Tương Lai Có Mình

Chương 3: Lời Hứa



"Út Lam, út Lam"

Cậu hai Sơn vừa kêu tên Lam vừa đi lại chỗ của Ngọc Lam và Thanh Trúc đứng.

"Người đó là ai mà gọi tên cô dữ vậy đa?"

"Cái người đằng đó là anh hai tui mà nãy giờ tui quên giới thiệu, tui là Lam, Huỳnh Ngọc Lam tui sanh năm 1xxx tính đến nay cũng được 16 cái xuân xanh rồi."

"Vậy là chị lớn hơn tui một tuổi hả, nãy giờ tui nói năng hơi bất lịch sự mong chị bỏ qua cho tui nha!"

Thanh Trúc vừa nói vừa nở một nụ cười nhẹ làm cho hai má lúm đồng tiền của cô hiện lên trên gương mặt phúng phính của mình và chính nụ cười đó đã làm cho trái tim của Ngọc Lam lỡ nhịp. Cô khựng lại đưa đôi mắt của mình nhìn chằm chằm vào Thanh Trúc.

"Cô tư ơi cô tư, cô ở đâu vậy cô tư, cô tư ơi..."

"Í chết cha, tới giờ tui phải về rồi. Trốn đi từ sáng giờ chắc cha tui ổng biết nên ổng mới sai người kiếm tui về, chào chị tui đi trước nghen, nào hữu duyên mình gặp lại"

Nói xong Thanh Trúc cuối đầu chào Lam rồi chạy lại phía người gọi cô, còn Ngọc Lam vẫn đứng đờ người ra, vẫn đưa mắt nhìn về phía Thanh Trúc mặc dù Trúc đã đi một đoạn khá xa.

"Ê út, nhìn gì nhìn dữ vậy?"

"Anh hai, sao tự nhiên tim em đập nhanh quá à, người em cũng nóng nữa"

"Đâu? đưa cái trán đây anh hai rờ thử coi"

Nghe Ngọc Lam nói vậy Chí Sơn có phần hơi sốt ruột nên vội đưa tay lên trán để kiểm tra thân nhiệt của cô.

"Đúng là hơi ấm ấm, mà sao tự nhiên nóng vậy nãy giờ bình thường mà?"

"Em cũng không biết nữa, nãy em nói chuyện với cái cô mà anh khen cổ đẹp á, nói chuyện một hồi cái cổ cười lên là tự nhiên tim em nó đập bịch bịch rồi tự nhiên người nó nóng lên luôn."

Nghe Ngọc Lam nói vậy Chí Sơn cũng ngờ ngợ ra, anh nghĩ chắc cô em gái này cũng giống mình nên anh đã nói vài câu chọc Ngọc Lam.

"Hay là em thích cô ấy đa?"

Chí Sơn nói dứt câu Ngọc Lam liền quay sang nhìn anh với gương mặt đầy hoảng hốt.

"Anh nói cái gì vậy? cô ấy là con gái em cũng là con gái làm sao mà thích nhau được, với lại chuyện này nó trái với đạo lý, trái với tự nhiên....còn..còn"

"Bĩnh tĩnh, bĩnh tĩnh vậy là em không có thích cô ấy được chưa nói giỡn thôi làm gì căng dữ"

"Giỡn kiểu đó hông được nghen, cha má biết là đánh chết luôn."

"Cứ tưởng út Lam nó giống mình chứ, tính dẫn nó ra mắt chồng mình mà thấy nó hoảng như vậy thôi thì đành để dịp nào thích hợp rồi ra mắt luôn"

"Thôi út Lam đi về trước đi cũng quá giờ trưa rồi, anh hai đi công chuyện xíu rồi anh hai về sau nha"

"Dạ".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
3. Vì Anh Yêu Em
4. Thoát Khỏi Trái Đất
=====================================

"Thằng Tèo con Bưởi đưa cô út về đàng hoàng nghe chưa, cô út mà bị gì là cậu đuổi hai bây luôn"

- -----------------------------------

"Thưa cha con mới về, dạ thưa...."

Trong nhà hiện giờ có thêm một người đàn ông tầm cỡ tuổi cha cô, người này lạ hoắc cô chưa từng thấy bao giờ nên Ngọc Lam có phần hơi lung túng.

"Đây là ông hội đồng Trần ở Bạc Liêu, có miệng sao không biết chào hỏi"

"Dạ, con chào ông. Dạ thưa cha con có phần hơi mệt nên cho con xin phép vô buồng nghỉ ngơi"

Ngọc Lam cười gượng khẽ chào rồi đi vào trong còn ông Trần thì mắt cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Lam cho đến khi cô đi tuốt vào trong buồng.

"Cũng lâu rồi mới gặp ha ông Huỳnh."

