bằng Nguyệt Nhi…” Trong thần sắc sắp tức giận của Liễu Minh Nguyệt, lại tiếp tục nói: “Làm cho tâm can ta đều đau…”

Lời này thực sự quá êm tai, lập tức đâm trúng vào tử huyệt của Liễu Minh Nguyệt.

Nếu hắn khen Liễu Minh Nguyệt ôn nhu hiền thục, thiện lương am hiểu lòng người, hơn phân nửa nàng sẽ nổi giận, bởi vì Tiết Hàn Vân lại dám nói dối để dỗ dành nàng, có thể thấy được tất cả không phải là lời thật lòng. Nhưng mà hắn lại nói ra sự thật, ngược lại khiến lòng nàng vui mừng.

Quả thật, Liễu Minh Nguyệt cũng thừa nhận bản thân không phải nữ tử dịu dàng thiện lương khiến người ta yêu thích, nàng lớn như vậy, cũng chưa bao giờ từng cố ý hạ mình đi lấy lòng người ta, Liễu tướng cưng chiều nàng như vậy, một lòng chỉ chăm chăm sợ nàng buồn lòng, làm sao còn bắt nàng phải nhìn sắc mặt của người khác rồi lấy lòng người khác?

Ngay cả Tiết Hàn Vân, tuy rằng bên ngoài lạnh lùng thản nhiên, nhưng trên thực tế làm sao không phải ngấm ngầm dung túng nàng?

Dung túng nàng ở trong thư phòng của hắn đúng lý hợp tình làm kẻ cướp, dung túng nàng muốn gì được nấy, chỉ cần là nàng thích thì sẽ cho nàng…

Chẳng qua bây giờ nàng đã dần dần học được cách thấu hiểu nỗi khổ tâm của Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân, tính tình không còn tùy hứng giống như trước, hoàn toàn không để ý kiêng kỵ đến tâm tình của Liễu tướng và Tiết Hàn Vân.

Tiết Hàn Vân thấy thần sắc căng thẳng trên mặt nàng đã hòa hoãn xuống, ở trên mặt nàng lại hôn trộn một cái, mới sầu mi khổ kiểm nói: “Ta đang rầu rĩ không thôi đây, chỉ có một mình muội, mà ta còn ứng phó không nổi, nếu như lại nạp thêm phụ thân khác vào cửa, chẳng phải là muốn mệt chết à?”

Đến lúc này Liễu Minh Nguyệt cũng hiểu được ngụ ý trong lời hắn nói, nhất thời sẵng giọng: “Ai biết được? Vạn nhất sau này lại xuất hiện hoa đào tươi đẹp nào đó, so sánh cùng với muội, huynh cao hứng còn không kịp, làm sao mà mệt chết chứ?”

Tiết Hàn Vân nghe ra được ẩn ý trong đó, dĩ nhiên là ăn không ít dấm chua nha, mấy ngày nay hắn lo lắng tính tình nàng hiếu động, bị Ôn Hữu Xương câu đi mất, nào ngờ nàng cũng đang lo lắng hắn bị hoa đào nào đó câu đi, thực sự là… Hai bên đều nghĩ sai, thiếu chút nữa là nháo ra ô long rồi.

Lo lắng trong lòng hắn biến mất, cảm thấy giống như rớt vào trong hũ mật, dứt khoát không biện bạch giải thích thêm gì nữa, nhanh chóng quyết định chặn lấy đôi môi đang không ngừng líu lo kia.

Vốn dĩ Liễu Minh Nguyệt nói vòng vo vài vòng đều mang theo một chút ghen tuông, mở miệng nói cũng thấy rất ngại ngùng, kết quả lại không nghe được hắn biện bạch, đang muốn ngẩng đầu nhìn thần sắc hắn xem sao, đôi môi phấn nộn đã bị mạnh mẽ chiếm lấy, sau gáy cũng bị bàn tay to của Tiết Hàn Vân chế trụ chặt chẽ, khiến nàng không thể giãy…

Trong đầu nàng thoáng chốc vang lên tiếng ong ong, tâm tư gì cũng tạm thời phải đặt qua một bên, tim trong lồng ngực đập nhanh như trống bỏi, gần như muốn nhảy ra luôn… Bị Tiết Hàn Vân hôn môi như vậy, đây là lần đầu tiên…

Nam tử hôn nàng sống mũi cao thẳng, lông mi dày rậm, cho tới bây giờ trên mặt vẫn lạnh như băng, nhưng giờ phút này chỉ vì nhiễm một chút sắc màu tình dục, đường cong trên mặt lại ngoài dự tính mềm mại hẳn đi, cả hai gần sát nhau như vậy, nàng ngây ngốc nhìn hắn, hồn bay lên trời, trong đầu vậy mà lại xuất hiện một suy nghĩ ngốc nghếch: Hàn Vân ca ca… Thì ra lại vừa mắt như vậy… Vừa mắt đến nỗi chỉ cần lộ ra gương mặt này, tim nàng sẽ dâng lên tận cổ họng, cả người mềm yếu hóa thành một vũng nước trong ngực huynh ấy…

Chuyện này cũng chưa tính, hắn cường ngạnh cố gắng cạy mở đôi môi nàng, bắt được cái lưỡi đinh hương muốn lùi bước của nàng, không ngừng mút…

Dưới thế công mạnh mẽ như vậy, toàn bộ đầu óc của Liễu Minh Nguyệt đều hóa thành hư không, thân thể đã sớm mềm yếu thành một đoàn, mặc cho Tiết Hàn Vân xoa nắn…

Thật lâu sau đó, rốt cục Liễu Minh Nguyệt mới có cơ hội để hô hấp, nàng vùi toàn bộ đầu mình vào trong ngực Tiết Hàn Vân, chờ đến khi hô hấp hòa hoãn trở lại, cúi đầu lẩm bẩm: “Về sau… Không cho chàng để ý tới người khác, chỉ có thể đối tốt với một mình ta… Ta muốn chàng đối xử với ta giống như A Đa với nương ta…”

Tiết Hàn Vân nhanh chóng ôm chặt lấy nàng vào trong ngực, trong lòng vô cùng thỏa mãn, giọng nói mềm mỏng dịu dàng, quả thực là giọng điệu hiền lành ôn nhu nhất từ khi hai người quen biết nhau tới nay chưa bao giờ có: “Nha đầu ngốc, cả ngày nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ lung tung gì đâu không? Có thể lấy được nàng, ta đã thấy thỏa mãn, về phần những nữ tử khác ra sao, nào có liên quan gì đến ta đâu?”

Sự lo lắng bất an trong lòng Liễu Minh Nguyệt, rốt cuộc cũng có thể bình ổn trở lại ——