Tướng Quân Lệnh

Quyển 1 - Chương 6



Đệ 6 chương.

Trần Tắc Minh không ngờ được rằng ba ngày sau y liền nghe được tin Dương Lương phụng chỉ xuất chinh.

Lúc ấy y đang trong phiên trực. Đợi y an bài tốt công việc liền vội vàng ra khỏi cung, dọc theo đường đi chỉ nghe nghị luận sôi nổi, nói đại quân đã chuẩn bị xuất phát. Trong triều hoả tốc thu thập mười vạn đại quân, có không ít thanh niên đều là trong kinh thành, vì thế ở đầu ngã tư đường người dân chen chúc nhau đều là đến tiễn người thân. Dòng người một đường kéo dài hướng đến cửa thành, hai bên trái phải dường như kéo dài vô tận.

Y phóng ngựa đuổi theo hướng đại quân đi trước còn cách một ngã tư đường, len vào đoàn người đông nghìn nghịt, Trần Tắc Minh có chút nóng lòng không biết mình có vì vậy mà bỏ lỡ Dương Lương không.

Đến khi tiếp cận cửa thành y mới nhẹ nhàng thở ra.

Dưới thành tướng quân nổi bật một thân giáp trụ sáng ngời trắng như tuyết, nhẹ nhàng ghìm dây cương, bên hông ngựa treo một cây thương bạc.

Con ngựa kia trước sau đạp vài bước nhỏ, lại không ảnh hưởng đến nét tươi cười khoáng đạt của hắn, tựa hồ đây không phải ra chiến trường mà chỉ là đi tìm bằng hữu uống rượu.

Nguyên lai trên ngựa của hắn binh khí là thương, Trần Tắc Minh nhịn không được bật cười lên, rất chính thống, hoàn toàn không phù hợp cá tính của hắn.

Trần Tắc Minh hít mạnh một hơi, lớn tiếng gọi.

Nhưng mà quanh mình đều ồn ào huyên náo, đưa tiễn cho tới bây giờ đều là tràn ngập nước mắt, không muốn xa rời cùng kêu gọi, giờ phút này mỗi người đang nói cái gì, có lẽ ngay cả bản thân mình cũng đều nghe không rõ. Tiếng kêu của hắn nhanh chóng bị bao phủ trong những tiếng ầm ĩ kia.

Kỳ quái chính là Dương Lương rất nhanh vừa quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Tắc Minh đang ở phía sau đám người gấp đến độ giơ chân.

Hai người tầm mắt chạm nhau, Trần Tắc Minh lớn tiếng nói: "Hãy an toàn trở về!"

Y biết hắn nghe không rõ, nhưng Dương Lương cười một cái, làm như hiểu ý hướng y phất tay. Sau một lát, Dương Lương cúi đầu tại trong ngực sờ sờ, lấy ra một vật ném lại cho y.

Trần Tắc Minh nhảy lên tiếp được, thì ra là một ngọc bài chạm rỗng.

Trần Tắc Minh giật mình.

Ngẩng đầu, Dương Lương chỉ chỉ chính mình bên hông, đối Trần Tắc Minh tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình. Trần Tắc Minh cẩn thận theo dõi khẩu hình của hắn.

"Giữ lấy!" Dương Lương nói.

Trần Tắc Minh gật đầu, Dương Lương cười cười.

Giờ phút này, dòng người phía trước bắt đầu giảm bớt, đại quân đã cơ bản ra khỏi thành, chuẩn bị xuất phát.

Dương Lương đang muốn thúc ngựa lại đây, đột nhiên nghe thấy ngoài thành vang lên tiếng kèn, hai người đều ngưng thần nghe xong một lát, là kèn hiệu tập trung. Dương Lương ghìm ngựa, hướng y gật gật đầu rồi lập tức thúc ngựa chạy đi.

Trần Tắc Minh đang muốn đuổi theo thì thấy Dương Lương ngoài cổng thành chẳng biết lúc nào đã xem thương tháo xuống cầm trên tay, mũi thương màu bạc dưới ánh mặt trời lóe sáng như ánh sao lấp lánh.

Khi đi qua đội ngũ quân sĩ đang xếp hàng thì hắn đột nhiên nâng tay giơ ngân thương lên cao cao, tuyệt trần mà đi.

Các quân sĩ đi theo.

