Tướng Môn Độc Hậu

Chương 145: Ta muốn giết minh an



Thẩm Diệu hỏi:“Ngươi sẽ xử lý công chúa Minh An và Tạ Trường Võ như thế nào?”

Tuy nàng luôn nhắc nhỡ bản thân đừng tò mò chuyện của Tạ Cảnh Hành, nhưng khi cứu nàng ra hắn mang theo thi thể Tạ Trường Triều làm nàng vô cùng nghi hoặc: “Ngươi định giết Tạ Trường Võ?”

“Không thì chờ hắn tính kế sau lưng ta à?” Tạ Cảnh Hành hỏi lại.

Thẩm Diệu trợn mắt, Tạ Trường Võ có đủ khả năng tính kế hắn sao. Đừng nói hiện tại hắn mang danh phận Duệ vương, lúc trước khi hắn là tiểu hầu gia thì anh em Tạ Trường Võ cũng phải lép vế trước mặt hắn, mưu kế thâm sâu như Phương thị mà vẫn thành thật để Tạ Cảnh Hành cuồng vọng nhiều năm.

“Thật ra ngươi không cần giết hắn, kể cả Tạ Trường Triều cũng vậy.” Thẩm Diệu nói: “Nếu phủ Lâm An hầu liên tiếp chịu tang, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua, như vậy ngươi sẽ gặp phiền phức.”

Tạ Cảnh Hành lạnh lùng nói: “Có giết bọn chúng hay không chỉ cần ta nói một tiếng.” Bỗng nhiên hắn nhìn Thẩm Diệu, ngả ngớn cười nói: “Ý thức đồng minh trỗi dậy à? Thế nào, lo lắng cho ta?” Dung mạo hắn hiện giờ so với hai năm trước càng thêm xuất sắc, bày ra vẻ mặt như vậy khiến người ta mê muội.

Thẩm Diệu dời ánh mắt, nói: “Ta sợ ngươi liên lụy ta.”

Tạ Cảnh Hành cười nhạo một tiếng: “Không cần sợ, ta có biện pháp bảo vệ ngươi, cũng có thể tự bảo vệ mình, không tạo thêm phiền phức cho ngươi.”

Thẩm Diệu cảm thấy kỳ quái, lời Tạ Cảnh Hành vừa nói dường như ám chỉ ai đó, nhưng ở đây chỉ có hai người, nàng cho rằng bản thân nghĩ nhiều: “Duệ vương điện hạ tất nhiên thần thông quảng đại.”

Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Cũng còn thua kém người khác, ít nhất ta không biết diễn khổ nhục kế.”

Thẩm Diệu nghi hoặc: “Ngươi nói gì?”

“Thôi bỏ đi.” Tạ Cảnh Hành đứng lên, đến trước mặt Thẩm Diệu. Hắn rất cao khiến nàng thấy áp lực. Ngày thường hắn đối với nàng luôn ngả ngớn, làm áp lực kia bị hòa tan. Hôm nay bộc lộ ra ánh mắt lợi hại nên nàng thấy rất khác.

“Ngươi nghĩ ta sẽ xử trí Minh An như thế nào?” Hắn ghé sát vào tai Thẩm Diệu, thấp giọng hỏi.

Thẩm Diệu theo bản năng lui về phía sau, nhưng bả vai lại bị Tạ Cảnh Hành đè lại, vẻ mặt hắn rất kỳ quái, giống như đang nhẫn nhịn điều gì. Bỗng nhiên hắn buông tay, xoay người lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn thế nào?”

“Sao lại hỏi ta? Không phải ngươi đã có quyết định rồi sao?” Thẩm Diệu nói.

“Chuyện này cho ngươi quyền quyết định.”

“Nếu Duệ vương ra tay, có thể làm đến mức nào?” Thẩm Diệu âm thầm tính toán: “Nếu ta nói, ta muốn lấy mạng Minh An, có thể gây nguy hiểm cho ngươi không?”

Tạ Cảnh Hành xoay người lại nhìn chằm chằm Thẩm Diệu rời nở nụ cười, hắn nói: “Nha đầu Thẩm gia, ta nhớ ngươi rất rành việc mua bán.”

