Tướng Quân Về Muộn

Chương 1



Bên ngoài truyền tin đồn xôn xao, Tô Tướng quân chiến thắng trở về, ngày hôm sau liền đến cửa hủy hôn sự được định ra từ nhỏ với con gái một của Lâm gia, quay đầu đính hôn với con thứ của phủ Tể tướng là cô Bạch.

Tốt lắm, cái tên Tô Nghị Thần này, đi ra ngoài một chuyến mà đã học được bản lĩnh rồi.

Bạch tướng đó là kẻ thù chính trị của cha ta, đứa con thứ đó cũng không phải là loại lương thiện gì, hắn bỏ viên trân châu là ta đây đi chọn cái thứ trà xanh đó, thật sự là mắt mù rồi.

Ta chẳng thích nhìn người ta chỉ chỉ trỏ trỏ ta, dứt khoát đóng cửa không ra ngoài, ở trong phủ ăn ngon hơn một tháng.

Đầu bếp của Tô phủ cũng không hơn được Lâm phủ, nhưng thắng ở chỗ mới lại. Chán ăn khẩu vị của Lâm phủ, bây giờ đổi khẩu vị khác, một nửa ta cũng có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm.

Sau hơn một tháng, lời đồn đại biến mất, ta cũng tròn trịa lên trông thấy, quần áo mới may cũng đã hơi chật, thế là ta quyết định mang theo nha hoàn Diên Nhi ra ngoài giải sầu, lại tiện thể hẹn mấy người chị em dạo phố uống rượu.

Làm thế nào để giải sầu, chỉ có uống rượu thôi. Quán rượu có rượu hoa mai mới ủ, uống một ngụm ngon vô cùng.

Oan gia ngõ hẹp, ngồi không được bao lâu thì trông thấy Tô Nghị Thần ở cách đó không xa, còn có mấy người bạn của hắn.

Hắn cũng chú ý tới ta, ta trông thấy hắn chắp tay với người ngồi cùng bàn rồi đứng dậy đi về phía ta, bên cạnh còn có Bạch Liên kia đi theo.

“Thế nào?” Trông tâm trạng hắn không tệ, nhìn thoáng qua đồ nhắm rượu chưa đụng được mấy đũa trên mặt bàn, trêu gheo ta: “Quán rượu này không hợp với khẩu vị của cô Lâm à?”

Ta nói chuyện quái gở: “Đương nhiên là không hợp khẩu vị của ta bằng đầu bếp của Tô phủ, thịt đông pha lần trước thật đúng là sắc vị đều tốt, khiến ta vẫn nhớ mãi.”

“Ta tới để nói với cô một tiếng.” Hắn đã quen với sự độc miệng của ta: “Đầu xuân là ta phải đi rồi.”

“Lại đi đánh trận à?” Ta ngẩn người, nâng chén rượu lên: “Vậy kính ngài một chén nhé, năm mới… bình an.”

Hắn cũng nâng chén rượu lên, còn chưa kịp uống hết thì đã bị mấy người đàn ông bàn bên cạnh nhiệt tình kéo đi uống rượu.

Bạch Liên đó lần này lại không đi theo hắn, tự mình ngồi xuống đối diện ta, dùng ánh mắt không hề thân thiện mà đánh giá ta. Ta cảm thấy xấu hổ mới lấy cái ly đưa cho nàng ta, hỏi: “Rượu hoa mai của quán này không tệ, có muốn nếm thử không?”

“Chỉ có hai chúng ta thì không cần giả vờ làm chị em thân thiết đâu.” Nàng ta lạnh mặt, không còn dáng vẻ đáng yêu kia nữa: “Cô chính là Lâm Quán Uyển bị Tô Nghị Thần hủy hôn?”

Trong lòng tôi nói, đây không phải là nói nhảm sao? Tô Nghị Thần đã gọi ta là cô Lâm luôn rồi, có phải cô không biết cái gì là con gái một của Lâm gia không? Hay là cô cứ muốn nhắc đến chuyện ta bị hủy hôn?