Hình ảnh này giống như Chiến thần uy vũ quyết liệt làm Trần Tắc Minh không khỏi giật mình, không ngờ một Dương Lương luôn luôn lười nhác hoá ra cũng có thời điểm tràn ngập nhuệ khí như vậy.

Đến khi hết thảy đều kết thúc, đại quân đã không còn thấy bóng dáng, mọi người dần dần tán đi. Vừa rồi xôn xao ầm ĩ cùng giờ phút này lặng lẽ hình thành nên sự tương phản rõ ràng của nỗi sầu biệt ly.

Trần Tắc Minh cúi đầu, trong tay là một khối ngọc rất đẹp sắc màu xanh biếc, chạm trổ tinh mỹ, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Trong lòng y dâng lên nghi hoặc, nhưng vẫn cất khối ngọc bài kia vào trong người.

Vào lúc ban đêm, hoàng đế triệu kiến.

Tiến vào điện, Trần Tắc Minh liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị, tiểu hoàng đế trên mặt tựa hồ có chút ảm đạm, lại tựa hồ là nén giận, yên lặng xuất thần. So với ngày thường bất động thanh sắc, giờ phút này hắn đột nhiên có vẻ chân thật, không hề xa không thể chạm như trước đây.

Trần Tắc Minh nghĩ đến ban ngày rời cương vị, tuy rằng chỉ là gần nửa canh giờ, tuy rằng y cũng đã báo lại nhưng ai biết hoàng đế có thể bắt bẻ hay không, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Hoàng đế thấy y đến thì thu liễm vẻ mặt cổ quái lại, suy nghĩ một lát mới mở miệng. Chỉ nói đến sinh thần thái hậu, đến lúc đó cần càng chú ý trong cung an toàn vân vân.

Hắn đang mặt trên phân phó, Trần Tắc Minh ở dưới nhất nhất trả lời, lúc này cảnh này thật sự có hương vị quân minh thần hiền.

Nói xong lời cuối cùng, Trần Tắc Minh quỳ an lui ra, hoàng đế đột nhiên thốt lên: "Đúng rồi, lần trước ban thưởng cho ngươi ngọc sư tử kia, ngày mai đem đưa cho tổng quản trong cung đi."

Chợt nhắc tới việc này, Trần Tắc Minh cả người máu đều như đông lại, sau một lúc lâu không thốt nên lời.

Hoàng đế gặng hỏi: "Như thế nào?"

Trần Tắc Minh quỳ đáp: "Thần chỉ là kinh hãi, không biết phạm sai lầm ở đâu khiến vạn tuế muốn thu hồi ban thưởng."

Hoàng đế không cho là đúng: "Ái khanh không cần đa tâm, chuyện không liên quan đến ngươi. Thái hậu gần đây được một khối hảo ngọc, muốn điêu khắc chỉ sư tử, trẫm nghĩ ngọc sư lần trước nhìn rất đáng yêu thế nên vừa lúc lấy ra cấp thợ thủ công làm mẫu."

Trần Tắc Minh dập đầu rời khỏi.

Ngày thứ hai, quả nhiên đem ngọc sư kia mang đến giao cho trong cung. Cách mấy ngày, cũng không thấy hoàng đế có động tĩnh gì, lòng Trần Tắc Minh giống như lửa cháy dầu sôi, một ngày dài như một năm, khi đang trực luôn thất hồn lạc phách, liên tiếp phạm sai lầm vì thế Đô Chỉ Huy Sứ phải gọi y ra răn dạy và quở mắng một phen, kỳ thật cũng có chút tư tâm, tuy nhiên Trần Tắc Minh không hề để ý.

Đến chạng vạng, khi y đang lãnh binh tuần tra thì có thái giám đến tuyên, bảo rằng hoàng đế triệu kiến. Khoảnh khắc nghe xong, y có chút bần thần, trống ngực bang bang đập. Bước đi phù phiếm lảo đảo theo sau vị thái giám kia. Cũng không biết đi bao lâu, đối phương đột nhiên đứng lại làm y suýt nữa đụng phải, ngẩng đầu vừa nhìn, không khỏi lắp bắp kinh hãi, đây không phải dục thất (phòng tắm) của hoàng đế sao.

Thủ vệ thái giám cao giọng hô: "Trần Tắc Minh yết kiến." Lời còn chưa dứt, đã có người đẩy ra đại môn khắc hoa.

Trần Tắc Minh chỉ đành phải bước vào.