Thẩm Diệu sững sờ, đã lâu rồi Tạ Cảnh Hành không gọi nàng là “Nha đầu Thẩm gia”, hắn vừa gọi đã làm nàng nhớ đến khoảng thời gian hai năm trước khi đôi bên vừa gặp gỡ. Khi đó cả hai đều kiêng kị đề phòng đối phương, nghĩ rằng cả đời cũng không qua lại, không ngờ chỉ sau hai năm, bọn họ có thể cùng nhau thảo luận việc giết người. Nhân sinh quả là kỳ diệu.

Tạ Cảnh Hành hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn giết nàng?”

Thẩm Diệu kiện định nói: “Nàng và anh em Tạ gia hợp mưu bắt ta, muốn bán vào kỹ viện khiến ta sống không bằng chết, lại âm thầm gài bẫy đại ca. Ta đâu phải thánh nhân, cũng không phải dạng người lấy ơn báo oán, so với những gì nàng đã làm ta chỉ cần mạng nàng đã rất nhân từ.”

“Nha đầu độc ác.” Tạ Cảnh Hành ung dung nhìn Thẩm Diệu, giống như nàng vừa nói về sinh mạng ngọn cây cọng cỏ chứ không phải nói về một vị công chúa, hắn cười: “Nhưng mà, vì sao ta phải giúp ngươi?”

Thẩm Diệu ngớ người.

Thường nghe phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt tính cách sẽ trở nên nắng mưa thất thường, thái độ Tạ Cảnh Hành như vậy làm Thẩm Diệu hoài nghi chẳng lẽ hắn cũng đến kỳ? Nàng không hiểu tại sao hôm nay hắn lại như vậy. Mới mấy ngày trước hắn còn hào hứng giúp nàng việc này việc nọ, muốn nàng trở thành đồng minh, hiện tại nàng có chuyện nhờ cậy, hắn lại làm cao. Dù có là lão hồ ly mấy chục năm chìm nỗi chốn quan trường cũng không khó nắm bắt như hắn.

Nàng nói: “Ngươi nói chúng ta là đồng minh, thay đồng minh ra mặt không phải là chuyện rất hợp lý à?” Thẩm Diệu xem như đã nhìn ra, Tạ Cảnh Hành là một người không theo lẽ thường. Bùi Lang từng dạy Phó Tu Nghi thuật chế ngự, nếu gặp thần tử có tính cách cổ quái, không biết xấu hổ thì ngươi càng phải mặt dày hơn hắn, không biết xấu hổ hơn hắn thì mới thành công. Nàng dùng cách này đối phó Tạ Cảnh Hành.

Tạ Cảnh Hành không ngờ Thẩm Diệu lại đáp như vậy, thấp giọng nói: “Tuy nói như thế, nhưng ta không chỉ cứu ngươi, thay ngươi giết kẻ bắt cóc, giờ lại đi ám sát công chúa một nước. Đồng minh thì hai bên phải cùng có lợi, đằng này ngươi không làm gì cả. Chỉ có vợ chồng mới giúp nhau vô điều kiện, hay ngươi đừng xem ta là đồng minh nữa, xem ta là phu quân đi.”

Thẩm Diệu tức đến khó thở, nàng cười lạnh nói: “Duệ vương điện hạ kim tôn ngọc quý, không muốn giúp cũng không sao, ta không cưỡng cầu. Việc của Minh An, cứ để ta tự nghĩ cách.”

“Cách gì?” Tạ Cảnh Hành thản nhiên nói: “Cầu cứu biểu ca của ngươi à?”

Thẩm Diệu: “Việc này là Lăng ca có liên hệ gì?”

Tạ Cảnh Hành nói: “Ngươi gấp cái gì, ta nói không giúp bao giờ. Nghĩ tình đồng minh, ta tiện tay giúp ngươi vậy. Nhưng ngươi cũng phải đền ơn ta chứ.”

Thẩm Diệu căm tức nhìn hắn.

