Tường Vây

Chương 7



Editor+Beta: Lầu trên có XB

Lúc Lý Duyện Minh đến sảnh tiệc thì đã hơi muộn, lúc này sảnh lớn đã có đầy đủ các quan to của hành tinh Z, họ cười nói vui vẻ.

Vị thiếu tướng vừa nghiêm túc vừa cấm dục trong bộ quân phục đã thu hút sự chú ý của nhiều người ngay khi bước vào hội trường, một vài Omega còn liếc mắt đưa tình với cậu, thậm chí có một số người còn gan lớn chạy đến nhét cho cậu một tờ giấy nhỏ.

Những đồng bạn xung quanh cậu cười nói: “Đêm nay nhất định sẽ có rất nhiều Omega quan tâm đến thiếu tướng của chúng ta đây.”

Lý Duyện Minh cau mày, không nói gì.

Cậu không thích ứng lắm với những chuyện như vậy, liếc nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy được người mình muốn tìm kiếm, cậu chào hỏi đồng bạn xong, liền trốn tới một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Sĩ quan đóng giữ và một số sĩ quan khác cầm ly rượu tiến về phía cậu, “Cạn ly chúc mừng cho thiếu tướng trẻ của chúng ta nào”.

Lý Duyện Minh hướng ly về phía họ rồi uống cạn rượu trong ly.

Sĩ quan đóng giữ bình tĩnh nhìn cậu một cái, “Đừng uống hết một lần như vậy, loại rượu này thấm chậm nhưng vẫn say đấy.”

Cậu cười gật đầu tỏ ý cảm ơn.

“Tướng quân vẫn chưa đến, nhưng đích thân ngài sẽ trao huân chương vinh danh cho cậu”, Sĩ quan đóng giữ nói.

Lý Duyện Minh vô thức bóp chặt ly gật đầu.

Ông vỗ nhẹ vai cậu, rồi đi chào hỏi những người khác.

Vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng hô: “Tướng quân tới!” Những người còn đang tán gẫu xung quanh dừng lại động tác, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, cậu cũng quay đầu lại theo giọng nói.

Chỉ thấy cửa người nọ mặc một bộ âu phục màu đen, đang cười nói với sĩ quan đồn trú, khuôn mặt vốn thâm trầm sắc bén vào lúc này lại treo chút ý cười nhàn nhạt, xa cách mà khách khí, đi theo phía sau là một vài binh sĩ nghiêm túc, cả người tràn ngập hơi thở người sống chớ gần.

Mặt của tất cả các Omega trong phòng đều treo lên nụ cười thẹn thùng nhìn về phía vị tướng quân trong truyền thuyết này, rất nhiều người đã nghe qua sự tích của hắn, hắn là một ngôi sao thực lực ở hành tinh chủ.

Lý Duyện Minh cũng nằm trong số đó.

Cậu trầm mặc một hồi, không nghĩ ra được thứ mình đang mong đợi là cái gì, chỉ lén lút quan sát hắn từ trong góc.

Thật ra cậu có rất nhiều điều muốn nói.

Cậu muốn nói, tướng quân ngài nhìn đi, vì lúc trước ngài đã đem tôi về, nên tôi sẽ không khiến cho ngài bị mất mặt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên đảo qua biển người mênh mông, ánh đèn xanh lục rồi xuyên qua đại sảnh dừng lại ở trên người cậu.

Trái tim Lý Duyện Minh nhảy dựng, cậu lo lắng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn ra cửa nữa.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Hồng Tiên bước tới về phía góc mà Lý Duyện Minh đang ngồi.

“Thiếu tướng.” Bóng bị người bao phủ, cậu cảm giác được ánh mắt của đám người dần đà tập trung về góc này, sợ hãi ngước lên.

Hình bóng luôn thấp thoáng trong tâm trí cậu giờ đang đứng rất gần, ánh sáng rực rỡ bao phủ lên người hắn, phản chiếu bóng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt rực lửa nhìn cậu.

Lý Duyện Minh trong tiềm thức mà làm động tác chào quân đội nghiêm chỉnh với hắn, khẩn trương nói không ra lời, hầu kết lăn lộn, tựa như đã say, cậu vô thức túm chặt lấy góc áo.

Người đàn ông bật cười, “Thiếu tướng, tại sao mỗi lần gặp tôi, cậu lại căng thẳng như vậy chứ hả?” Lý Duyện Minh vội vàng lùi lại vài bước trước người đàn ông bước tới, cậu chậm rãi nói: “Không… không phải…”

Thẩm Hồng Tiên bắt tay lấy tay của cậu. Chạm miệng hai ly rượu vào nhau, “Sợ tôi sao?”

“Không có.”

Cậu hít một hơi nói tiếp, “Tướng quân, nghe nói lát nữa ngài sẽ trao huân chương vinh danh cho tôi?”

Thẩm Hồng Tiên cười rồi chào cậu theo nghi thức quân đội, nói “Được trao huân chương vinh danh cho đồng chí Thiếu tướng là vinh dự của tôi”.