Vừa vào cửa liền thấy ngọc sư kia đang được đặt an ổn trên sàn bên trong cánh cửa, Trần Tắc Minh thoáng nhìn qua, không khỏi trong đầu vang lên 'ong ong', chân mềm nhũn quỳ xuống. Đang ngẩn người thì một cung nữ từ sau tấm bình phong bước ra, kinh ngạc nói: "Đại nhân như thế nào quỳ gối ngay cửa, vạn tuế đang đợi ngài vào trò chuyện."

Trần Tắc Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cung nữ dáng người thướt tha, sau một lúc lâu mới gượng đứng lên.

Vào phòng, thấy trong phòng được rèm cuốn ngăn thành hai gian, chỉ nghe thỉnh thoảng có tiếng nước chảy, trong mũi cũng tràn đầy hơi ẩm, Trần Tắc Minh không dám ngẩng đầu, quỳ tâu: "Thần Trần Tắc Minh khấu kiến vạn tuế."

Thật lâu sau mới nghe trong phòng có người ừ một tiếng.

Trần Tắc Minh nín thở, lại chờ đợi chỉ chốc lát, hoàng đế bất ngờ nói: "Ngươi tiến vào."

Trần Tắc Minh bật thốt lên: "Thần..." Phản ứng đầu tiên của y đó là muốn nói hai chữ 'không dám', nhưng lời nói đến bên môi rồi lại không khỏi im miệng, ngưng một lát, chậm rãi đứng lên. Sớm có cung nữ cuốn lên màn trúc, Trần Tắc Minh cúi đầu chui vào nhìn không chớp mắt, thoáng nhìn như mặt không chút thay đổi, xem kĩ thì kỳ thật thân thể y đã căng thẳng đến cứng ngắc.

Phòng này rất rộng rãi, chính là nơi hoàng đế chuyên dụng tắm rửa, phòng trong dùng Ngọc Thạch lát một cái hồ sâu cỡ nửa thân người, có thể chứa mấy người, nước lưu chuyển là từ ngoài cung dẫn vào, quanh năm ấm áp. Hoàng đế đang ngâm mình ở trong hồ, thấy y tiến vào, cười một cái mới nói: "Thất thần làm gì, còn không hầu hạ Trần đại nhân cởi áo."

Quả nhiên có hai cung nữ nghe lệnh tiến lên.

Trần Tắc Minh cũng không ngẩng đầu từ từ lui lại một bước.

Hoàng đế tựa vào bên thành hồ, thấy y kháng chỉ cũng không mở miệng, nhìn đăm đăm vào Trần Tắc Minh. Nhóm cung nữ đều có chút kinh ngạc, đều tự trao đổi ánh mắt. Hai người kia giằng co chỉ chốc lát, Trần Tắc Minh trầm mặc chính mình cởi xuống đai lưng ném xuống đất. Hoàng đế trong mắt dâng lên ý cười, mơ hồ có chút đắc ý, nhắm mắt không nhìn y nữa.

Sột soạt tiếng động đi qua, hoàng đế nâng mắt, nở một nụ cười âm hiểm: "Trần khanh tắm rửa cũng không cởi quần sao?" Lời còn chưa dứt, đã có cung nữ che miệng mà cười.

Trần Tắc Minh vốn đã cảm giác co rút bất an, nghe nói lời ấy mặt chợt đỏ, trong mắt dâng lên một cỗ tức giận, cúi đầu không phân trần cũng không đáp lời, thân trên trần trụi nắm chặt hai đấm, đứng thẳng bất động tại chỗ. Hoàng đế nhướng mày, khẽ phất tay, nhóm cung nữ hai bên người Trần Tắc Minh tuần tự rút lui. Trần Tắc Minh sâu trong lòng biết nên tới chung quy tránh không khỏi, nhưng vẫn là nhịn không được hơi run rẩy.

Trong phòng rất nhanh im lặng như là chốn không người.

Trần Tắc Minh quỳ xuống: "... Tạ vạn tuế... Ban cho!" Dứt lời ngẩng đầu, trông thấy hoàng đế khóe miệng tươi cười, trong lòng tựa như bị ong chích rất khó chịu. Chần chờ thật lâu sau, hoàng đế thật cũng không thúc giục y, chỉ nhắm mắt giống như dưỡng thần.