“Nhất thời ta chưa nghĩ ra cần gì.” Tạ Cảnh Hành nhướng mày, thở dài nói: “Thôi thì ngươi cứ làm trước hai phần điểm tâm đi, ta sợ đói bụng trong lúc đi ám sát”.

Thẩm Diệu đứng hình.

Tạ Cảnh Hành đi được một lúc lâu, Thẩm Diệu mới trở lại giường, nhưng không hề buồn ngủ. Nàng không biết hắn sẽ dùng cách nào ám sát Minh An, vậy mà trong lòng lại rất yên tâm, nàng thừa biết năng lực Tạ Cảnh Hành, có thể nói hắn mánh khóe thông thiên, có thể sử dụng cả hai thân phận để nghênh ngang lắc lư trước mặt vua Văn Huệ thì chuyện lấy mạng một công chúa cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà… tâm tình hắn hôm nay quả thật không tốt, vui giận bất thường.

...

Định kinh mấy ngày nay lại có tuyết rơi, các tiểu thư phu nhân yểu điệu của kinh thành sợ đường trơn nên ít khi ra ngoài. Nếu bắt buộc phải đi cũng che chắn cẩn thận, mang theo lò sưởi tay để tránh bị phong hàn. Mặt hồ Vạn Lễ kết thành băng, muốn câu cá phải đục một lổ lớn. Chỉ qua một đêm, từng cành cây ngọn cỏ đọng đầy tuyết thành những pho tượng xinh đẹp với muôn hình vạn trạng, vẻ đẹp của thiên nhiên được phô bày giữa đất trời. Thời tiết này chỉ cần để một bát nước ngoài cửa, sáng ra sẽ đông cứng thành băng, tràn cả ra miệng bát.

Tại phủ Duệ vương, sáng sớm Quý Vũ Thư vừa ra khỏi phòng đã ngã sấp mặt, hắn chữa ngượng bằng cách la hét hạ nhân dọn tuyết không sạch, hại hắn bị té. Từ khi Tạ Cảnh Hành vào đường Diễn Khánh trú ngụ, Quý Vũ Thư cũng theo vào để tiện trêu chọc tiểu bạch hổ, chỉ khi có việc hắn mới về hiệu cầm đồ Phong Tiên trao đổi với Hồng Lăng.

Nhìn thấy Tạ Cảnh Hành từ trong viện bước ra, hắn gọi lớn: “Tam ca!”

Tạ Cảnh Hành mặc kệ hắn, hổ con nhảy khỏi cái ôm ấp của Quý Vũ Thư, chạy đến bên chân Tạ Cảnh Hành. Cao Dương cũng từ một hướng khác đi tới, tối qua hắn không hồi cung mà tá túc ở đây.

“Ngươi định đến Thẩm trạch xem bệnh cho La tiểu thư à?” Quý Vũ Thư quay sang hỏi hắn.

Nhắc tới việc này Cao Dương thấy đau đầu, hắn chữa bệnh cho rất nhiều người từ hoàng đế cho đến tiểu thư nhà quan, không có ai như La Đàm. Rõ ràng mấy ngày trước suy yếu sắp chết, sinh tử chỉ trong đường tơ kẻ tóc, vậy mà mới qua vài hôm nàng đã ra sân tập võ, lý do là sau khi gặp chuyện nàng đã thức tỉnh, chỉ có khổ công luyện tập mới bảo vệ được người thân.

Nàng không nhìn lại bản thân hiện giờ, ép buộc như vậy miệng vết thương sao có thể mau lành, mà không lành nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi: “Ngươi có phải đại phu trong cung không đó? Còn không bằng học đồ trong y quán ở thành Tiểu Xuân, người kia vừa ra tay thì ngày hôm sau bệnh nhân đã có thể lên núi đốn củi.”

Không ngờ nàng lại đem kẻ học việc ra so sánh với hắn, vết thương của nàng đâu phải bình thường, đó là vết thương chí mạng chứ có phải đứt tay chảy máu đâu. Lần đầu tiên hắn gặp một bệnh nhân không có ý thức như vậy, lại còn không biết tôn trọng thầy thuốc, Cao Dương cảm thấy, nếu hắn không giúp nàng lén đến phủ Duệ vương, có khi nàng đã leo lên đầu hắn tiểu tiện luôn rồi.

