Tướng Quân Về Muộn

Chương 6



Trời tối. Khách khứa giải tán, chỉ còn lại hai bọn ta trong phòng.

“Cho nên, nàng đã sớm biết lúc trước ta và nàng ta đính hôn là do nàng ta tính kế?” Uống rượu giao bôi xong, Tô Nghị Thần thử thăm dò mà hỏi ta.

Ta ừm một tiếng, cười nói: “Lúc đó chàng bị thương nặng như vậy, còn không xuống giường được, làm sao có thể đi cợt nhả người ta chứ. Sợ là có tà tâm nhưng không có sức mà làm.”

“Nàng…” Tô Nghị Thần nhíu mày: “Biết lúc đó ta bị thương à?”

“Ừm.” Ta gật đầu: “Không phải vì việc này mà chàng mới hủy hôn với ta sao? Thương nặng khó chữa, sợ ta còn chưa gả qua đã phải thủ tiết cho chàng rồi à?”

“Ta tưởng là ta giả vờ giống lắm…” Chàng ảo não.

“Lúc đó ta che dù cho chàng, chàng muốn nhận lấy đúng không?” Ta cười: “Kết quả được một nửa thì không còn sức nên biến thành hất tay ta. Nếu không, bảo ta nằm dưới đất ăn vạ, chàng nghĩ chàng có mặt mũi cỡ nào vậy?”

Chàng cũng cười: “Lúc đó nàng đồng ý sảng khoái như vậy, ta còn tưởng trong lòng nàng không có ta.”

“Trong lòng ta không có chàng.” Ta liếc mắt: “Trong lòng ta không có chàng mà còn đòi hết toàn bộ đầu bếp trong phủ đến, trong lòng ta không có chàng mà ta còn dùng nhiều tiền mới thầy thuốc giỏi nhất trong Kinh thành đến, huấn luyện cho mỗi đầu bếp của chàng làm dược thiện ba ngày.”

[*] Dược thiện là từ ghép bởi Dược tức “dược liệu” và Thiện tức “món ăn”. Vậy Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu. Dược thiện chính là tinh hoa của Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng với những dược liệu có các tác dụng khác nhau, qua chế biến, đun nấu mà thành.

“Cho nên,” Tô Nghị Thần ngẩn ra: “Cho nên lúc đó nàng đòi lấy đầu bếp Tô phủ, là vì để bọn họ học cách làm dược thiện trị thương cho ta?”

“Nếu không thì chàng tưởng làm sao chàng dưỡng thương chỉ trong một tháng mà có thể mang theo niềm vui mới ra ngoài chọc giận ta?” Ta canh cánh trong lòng.

“Cho nên, nàng đã ăn thử dược thiện hơn một tháng? Hoàn toàn không có chuyện đầu bếp Tô phủ làm thịt đông pha cho nàng!”

“Ừm…” Ta tủi thân: “Nếu không thì chàng tưởng vì sao ta mập như vậy… Ăn đồ ăn đại bổ hơn một tháng mà có thể không mập được sao…”

“Vợ không mập,” Tô Nghị Thần cưng chiều mà cười: “Sau này ngày nào ta cũng làm thịt đông pha cho vợ ăn.”

Ta đặt đũa xuống: “Cho ta xem vết thương lần trước của chàng nằm ở chỗ nào.”

Sắc mặt Tô Nghị Thần hơi khó xử, nhưng vẫn hợp tác mà vén áo lên, để lộ ra lồng ngực.

Cơ thể căng đầy hiện ra trước mắt ta, một vết sẹo uốn lượn dữ tợn kéo dài từ ngực trái đến dưới bụng bên phải. Xung quanh vết thương cũ còn có thêm mấy vết thương mới, có lẽ là lưu lại trong lần này.

Đã bị thương thành như vậy rồi mà còn phải giả vờ như không có việc gì, đội gió tuyết đến nhà ta hủy hôn…

Nghĩ đến đây, trong lòng ta chua xót, nước mắt rơi xuống lộp bộp.

“Ôi chao,” Tô Nghị Thần vươn tay lau: “Vết thương đó của ta đã lành rồi, tiết kiệm một chút nước mắt đi.”

Ta nín khóc mỉm cười, nhớ đến lời nói đùa mà lúc trước chàng nói khi ta bôi thuốc trị thương cho chàng, không ngờ chàng vẫn luôn nhớ.

Tiếng gõ mõ cầm canh vang lên, ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta đã hơi buồn ngủ rồi.

“Vợ ơi,” Tô Nghị Thần thần thần bí bí: “Nàng gọi ta một tiếng chồng ơi, ta sẽ cho nàng xem bảo bối.”

Ôi chao chuyện này không tốt lắm đâu… Nhưng mà dù sao cũng đã thành hôn rồi… Ta cúi đầu xuống, hai rặng mây hồng bay lên khuôn mặt ta, ta khàn giọng nói: “Chồng ơi.”

Chàng dịu dàng thổi tắt nến trong phòng, cởi nút thắt trên áo ra.

Ta ngượng ngùng ngồi trên giường, rụt người vào trong chăn.

Trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh trăng lành lạnh xuyên qua.

Chàng chợt lấy ra một thứ tròn tròn trong ngực, xanh mơn mởn, sáng bóng.

“Đây là gì vậy?” Ta ngây ngẩn cả người.

“Dạ minh châu mà Hoàng thượng ban cho đó,” Chàng chẳng hiểu ra sao: “Không phải nàng đã nói muốn nó sao?”

Ta: …

Chàng khó hiểu mà hỏi ta: “Vợ ơi sao trông nàng như không bất ngờ vậy? Nàng nhìn viên ngọc này này, sáng lắm đó! Nếu không thì nàng tưởng là cái gì?”

… Quên đi, chồng do mình chọn. Ráng vậy, còn có thể làm sao nữa.

Một con ve ngoài cửa sổ phát ra tiếng kêu vang của côn trùng đầu hạ.

Năm ta mười tám tuổi đó, ve kêu chim hót, ta đã gả cho chàng trai ta yêu.

- -- HẾT CHÍNH TRUYỆN ---