Trần Tắc Minh vẫn phải xuống nước, xuống hồ rồi y cũng không dám đứng lâu, chọn nơi cách hoàng đế xa nhất ngồi xếp bằng xuống dưới, cái hồ kia vốn không lớn lắm, hai đại nam nhân ngồi ở bên trong, khó tránh tiếp xúc. Chân hoàng đế lại càng cố ý làm như vô tình tựa vào bên đùi y.

Trần Tắc Minh bị hắn làm cho cơ hồ áp vào trên thành hồ, đang dày vò, chợt thấy nước gợn nhộn nhạo, là do hoàng đế đang nhích lại gần, đến bên cạnh rồi đưa tay choàng ra phía sau y. Trần Tắc Minh không khỏi co rụt lại, lại nói hiện tại làm gì còn đường lui, chỉ có thể nghiêng đầu tránh né hơi thở của hắn, giấu diếm biểu tình.

Hai người giờ phút này hơi thở quấn quanh, ái muội vô cùng.

Hoàng đế tiến đến bên tai y, thấp giọng: "Ái khanh ngày hôm nay rất nghe lời a..."

Trần Tắc Minh cúi đầu không nói.

Tiểu hoàng đế đột nhiên nở nụ cười: "Tướng quân làm gì trưng ra bộ dạng trinh phụ liệt nữ như thế, cũng không phải lần đầu tiên." Trần Tắc Minh chợt chấn động, không nén được lộ vẻ thống khổ.

Hoàng đế đưa tay rút ra trâm gài trên tóc của y.

Tóc dài hạ xuống, che khuất hai má y, khuôn mặt ngày thường nhu hòa không ít, càng hiển lộ tuấn mỹ.

Hoàng đế ngắm nhìn một lát, đột nhiên lấy tay ấn y vào trong nước.

Trần Tắc Minh trở tay không kịp, chỉ trong khoảnh khắc đã uống hết mấy ngụm nước. Miễn cưỡng mở to mắt, thấy phân thân của hoàng đế lại xuật hiện ở sát ngay trước mắt, dĩ nhiên cương cứng, ở trong nước xem ra càng thật lớn dữ tợn, không khỏi hoảng hốt giật nảy người. Vội vàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị hoàng đế chặt chẽ cố trụ cổ, không khỏi kinh hãi. Như thế giằng co một hồi, Trần Tắc Minh không khí trong miệng cơ hồ dùng hết, trong lòng nghĩ chẳng lẽ hôm nay phải chết tại trong hồ này, nghĩ không ra nguyên nhân hoàng đế vì sao phải giết mình. Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên cảm thấy tay hoàng đế nới lỏng, tức thì thẳng người mới trồi lên khỏi mặt nước được.

Hoàng đế cười dài nhìn y, tựa hồ cảm thấy được rất là thú vị.

Đối phương tôn quý, Trần Tắc Minh cũng vô kế khả thi, chỉ phải suy sụp ngã ngồi, há miệng thở dốc, từng giọt nước theo lọn tóc rơi xuống, trượt đến bên môi y, quả thật nhìn đẹp như tranh vẽ.

Hoàng đế đột nhiên bắt lấy cánh tay y, đem cả người y nhấc lên.

Trần Tắc Minh không khỏi lảo đảo vài bước, không đợi y kịp phản ứng, đã bị áp vào thành hồ, tiếp theo nửa người dưới chợt lạnh. Trần Tắc Minh cắn răng, ngay sau đó có cái gì từ phía sau đột nhiên đâm vào thân thể y, đau đớn bất ngờ trùng kích khiến y cơ hồ co rút lên.

Từ đầu đến cuối, Trần Tắc Minh không rên một tiếng nào.

Đến khi hết thảy kết thúc, hoàng đế mặc vào y phục rồi trở về tẩm cung.

Còn lại Trần Tắc Minh tự mình thu thập sạch sẽ, mặc lại xiêm y, ngồi trên mặt đất nửa ngày mới chậm rãi đứng dậy, đi từng bước đến trước cửa, cúi đầu nhìn lại thì ngọc sư kia quả nhiên đã không còn, tựa hồ chưa bao giờ từng tồn tại qua.

Từ đầu đến cuối, về chuyện ngọc sư này, không ai đề cập tới một chữ.

Trần Tắc Minh thấp giọng cười khẽ vài tiếng rồi lặng im, trong bóng đêm tiếng cười kia thật sự là phá lệ khàn khàn khó nghe.

