Tường Vây

Chương 4



Editor+Beta: Lầu trên có XB

Lý Duyện Minh đem ba cậu chôn cạnh mộ ông lão, dành hết số tiền tiết kiệm được để xây lại mộ cho hai người.

Căn nhà là nhà cho thuê, mỗi tháng phải tốn một đồng bạc, giờ không có tiền gia hạn hợp đồng thuê nhà, cậu phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc để rời khỏi nơi đã sống mười hai năm.

Nhổ một đi cỏ dại từ khu đất hoang, lót được một chỗ ngủ cho mình, cũng xem như có nơi để sinh sống.

Trong túi cậu chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ, ngay cả cơm ăn áo mặc cũng là một vấn đề, huống chi là tìm được một căn nhà không bị dột.

Cậu còn nhỏ tuổi lại gầy yếu, ông chủ quán ăn chỉ thấy cậu là một gánh nặng, chỉ đơn giản là làm cu li lao động cũng không muốn cấp cho cậu.

Lý Duyện Minh lấy số tiền còn lại của mình để đổi lấy một ít bánh bao, sống một tuần trong ngôi nhà đổ nát, rồi cũng bị một vài người ăn xin đuổi ra ngoài, trong cái đói rét và gió lạnh, cậu đi bộ đến ngã tư giữa khu đông và tây.

Con đường lớn thẳng tắp này rộng hơn bất kỳ con đường nào ở khu đông, những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng như một mảng xanh của những bức vẽ graffiti, những ngọn đèn đường cao vút rực sáng.

Mà hai bên đường lại có rất nhiều người giống như Lý Duyện Minh.

Cậu tìm được một chỗ hơi vắng, lấy trong cặp ra một mảnh bìa cứng, rồi dùng một cây bút lông rẻ tiền viết lên dòng chữ: “Hai mươi tinh tệ.”

Hai mươi tinh tệ đã đổi được hai trăm nghìn cái bánh bao. Trong thế giới của cậu, đây đã là một con số trên trời, đủ để thay đổi cả con người của cậu.

Nghĩ như vậy, cậu đọc chữ viết của mình thêm vài lần nữa, mặc dù nó có chút dị dạng sứt sẹo, nhưng cũng đủ để cậu cảm thấy vui và hài lòng quỳ sang một bên.

Không có nhiều phương tiện qua lại, thỉnh thoảng có một vài người dừng lại trước mặt cậu, cảm thấy hứng thú đánh giá một hồi, nhưng khi biết cậu là beta thì liền thất vọng bỏ đi.

Vài chiếc xe vội vã chạy qua, chạy qua vũng nước đọng bên đường, nước bùn từ lốp xe bắn lên người cậu, nhuộm ướt cả bộ quần áo nhợt nhạt, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại ở nơi này.

Omega rách rưới chung quanh đều đã bị một tên Alpha béo mua đi, Lý Duyện Minh nhìn nụ cười đáng khinh trên mặt Alpha, thân thể trào lên một cơn buồn nôn.

Chỉ là, cho dù người mua cậu là người như thế nào, đối xử với cậu ra sao đi chăng nữa thì ít nhất nó cũng sẽ không thể tồi tệ hơn bây giờ.

Cậu không ngừng tự thôi miên chính mình, khát vọng được mua.

Cho đến khi người càng ngày càng thưa thớt, người quanh cậu càng ít đi thấy rõ, không biết đã quỳ qua bao lâu, vẫn không có ai mua cậu.

Từ cảm xúc tràn đầy vui mừng đến khi lòng sinh tuyệt vọng chỉ chưa đầy một ngày.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, bóng người cao lớn bọc lấy bóng của cậu, Lý Duyện Minh kinh ngạc nhìn lên.

Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn trong bộ quân phục chỉnh tề với huân chương mà cậu không biết. Vẻ mặt âm trầm của người đàn ông bị che bởi bóng của cái mũ, đôi mắt sâu hút như nhìn thấu được mọi chuyện khiến cậu cảm thấy không thể che giấu được gì trước mặt người đàn ông này.

Cậu sửng sốt trước khí chất uy nghiêm trang trọng của người đàn ông, nhưng lại không cam lòng nhìn đi chỗ khác, chớp mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này thời gian như dừng lại, đôi mắt của người đàn ông như một vũng nước lặng, mà cậu lại nhìn thấy bóng hình của chính mình trong mắt người đàn ông.

Ngay lúc Lý Duyện Minh còn tưởng rằng người đàn ông sắp rời đi, liền nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Cậu có nguyện ý đi cùng tôi không?” Lý Duyện Minh sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên vài phần hy vọng.

Giọng nói cậu run rẩy phát ra từ trong cổ họng, “Được.”

*Về quy đổi đơn vị: Một tinh tệ = Một trăm đồng bạc = Mười nghìn đồng tiền. Giá của một cái bánh bao là một đồng tiền. Vậy hiển nhiên các bạn học có thể đổi được hai trăm nghìn cái bánh bao.