Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 11: Chờ mong



Trans: Đông Nguyệt - Gle

Beta: Nê

————

Cô bỏ điện thoại xuống đi tắm, trở ra mới thấy Lôi Nhất Đồng gửi cho cô một tin nhắn.

[Không hiểu sao mình thấy cái Tễn Trần Kỳ Phàm này nhìn quen quen.]

Trần Kỳ Phàm là người ngồi cạnh huấn luyện viên âm nhạc Hứa Diệc Nhiên, Nguyễn Sơ Tinh liếc nhìn một cái, ánh mắt lạnh lùng.

[Vị huấn luyện viên đó ngày trước đã từng dẫn dắt Thẩm Lâm Gia.]

Cô cởi dây thắt lưng áo ngủ quăng mình nằm phịch trên chiếc ghế sofa, đôi chân dài trắng như tuyết duỗi ra.

Lôi Nhất Đồng vô cùng kinh ngạc: [Không ngờ là thằng chó đó, dám cố tình ngáng chân em trai tôi nữa chứ.]

Nguyễn Sơ Tinh cười trừ, không khỏi có chút hiếu kỳ: [Sao cậu không nghĩ Hứa Diệc Nhiên mới là người cản đường Đàm Tễ?]

[Hứa Diệc Nhiên đẹp trai mà.]

[.....] Nguyễn Sơ Tinh nhìn vào tin nhắn trả lời của Lôi Nhất Đồng mà không biết nói gì hơn.

Lôi Nhất Đồng lại nói: [Mà hầu hết những người có quan hệ với Thẩm Lâm Gia đều không phải người tốt.]

Cô cảm thấy Lôi Nhất Đồng quả thật nhìn chỗ nào của Thẩm Lâm Gia cũng thấy không vừa mắt.

Nguyễn Sơ Tinh tắt điện thoại, nheo nheo mắt, có vẻ như Tễn Trần Kỳ Phàm này sau này sẽ còn nhắm vào Đàm Tễ không ít. Tuy vậy cô không thấy có gì phiền phức, thậm chí còn mong đợi ra mặt. Thẩm Lâm Gia nhắm vào Đàm Tễ như vậy, nghĩa là hắn đã dự cảm được điều gì rồi.

Rõ ràng ngày đó còn đinh ninh chắc nịch với cô, rằng cô không thể bồi dưỡng được một nghệ sĩ thứ hai như hắn.

Nguyễn Sơ Tinh gửi cho Lôi Nhất Đồng một tin nhắn: [Nếu anh ta đã tạo miễn phí một đề tài câu view giúp cho em ấy, vậy thì cứ để anh ta tiếp tục đi.]

Gameshow mà không có drama để câu khách thì không nổi được, bởi nếu chỉ mỗi chuyện có thực lực mà bị huấn luyện viên chỉ trích, chắc chắn không đánh động được cư dân mạng. Lần này là Thẩm Lâm Gia cố tình tìm cho Đàm Tễ một đám antifan.

Trong nhóm fan của Đàm Tễ xuất hiện hàng trăm tin nhắn.

[Hứa Diệc Nhiên thật quá đáng.]

[Cứ như là kịch bản mà tổ tiết mục sắp đặt sẵn vậy, em trai chúng ta chẳng lẽ lại bị đem tế trời thật sao?]

[Chị đây không cho phép! Đàm Tễ phải debut ở vị trí trung tâm!]

[Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ trực tiếp tới trường quay, chuẩn bị thật nhiều dụng cụ cổ động, có chị em nào cùng đi không?]

[Bạn này như vậy là hơi nhanh quá rồi đó.]

Dụng cụ cổ động? Nguyễn Sơ Tinh liền phản hồi ID của chị em tên 'Ninh Mông' đó: [Ngày mai tôi cũng tới, đồ cổ vũ đó tôi nhận được không?]

[Đương nhiên là được, ngày mai chú ý một chút, tôi gửi tin nhắn qua weibo.]

[OK.]

Nguyễn Sơ Tinh vì không muốn xảy ra chuyện gì phiền phức không đáng có, nên cô chú ý đeo một chiếc khẩu trang đen. Người đem theo đồ cổ động là một em gái rất đẹp, thấy cô rồi chỉ hỏi ID weibo của cô một lúc, liền đưa cho cô vật dụng cổ động.

"Cám ơn." Nguyễn Sơ Tinh không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng cổ động vừa đẹp mắt vừa long trọng nào, nhưng lúc nhận bảng đèn vẫn cảm thấy mới lạ, hai chữ màu vàng, thấp thoáng trong ánh mắt của cô gái đu idol.

Cô xếp hàng theo những khán giả khác tiến vào, em gái cho cô bảng đèn đứng ngay phía sau cô, tiến vào trong rồi, trên sân khấu mới xuất hiện hai nhóm thực tập sinh, nhóm đối kháng đi lên trong đó có cả Đàm Tễ. Ninh Mông có hơi phấn khích: "Thanh Phong, chị nói xem em trai chúng ta trong nhóm này có thắng nổi không?"