Nghỉ ngơi sau một lúc lâu, y trở lại phòng trực ban, nghiêng người dựa vào ghế thái sư ngủ một đêm. Vô luận binh sĩ báo cáo chuyện gì, y cũng chỉ sai thủ hạ đi xem, chính mình lại vững như Thái Sơn không động chút nào. Mà lớp quan đồng liêu một đêm chạy tới chạy lui mấy lần, không khỏi có chút uất ức nhưng rốt cuộc phẩm quan không cao bằng y nên cũng không dám nhiều lời.

Trần Tắc Minh nghĩ đến việc này liền như vậy xong rồi, lần trước lúc đó chẳng phải như vầy sao.

Thế nhưng về sau hoàng đế triệu kiến càng thêm thường xuyên, có lần đầu tiên tất nhiên có lần thứ hai, sau đó y cũng tự giác tiếp nhận không còn tư cách cự tuyệt, hơn nữa ngọc sư kia cũng còn trong tay hoàng đế nên y không thể kháng cự, mà hiển nhiên hoàng đế cũng ngầm tính toán như vậy.

Trần Tắc Minh cảm thấy cuộc sống của mình dần dần giống như ác mộng.

Mỗi sáng sớm tỉnh lại y đều uể oải vì cái gì nhìn qua vẫn là đồng dạng một căn phòng, vẫn còn phải đối mặt đồng dạng sự tình. Mỗi một lần giao hoan y đều khổ không thể tả, hoàng đế thấy y tập võ nhiều năm, thân thể cường tráng, động tác càng thêm thô lỗ không chút nào thương tiếc, thường thường gây sức ép đến chảy máu, có khi được dâm khí gì mới mẻ, cũng đem đến thử trên người y.

Càng về sau, khi đối mặt hoàng đế y càng nảy sinh một loại tự giác e sợ không thể khống chế, chỉ cần nhìn thấy hắn, sắc mặt y liền trắng bệch, cả người cứng ngắc.

Biến hóa như thế đối Trần Tắc Minh đả kích khá lớn, y cảm giác nhuệ khí cùng dũng mãnh của mình đang chậm rãi bị mài mòn qua những phen chịu sự tra tấn của hoàng đế, y sợ hãi tương lai một ngày kia, ngay cả khi mình có thể ra chiến trường, đối mặt cường địch cũng đồng dạng sẽ mất đi dũng khí. Bởi vì y đối với cường đại đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nhận thức như vậy khiến cho y hoảng sợ vạn phần, nhưng y lại bất lực không thể làm gì được.

Mà đồng thời, lời đồn áp chế không được, quá độ thường xuyên kết giao khiến ngày càng nhiều người biết hoàng đế đối với y không tầm thường, đủ loại tin đồn bắt đầu truyền lưu, có cái gần tiếp cận sự thật, cũng có cái là hoàn toàn bịa đặt vô căn cứ, nhưng mà vô luận là loại nào, cuối cùng cũng rơi vào tai Trần Đổ lão gia.

Trần Đổ suýt đứt hơi, một hồi sau mới hồi thần lại, trong lòng khó an đợi nhi tử về nhà, rào trước đón sau hỏi cho ra sự thật.

Trần Tắc Minh bị phụ thân gặng hỏi làm cho hoảng hốt, mặt đỏ như gấc liên tục phủ nhận.

Trần Đổ tựa hồ là thả tâm, lại không lâu sau liền an bài bà mối đến hỏi, muốn tìm một con dâu môn đăng hộ đối cho nhi tử. Lão nhân nghĩ rằng chỉ như vậy mới có thể đánh tan lời đồn.

Trần Tắc Minh trầm mặc quan sát hành động của phụ thân, nếu phụ thân đã muốn như thế thì mình đành chấp nhận.

Cùng lúc đó, hoàng đế lại có thể cũng nghe nói đến việc này, trong một lần lén triệu kiến, ác ý nói: "Để trẫm xem loại chuyện này ngươi làm thế nào?" Vừa nói vừa động thân, đem phân thân đâm sâu vào trong thân thể của y, Trần Tắc Minh mồ hôi như tắm, cảm thấy mình như con cá bị đinh đâm vào thân vùng vẫy giãy chết.