Thấy Cao Dương sầu muộn như vậy, Quý Vũ Thư thúc vào ngực hắn: “Giữa ban ngày ban mặt phát ngốc gì thể, chữa bệnh cho người khác đến nỗi bản thân choáng đầu luôn à.”

Cao Dương hoàn hồn, liếc xéo Quý Vũ Thư: “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi chắc.”

Tạ Cảnh Hành đột nhiên mở miệng hỏi: “La Lăng sao rồi?”

Cao Dương sửng sốt, sao bỗng nhiên Tạ Cảnh Hành hỏi đến La Lăng: “Vết thương của hắn không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tay thì sao?”

“Tay?” Cao Dương nói: “Tay phải của hắn coi như bị phế rồi.”

Tạ Cảnh Hành nhìn Cao Dương, hỏi: “Ngươi thì không thể chữa khỏi tay hắn?”

“Tuy y thuật của ta cao nhưng cũng không phải thần y. Tay hắn tổn thương gân cốt, lại chồng lên vết thương cũ, dù là thần tiên cũng khó cứu. Mà sao ngươi lại quan tâm hắn, dù ngươi đối tốt với Thẩm gia nhưng không lẽ muốn quan tâm cả dòng họ nội ngoại người ta?” Cao Dương không thể tin: “Ta nhớ ngươi ghét qua lại với người khác lắm mà.”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Ai quan tâm hắn?”

“Vậy ngươi hỏi thương tích của hắn làm gì?” Cao Dương nghi hoặc.

“Cái này ta biết!” Quý Vũ Thư bị lãng quên nãy giờ cuối cùng chen được một câu, hắn đắc ý vuốt cằm, làm ra vẻ bí hiểm: “La thiếu gia vì Thẩm ngũ tiểu thư mới bị thương, nếu hắn vẫn không khỏe lên được thì trong lòng Thẩm ngũ tiểu thư sẽ tự trách. Tam ca và nàng giao tình sâu đậm, không muốn nàng buồn. Có phải không Tam ca, ta nói đúng chứ?”

Tạ Cảnh Hành mắt lạnh nhìn hắn, Quý Vũ Thư sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Ta thấy rất có đạo lý mà.”

Cao Dương nghe Quý Vũ Thư nói cũng tinh tế suy nghĩ, một lúc sau hắn giật mình nhìn Tạ Cảnh Hành, khó hiểu: “Nếu vậy thì La Lăng bị thương cũng là chuyện tốt, tay hắn thế này thì thua kém ngươi rồi.”

“Nực cười.” Tạ Cảnh Hành giận quá hóa cười: “Cho dù hắn mọc thêm một cánh tay, so với bổn vương vẫn phải thua kém!”

Quý Vũ Thư và Cao Dương đồng loạt sững người, bọn họ nói cái gì sao? Tạ Cảnh Hành có vẻ tức giận hơn lúc nãy nữa.

Quý Vũ Thư trấn an cơn thịnh nộ của Tạ Cảnh Hành: “Thì đó, không nhìn xem Tam ca của chúng ta là ai, là Duệ vương của Đại Lương, đệ đệ ruột thịt của hoàng đế, trong thiên hạ ai dám xem thường ngươi. Người họ La kia bất quá chỉ là một thiếu gia nhà quan chốn biên thùy, nếu về Đại Lương cũng là một chức vụ tép riu, huống hồ bây giờ tay hắn còn bị thương, làm sao so sánh với Tam ca được.” Quý Vũ Thư nịnh nọt Tạ Cảnh Hành đã thành quen, nói một câu dài mà không hề vấp.

“So sánh bổn vương với một kẻ không thể tự bảo vệ bản thân, Quý Vũ Thư, ngươi muốn về quê dưỡng lão rồi đúng không?” Giọng nói Tạ Cảnh Hành càng lúc càng lạnh lẽo.