“Không phải đâu ~” Ta học theo giọng điệu làm nũng của nàng ta: “Người ta là hoa sen trắng quần áo không chỉnh tề, khóc sướt mướt ở bên ngoài của anh Thần đó ~”

Nàng ta tức giận đến mức trợn mắt lên, vừa muốn mở miệng mắng ta thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại không phục dáng vẻ tủi thân đáng thương, đôi mắt đen rưng rưng.

Ta nghĩ bằng gót chân cũng biết là Tô Nghị Thần quay lại.

Hừ, thi đấu kỹ năng diễn xuất à, ta chưa từng sợ ai đâu.

Ta rất hiền thục dịu dàng mà rót đầy chiếc ly trước mặt nàng ta, dịu dàng nói: “Em gái à uống một ngụm ủ ấm dạ dày đi, thời tiết rét buốt đừng để bị lạnh.”

Nàng ta liếc nhìn Tô Nghị Thần một cách tội nghiệp: “Liên Nhi không biết uống rượu, nhưng chị đã kính Liên Nhi thì là vinh hạnh của Liên Nhi, Liên Nhi không dám không uống.”

Sau đó bưng chén lên làm ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt: “Thịnh tình của chị khó mà từ chối, Liên Nhi cạn trước để tôn kính!”

Nàng ta ngửa đầu, vừa uống được một ngụm thì đã ho, cầm khăn che miệng, thở hổn hển ho khụ khụ, nước mắt rơi như mưa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ta nhìn thấy mà thương tiếc.

Tô Nghị Thần nhanh chóng đi tới vỗ lưng giúp nàng ta, nàng ta kéo tay áo của Tô Nghị Thần lại: “Anh Thần, dù thế nào anh cũng đừng trách chị ấy, đều do Liên Nhi không tốt, không biết uống rượu.”

Ta vừa uống trà, vừa lẳng lặng xem nàng ta biểu diễn hết, mặc dù trong lòng sắp cười chết nhưng vẫn nhanh chóng làm ra trò xiếc ân cần: “Em nhìn xem em ho này, thật sự làm người ta đau lòng. Có phải em gái nhiễm gió lạnh rồi không? Sao ngay cả vị trà và rượu cũng không phân biệt được vậy?”

Có thể đây là tố chất cơ bản của diễn viên nhỉ.

Nàng ta nghe vậy thì sửng sốt, vội càng cúi đầu nhìn ly của mình, ta và Tô Nghị Thần cũng tự mình nhìn theo ánh mắt của nàng ta, đáy ly còn dính hai mảnh lá trà.

Ta đọc được tâm trạng “Ta chủ quan rồi, không tránh né” một cách rõ ràng trên mặt nàng ta.

“Cho nên chị mới bảo em chú ý giữ ấm, nhiễm gió lạnh mà ngay cả mùi vị của trà xanh cũng không nhận ra được.” Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “Trà xanh”.

Nàng ta thấy không nói lại ta được thì dứt khoát nghiêng người, mềm mại ngất xỉu trong lòng Tô Nghị Thần.

“Ngất rồi à?” Đối diện với ánh mắt của Tô Nghị Thần, ta đứng dậy mang theo ấm trà: “Nếu như bình trà nóng này giội lên mặt nàng ta mà nàng ta có thể không kêu lên, ta sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất Kinh thành chữa trị cho nàng ta, cộng thêm tự mình đến phủ Tể tướng bồi tội xin lỗi.”

Đương nhiên ta sẽ không thật sự giội lên mặt nàng ta. Ta chỉ muốn vạch trần vai hề diễn xuất vụng về này trước mặt Tô Nghị Thần thôi, ta cho rằng hắn hiểu ta. Nhưng giọng điệu của hắn xa cách lạnh lùng, lộ ra sự dứt khoát mà ta chưa từng thấy: “Cô Lâm này, cô phải suy nghĩ cho kỹ, người của phủ Tể tướng, cô động vào được sao?”

Nói xong, hắn ôm ngang Bạch Liên lên, xoay người rời đi.

Đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nói với ta: “Năm mới bình an.”

Hừ! Cái đồ đàn ông thô tục chỉ biết luyện kiếm đánh trận này! Đáng đời khi bị Bạch Liên này lừa gạt!

Ta cúi đầu uống chén rượu, hốc mắt hơi chua xót. Rõ ràng là chén rượu ngọt, vì sao lại khiến người ta sặc như vậy.