Y bi ai nhớ tới ánh mắt phụ thân khi vội vàng truy vấn, đúng vậy, phụ thân chính là nghe được lời đồn kia, không thể tưởng tượng biểu tình người lúc nghe được xấu hổ và giận dữ đến thế nào, người đã già, không nên tiếp tục chịu nhục nhã như vậy, tội nghiệt này sao không thể để cho ta một mình gánh vác.

Sau khi phát tiết xong, hoàng đế hỏi: "Ngươi rất muốn thành thân?"

Trần Tắc Minh không đáp, hoàng đế lại nói: "Kia rất đơn giản, đem muội muội của trẫm là Huệ Trữ công chúa gả cho ngươi, quốc cữu gia chuyển thành phò mã gia, như vậy thân càng thêm thân."

Trần Tắc Minh cả kinh, quả quyết cự tuyệt: "Không, thần không muốn thành thân." Thấy sắc mặt hoàng thượng, lại chậm chạp thêm một câu, "... Làm phiền hoàng thượng lo lắng."

Trần Tắc Minh về nhà, tìm được thiệp bát tự (miếng giấy ghi ngày sinh tháng đẻ) bà mối đưa tới, xé vụn từng cái một.

Trần Đổ tức giận tới mức dậm chân, chỉ vào y lắp bắp: "Hồ đồ... hồ đồ!!"

Trần phu nhân vội vàng đến đoạt lại, Trần Tắc Minh vung lên cánh tay, đem thiệp còn chưa xé xong quăng ra ngoài, ngân quang chợt lóe, một lưỡi dao sắc bén còn rung rung đính tại trên cửa, mũi dao cắm vào thiệp bát tự.

Trần Tắc Minh lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc thanh tịnh."

Lời còn chưa dứt, trên mặt đã bị mẫu thân hung hăng tát một cái. Trần Tắc Minh cúi đầu, từ nhỏ đến lớn, y chưa bao giờ thấy mẫu tức giận như vậy nên thực đau lòng, mà cố tình người làm cho mẫu thân như thế lại là bản thân mình.

Trần Tắc Minh trầm mặc một lúc lâu rồi quay người rời đi.

Một tháng sau, truyền đến tin chiến thắng của Dương Lương Quân, hoàng đế mừng rỡ vô cùng. Xét thấy chư bộ dưới tay Dương Lương còn đang bận truy kích Hung Nô, tạm thời chưa phong thưởng, nhưng danh tiếng Dương Lương đại tướng quân dũng mãnh lại ngày đêm nhanh chóng truyền khắp kinh thành, đầu đường cuối ngõ mỗi người đều truyền tụng.

Một ngày nọ, nhận được chiến báo nói rằng truy kích địch nhân đến vùng núi Chí Kim, bởi vì thế núi địa hình phức tạp mà lui binh, trận chiến này đến tận đây cơ bản chấm dứt, kết cuộc đại thắng.

Hoàng đế nhìn thấy cao hứng, nhịn không được nói: "Nếu là ái khanh sẽ làm như thế nào?"

Giờ phút này đúng là hắn đơn độc cùng với Trần Tắc Minh. Trần Tắc Minh nghe nói đến chiến tiệp của hữu hảo, mặc dù lúc đầu cũng vui mừng, nhưng sau đó lại cảm thấy tịch mịch quanh quẩn trong lòng không xua đi được. Đến khi chiến quả (thành quả chiến đấu) của Dương Lương càng lúc càng lớn, loại này cảm xúc này liền càng thêm rõ nét, y muốn bỏ qua cũng không thể.

Thấy hoàng đế hỏi mình, Trần Tắc Minh cẩn thận suy xét: "Nếu là thần lĩnh quân, sẽ tìm người quen thuộc địa hình dẫn đường, tiếp tục thừa thắng xông lên."

Ánh mắt hoàng đế nhìn y liền có biến hóa, Trần Tắc Minh cũng không biết lời của mình hoàng đế nghe xong là cao hứng hay không, trong lòng không yên, nên cúi đầu không nói.

Một lát sau, hoàng đế cười bảo: "Như vậy khanh tự nhận là so với Dương Tướng quân càng giỏi hơn."

Trần Tắc Minh nghe nói lời ấy không tốt, cẩn thận đáp: "Thần không dám, mọi người đều có phương pháp dụng binh riêng, như là dũng mãnh thích hợp quân tiên phong, trầm ổn thích hợp vây đánh chiến. Nghĩ đến Dương Tướng quân giờ phút này lui quân, đó là sau khi đã suy xét chu đáo, tính toán định ra đạo dụng binh thích hợp nhất đối với bản thân."