Quý Vũ Thư muốn vỗ mông ngựa ai ngờ bị ngựa đá, hắn phải làm sao mới tốt đây?

Lương tâm Cao Dương trỗi dậy, hắn vội di dời câu chuyện: “Thi thể Tạ Trường Triều ở tháp canh phải xử lý thôi. Thẩm Diệu đã về Thẩm trạch, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tạ Trường Triều đã chết. Chuyện Thẩm Diệu được công chúa Vinh Tín đưa về tận nhà bình an cả thành đều biết, sự tình lần này tuy kinh động lớn nhưng kết thúc đơn giản, tin đồn cũng dần lắng xuống.

Nhưng những người tham dự vào sao có thể dễ quên, nhất là Tạ Trường Võ. Tạ Trường Triều mất tích, làm hắn như đứng đống lửa ngồi đống than. Thẩm Diệu bị bắt cóc thì lại lành lặn trở về, Tạ Trường Võ nghe tin sẽ nghĩ gì?

Tạ Cảnh Hành nhếch môi, nói: “Tiếp theo, tất nhiên là tính sổ.”

Cao Dương nhìn Tạ Cảnh Hành thử dò xét: “Ngươi... Ngay cả công chúa Minh An cũng muốn đối phó sao?”

“Nếu không thì thế nào?” Tạ Cảnh Hành điềm nhiên đáp: “Nước Tần không biết cách nuôi chó, để nó phát điên chạy khắp nơi cắn người, chó điên như vậy bị bắt giết cũng không thể trách ta được.”

Cao Dương có vẻ chần chừ: “Tuy nói như thế, nhưng trước khi lên đường bệ hạ đã dặn không được hành động thiếu suy nghĩ, bệ hạ còn chưa muốn động vào nước Tần, nếu hạ sát Minh An, Hoàng Phủ Hạo tất sẽ tra xét, hắn mà điều tra được do Đại Lương ra tay, chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức.”

“Ai bảo dùng người Đại Lương?” Tạ Cảnh Hành cười khẽ: “Người của ta là đủ?”

Cao Dương sửng sốt một lúc rồi nói: “Vì sao ngươi nhất định phải giết Minh An? Chỉ cần dạy nàng một bài học, nếm mùi đau khổ là được, cần gì lấy mạng?”

“Con chó điên này làm ta bực mình.” Ánh mắt Tạ Cảnh Hành trầm xuống: “Bổn vương muốn lấy mạng kẻ nào thì lấy, không cần phải báo cáo với ngươi.” Nói xong hắn ôm tiểu bạch hổ xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng.

Quý Vũ Thư cau mày nói: “Tam ca đến kỳ nguyệt sự à? Sao lại giận hờn vô cớ như thế? Hay ngươi chọc ghẹo hắn?”

“Ta đâu có rảnh rỗi như ngươi.” Cao Dương nói: “Ta còn muốn sống lâu một chút.”

“Xem ra lần này Tạ Trường Võ và công chúa Minh An gặp phải đại nạn rồi. Tính ra Tạ Trường Triều vậy mà có phước, một nhát chết tươi, ra đi rất là sảng khoái a.”

“Không sai.” Cao Dương hiếm hoi tán đồng Quý Vũ Thư.

...

Phủ Lâm An hầu ở Định kinh, so với sự rực rỡ lộng lẫy hai năm trước thì hiện giờ có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều. Khách khứa đến thăm hỏi ngày càng thưa thớt, việc này cũng thuận theo tự nhiên, từ ngày Tạ Cảnh Hành mất, Tạ Đỉnh không còn hứng thú với việc triều đình. Tạ phủ trâm anh thế phiệt dưới thời tiên hoàng dần dần mất đi khí thế, thế hệ sau không có nhân tài chống đỡ.

Tạ gia hiện giờ chỉ còn lại hai thứ tử, tuy không thể sánh bằng Tạ Cảnh Hành nhưng cũng được xem là có tài, nhưng vì là con vợ kế nên không thể phát huy hết khả năng, thật làm người ta thương tiếc.          