"Đúng là cũng lâu rồi hai anh em ta mới có dịp gặp, không biết ông tới nhà tui có chi không?"

"Chỉ là không biết liệu ông còn nhớ lời hứa khi xưa không nhỉ?

"Lời hứa? tui đã hứa với ông cái chi đa, lớn tuổi rồi đầu óc cũng không còn nhớ rõ, hay ông nhắc tui xem để tui nhớ rồi tui làm cho ông."

Ông Huỳnh vừa nói vừa gãi đầu cười, ông Trần cũng cười theo rồi sau đó ngoắc đầu ra hiệu về phía vừa nãy Ngọc Lam đã đi vào. Khi thấy ông Trần làm như thế thì ông Huỳnh cũng lập tức hiểu ra.

"À tui nhớ ra rồi, không biết ông Trần đây muốn tui gả con Lam cho cậu cả, cậu hai hay cậu ba nhỉ?"

Ông Huỳnh cố ý nói lớn tiếng để cho Ngọc Lam nghe thấy. Sau khi nghe cha muốn gả mình thì cô bước chân xuống giường áp tai sát cánh cửa buồng để nghe rõ những lời ông nói.

"Thú thật với ông, thằng hai với thằng ba mệnh yểu nên mất sớm, nhà tui chỉ còn thằng cả với con bé tư mà thằng cả nó lấy vợ rồi, nó thương vợ nó lắm nên không có vụ nó lấy thêm vợ lẻ đâu."

"Tui xin lỗi tui không biết là ông mất thằng hai với thằng ba nên tui lỡ lời, thế thằng con lớn của ông không muốn lấy thêm vợ thì tui gả con Lam cho ai, không lẽ gã cho..."

Ông Trần khẽ gật đầu rồi thở dài than vãn tiếp.

"Thằng cả nhà tui nó lấy vợ xong thì nằng nặc đòi dọn ra riêng ở, thấy vậy bà cả cũng dọn qua ở chung với hai vợ chồng nó để tiện chăm sóc còn bà hai sau khi nghe tin thằng hai thằng ba mất thì cũng trở nên điên điên khùng khùng nên tui trả bả lại cho cha má bả, còn bà ba sau khi sinh con bé tư xong thì cũng mất do sức khỏe yếu. Ông thấy đó bây giờ nhà chỉ còn mình tui với con bé tư, tui cũng muốn sanh thêm thằng con trai để hủ hỉ mà bà cả cũng lớn tuổi rồi cho nên tui mới qua hỏi thử ông, không biết liệu ông có đồng ý không!"

Nghe ông Trần kể xong ông Huỳnh ngồi gật gù ngẫm nghĩ.

"Nếu mà ông đồng ý thì tui đem một trăm cây vàng, vài mẩu ruộng đất kèm mấy con trâu thêm mấy cái trang sức để làm sính lễ nhiêu đó chỉ là dự định của tui thôi nếu mà ông đồng ý sớm thì tui sẽ đem thêm mấy cây vàng nữa"

"Vàng bạc chi ông, tui hứa thì phải làm thôi nhưng mà tui cần phải suy.."

"Tui đồng ý"

Bà Huỳnh từ ngoài bước vào trên tay còn cầm bình trà ấm cất tiếng.

"Con Lam cũng tới tuổi gả chồng rồi, mình suy nghĩ nhiều chi rồi lỡ nó quá lứa lỡ thì thì ai lấy nó nữa? nên mối hôn sự này tui đồng ý, ông cứ đem sính lễ qua còn tui sẽ đi xem ngày về làm lễ.."

Choảng

"Tiếng gì thế?" Ông Trần hỏi.

"À chắc đám hầu nhà tui nó làm vỡ cái gì thôi". Bà Huỳnh biết tiếng đó là do Ngọc Lam làm nên vội bao biện đổ lỗi cho đám người hầu.

"Nếu hai người đã đồng ý thì tui xin phép về chuẩn bị sính lễ tầm vài ba bữa nữa tui qua"

"Hì hì, ông đi cẩn thận, tạm biệt ông. Mình sao ông còn ngồi đó nữa, qua tiễn bạn ông về kìa"

"Rồi rồi, đi liền nè"

Ông Trần vừa đi được một lúc thì Chí Sơn về.

"Thưa má con mới về, cha với út Lam đâu rồi má?

"Cha bây tiễn em rể bây về nãy giờ còn con Lam thì nó ru rú trong buồng á tối ngày chỉ biết trốn ở trỏng"

"Em rể? không biết người này đã làm gì khiến má vừa lòng, chưa cưới nữa mà đã gọi người ta là rể rồi, thôi kệ mình đi đem cho út Lam cái vòng cổ ngọc trai này thế nào con bé thấy cũng vui nhảy cẳng lên cho coi."

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!

Truyện cùng thể loại, có thể bạn thích