Hoàng đế vuốt cằm, lại mỉm cười nhìn y: "Không nghĩ tới Trần Tướng quân cũng là một tướng tài, có thể phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy..." Hôm nay tâm tình của hắn đặc biệt tốt, ngay cả Trần Tắc Minh cũng nhìn ra.

Trần Tắc Minh nghe xong lời này, trong lòng bang bang trực nhảy, quỳ nói: "Vì quốc gia cúc cung tận tụy muôn chết không sờn, đây vốn là thiên chức của quân nhân, khẩn cầu vạn tuế thành toàn."

Hoàng đế ngẩn người, thấp giọng nói: "Nói ngươi béo ngươi còn suyễn lên..." (Đã cấp cho mặt mũi mà còn không biết đủ)

Lời này lọt vào tai, Trần Tắc Minh lắp bắp kinh hãi, lời này chính là tục ngữ bình dân, thô tục thật sự, hoàng gia tự nhiên là không sử dụng, cũng không biết là hoàng đế từ nơi nào học được. Thấy hoàng đế đối với chính mình tựa hồ không cho là đúng, chưa từ bỏ ý định lại nói: "Vạn tuế, thần..."

Hoàng đế phất tay: "Được rồi, hôm nay trẫm tâm tình thật tốt, ngươi không cần gây rối thêm nữa." Nói xong xoay người muốn đi.

Trần Tắc Minh thấy thế không khỏi thất vọng, hoàng đế đột nhiên xoay người lại: "Ngươi quả thật cũng là một nhân tài, bất quá người tài trong thiên hạ thật sự rất nhiều, cũng không thua kém gì ngươi." Nói xong di giá mà đi.

Trần Tắc Minh quỳ gối chỗ cũ, càng nghĩ càng hoảng hốt.

Hoàng đế nói lời này là ý không muốn dùng tài năng của mình, bản thân dù có tiếp tục biểu hiện cũng không được việc. Hoàng đế nói rõ ràng dưới tay hắn có rất nhiều người, không muốn cũng không cần thực học của mình.

Nguyên lai hoàng đế đề bạt mình thực sự chỉ là vì chuyện giường chiếu sao? Trần Tắc Minh nghẹn hơi, thẫn thờ nhìn phía trước, xưa nay chưa từng rối rắm như vậy.

Trên đường về, lại có thể gặp Ấm Ấm. Hai người đều có chút xấu hổ, đối ngoại đến cùng là huynh muội, cũng không có thể nhìn mà làm như không thấy được.

Trần Tắc Minh tiến lên hành lễ.

Ấm Ấm hình như có lời muốn nói, cứ ấp a ấp úng: "... Trong cung có chút lời đồn không tốt... Huynh phải cẩn thận."

Trần Tắc Minh ngẩn ra, trong lòng nhảy dựng, ngay cả nàng cũng biết sao, Ấm Ấm cùng y đi lướt qua nhau, ánh mắt dường như thâm tình mà tựa hồ cũng không phải. Ấm Ấm là một người không dung được hạt cát trong mắt, nếu thật đã nghe nói quan hệ giữa mình cùng hoàng đế, thì không thể bình tĩnh như vậy. Nàng nói lời đồn kia là gì? Trần Tắc Minh lòng rối như tơ vò.

Trần Đổ dần dần bị bệnh, lương y đến xem thì bảo là do trong lòng tích tụ u uất. Tuy rằng ai cũng không nói rõ, Trần Tắc Minh lại biết là bởi vì mình, bởi vì những lời đồn đãi thêu dệt ngày càng quá quắt kia.

Một đêm, Trần Tắc Minh quỳ đợi trước giường bệnh, Trần Đổ lôi kéo tay y khẽ nói: "Nhi tử, con hãy thành thân đi, thành thân rồi thì sẽ không có người..." Nói đến đây thì ngừng, chỉ là thở dài, cứ nắm lấy tay Trần Tắc Minh không buông.

Trần Tắc Minh trong mắt rưng rưng, quỳ rạp xuống đất: "Hài nhi bất hiếu..."

Trần Đổ nhìn y: "Cưới vợ sinh con, đó là đại hiếu."

Trần Tắc Minh không đáp, cầm chén thuốc đưa đến bên miệng phụ thân, cố lảng tránh: "... Phụ thân trước tiên uống thuốc rồi nói sau."