Phương thị đang gấp xiêm áo cho Tạ Trường Võ, nàng đã gần bốn mươi nhưng vẫn giữ được vóc dáng trẻ trung xinh đẹp, khác với công chúa Ngọc Thanh cao quý hào phóng, nàng là kiểu phụ nữ Giang Nam điển hình, cơ thể nhỏ nhắn, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, làm người nghe cảm thấy thư giản.

Mềm mại phong tình như vậy, khó trách trước đây Tạ Đỉnh đã có kiều thê vẫn xiêu lòng leo lên giường nàng ta.

Phương thị nói: “Đây là vải mới năm nay, ta làm cho huynh đệ các ngươi vài bộ mùa Đông, kinh thành càng lúc càng lạnh, các ngươi đi lại bên ngoài cả ngày, mặc nó vào có thể tránh bị phong hàn.”

Tạ Trường Võ đưa tay tiếp nhận: “Cảm ơn nương”. Nhưng lại mất tập trung.

“Quần áo đệ đệ ngươi cũng ở đây, ngươi nói hắn ra ngoài săn thú, sao mãi chưa thấy trở về.” Phương thị hờn giận: “Trường Triều trước giờ muốn vào Lại bộ, hôm qua nghe Hầu gia nói muốn đưa hắn đến đó nói chuyện, ai ngờ hắn đi biệt mấy ngày nay, bỏ lỡ cơ hội.” Nàng thở dài: “Lâu nay hắn vẫn hăng hái tiến tới, sao bây giờ lại nỗi hứng ham chơi như vậy?”

Tạ Trường Võ miễn cưỡng cười nói: “Tam đệ... Chắc cũng không phải ham chơi, thời tiết lạnh như vầy, săn thú xong cũng không tiện rời núi. Vài hôm nữa về lại nhờ phụ thân ra mặt một chuyến là được.”

Nghe vậy, Phương thị hốt hoảng: “Trời đổ tuyết lớn, có khi nào núi bị cô lập, Trường Triều gặp nguy hiểm rồi không?”

“Sao có thể.” Tạ Trường Võ cười nói: “Người đi theo hắn rất nhiều, đều là người có kinh nghiệm phong phú, nương yên tâm đi.”

Phương thị yên lòng, kéo tay Tạ Trường Võ nói: “Dù nương cẩn thận hầu hạ, nhưng hầu gia không quá nhiệt tình, nương chỉ có thể trông cậy vào hai đứa. Trước đây có Tạ Cảnh Hành đè nặng, hai anh em ngươi bị uất ức, trong lòng nương rất khổ sở nhưng vẫn phải chịu đựng, cũng may ông trời có mắt, bắt hắn đi rồi, trong phủ hiện giờ không còn ai ngáng đường các ngươi. Anh em ngươi phải không ngừng cố gắng, tranh cho nương phong hào cáo mệnh phu nhân, để hầu gia coi trọng nâng lên làm chính thê, thoát được thân phận thứ tử thì hầu phủ này là giang sơn của anh em các ngươi, lúc đó chúng ta sẽ giẫm nát những kẻ từng coi thường mẹ con ta dưới lòng bàn chân.”

Tạ Trường Võ nói: “Nương yên tâm, ông trời bắt Tạ Cảnh Hành đi sớm nghĩa là đang đứng về phía chúng ta, rồi sẽ có một ngày phủ Lâm An hầu do mẹ con chúng ta định đoạt.”

Phương thị gật đầu.

Tạ Trường Võ về phòng, phiền não đi qua đi lại.

Những lời vừa rồi là để trấn an Phương thị, nàng không hề nghi ngờ, dù tính cách kín đáo cẩn thận thì cũng chỉ là một người phụ nữ ở hậu trạch. Nhưng Tạ Đỉnh thì khác, mấy ngày nay Tạ Đỉnh liên tục rặn hỏi tung tích Tạ Trường Triều.

Nếu Tạ Trường Triều biến mất một mình thì hắn cũng không lo lắng, đằng này lại mất tích cùng lúc với Thẩm Diệu, nghĩ đến đây trong lòng Tạ Trường Võ run sợ.

Mật thất đó chỉ có hai anh em họ biết, nếu Tạ Trường Triều chủ động mang Thẩm Diệu ra ngoài, tức là đã tìm được biện pháp đẩy Thẩm Diệu đên kỹ viện, hắn chỉ cần ngồi chờ tin tức, nhưng chờ đến chờ đi, cuối cùng chờ được tin Thẩm Diệu đã được công chúa Vinh Tín cứu về.

Thẩm Diệu được cứu, vậy Tạ Trường Triều đi đâu? Nếu bọn họ cứu được thẩm Diệu từ trong mật thất thì lý nào không có dấu hiệu đánh nhau, hay trong lúc Tạ Trường Triều đưa Thẩm Diệu đi mới bị người phát hiện.

Tạ Trường Võ rơi vào vòng suy nghĩ lẩn quẩn, dù sao sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhưng hắn cử rất nhiều người đi điều tra vẫn không tìm được tung tích Tạ Trường Võ.

Công chúa Minh An nghe tin Thẩm Diệu trở về thì nổi cơn thịnh nộ, sai người tìm Tạ Trường Võ hỏi nguyên cớ, hắn tìm lý do trấn an, nhưng giấy không thể gói được lửa, thời gian dài Minh An sẽ bùng nổ. Hắn nóng nảy đến độ miệng nỗi mụn nước, mặc thêm áo khoát định tiếp tục ra ngoài tìm Tạ Trường Triều thì nhìn thấy một phong thư trên bàn.

Tạ Trường Võ trước giờ không cho hạ nhân vào phòng riêng của hắn, hắn cảnh giác nhìn quanh bốn phía, không tìm được gì nên mở thư ra xem.

Là nét chữ quen thuộc của Tạ Trường Triều.

Tạ Trường Triều viết, hắn vốn muốn mang Thẩm Diệu ra ngoài tìm kỹ viện, không ngờ giữa đường gặp quan binh, bất đắc dĩ phải ẩn thân trong một hộ dân gần hồ Vạn Lễ. Tin tức Thẩm Diệu về Thẩm trạch là do công chúa Vinh Tín và Thẩm Tín hợp mưu tung ra, để người bắt cóc lộ sơ hở, thế nên Tạ Trường Triều không dám lộ mặt.

Mà trước mắt công chúa Minh An liên tục hối thúc, cứ chần chờ cũng không phải là cách hay, chi bằng giờ tý đêm nay, bán Thẩm Diệu ngay tại hồ Vạn Lễ, gọi công chúa Minh An tới chứng kiến cảnh Thẩm Diệu bị làm nhục, đền bù lại khoảng thời gian chờ đợi trước đây.

Tạ Trường Võ xem xong lá thư, tin tưởng tám phần.

Thứ nhất, đúng là có tin tức Thẩm Diệu về Thẩm Trạch, nhưng sau đó nàng ta chưa từng xuất hiện. Nói cách khác, không có ai tận mắt chứng kiến Thẩm Diệu trở về. Tại sao Thẩm Tín không để nàng lộ mặt trấn áp tin đồn, phải chăng sự thật là vẫn chưa tìm thấy Thẩm Diệu?

Thứ hai mới quan trọng nhất, chữ viết kia rõ ràng là của Tạ Trường Triều, thậm chí có cả ký hiệu nhận biết riêng của huynh đệ bọn họ. Mặc dù đã gia nhập quan trường, hai anh em rất ít khi tự mình đề bút, đừng nói đến chuyện người khác giả mạo chữ viết của họ. Trên đời này chỉ có một người có khả năng mạo chữ Tạ Trường Triều, đó là Tạ Cảnh Hành, bởi lúc nhỏ khi luyện chữ, trong phủ có rất nhiều bút tích bỏ đi. Nhưng Tạ Cảnh Hành đã chết trận, xương cốt cũng không còn thì chuyện mạo danh là bất khả thi.

Tạ Trường Võ ngẫm nghĩ một lúc, đi đến trước bàn, trải giấy viết thư.