"Lần này là quyết định dựa trên bình chọn, cậu ấy sẽ không thua đâu." Ngữ khí của Nguyễn Sơ Tinh mười phần chắc nịch, như thể đã đoán được kết quả thi đấu.

Ninh Mông không nhịn được, chớp chớp mắt nhìn cô, cảm thấy khí chất của người tên 'Tễ Nguyệt Thanh Phong' này rất khác thường.

Lúc nhóm đối kháng bắt đầu tập luyện, vì Đàm Tễ không phải A, vị trí C* càng không dành cho cậu. Cam Văn Hiên xem xong phần trình diễn của nhóm này thì cau mày: "Mấy người không biết lần này sẽ lọc bỏ bao nhiêu thực tập sinh à? Còn định cho loại trình độ này lên sân khấu?"

*Vị trí C: Vị trí center, trung tâm.

Mấy người đứng đó không dám nói lời nào, không khí trở nên cực kỳ căng thẳng trong một lúc lâu.

"Vị trí C đại diện cho cái gì mấy người không biết sao?" Cam Văn Hiên mười phần nghiêm nghị, "Nhảy múa ca hát, các phương diện này mấy người đều phải chú ý, cần phải nắm bắt được thị hiếu của khán giả, mấy người lại để cái trình độ như thế này vào vị trí trung tâm?"

Cô ấy nghĩ một lúc: "Có miễn cưỡng quá không? Đàm Tễ, cậu lên đây."

Đàm Tễ rất tự nhiên và cũng rất tự tin đứng vào vị trí trung tâm.

Suốt thời gian diễn ra vòng loại, các nhóm khác liên tục mắc lỗi, Cam Văn Hiên một lần nữa phát cáu.

Có mâu thuẫn gì trước đó thì tới phần biểu diễn chính thức đều đã bị bỏ lại phía sau, Đàm Tễ mặc một chiếc áo comple màu đen, chiếc quần che đi đôi chân dài thẳng tắp. Cậu trông không giống như bình thường, trang điểm tinh tế, những hạt cườm đính bên ngoài nhìn hệt như những ngôi sao tản mác lấp lánh.

"A A A Đàm Tễ!" Người xung quanh bắt đầu kêu thé lên.

Đàm Tễ vốn rất thận trọng, thái độ cũng rất điềm đạm, cứ như sân khấu này đối với cậu chẳng là gì. Thế nhưng sau khi nghe âm thanh cổ vũ, Đàm Tễ vô thức nhìn về phía khán đài.

Nguyễn Sơ Tinh kéo khẩu trang xuống, nhàn nhã ngồi bên đó, đôi mắt đẹp long lanh từ xa xa nhìn về phía cậu.

Ánh mắt của cậu trẻ lập tức như được thắp sáng lên, tay cậu run run xúc động, đồng thời cũng có hơi căng thẳng. Đàm Tễ hướng về phía khán đài nháy nháy mắt, vung tay thả một chiếc hôn gió.

Nguyễn Sơ Tinh quay mặt đi, cứ như có gì đó làm cô ngại. Mấy người bên cạnh như phát điên: "A a a em trai vừa mới làm gì đó! Làm gì đó! Lại còn hôn gió! A a a em trai hư quá rồi, chị không chấp nhận em như vậy!"

Giữa tiếng vỗ tay, âm nhạc làm nóng sân khấu, vũ đạo đã được chỉnh sửa, lúc chuyển từ phía sau lên vị trí C khiến cả khán phòng kinh ngạc, thần thái cậu sắc bén, sức sát thương cực cao.

Nhất là điệu múa một mình bất chợt của Đàm Tễ sau đó, khiến khán đài phía dưới hét lên từng hồi.

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ, cậu này cũng gọi là có thiên phú biểu diễn, dưới ánh đèn neon, cậu rạng rỡ đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.

Không thể không nói bài hát mở đầu chọn rất khéo, tiết tấu nhanh đem lại nhiều xúc cảm cho người nghe, khiến họ có ấn tượng sâu sắc. Nhiều khán giả mắt chữ A miệng chữ O nhìn lên sân khấu, không thể tin được nhóm này lại giỏi đến như vậy, hệt như nhóm nhạc nam đã được debut trước đó.

Nguyễn Sơ Tinh gọi một trợ lý ra thay mình, khi cô ấy đi vào hậu trường lại tình cờ gặp Hứa Diệc Nhiên vừa đi ra, cô thản nhiên nói: "Tất cả chương trình tối qua, em đã xem hết rồi."

Hứa Diệc Nhiên ngước mắt nhìn cô, như thể chờ đợi những lời tiếp theo của cô. Nguyễn Sơ Tinh im lặng một lúc rồi nói đùa: "Anh vẫn đẹp trai như ngày nào nhỉ."

"Anh tưởng em sẽ hỏi anh tại sao lại cho Đàm Tễ B chứ."

"Sao vậy được? Anh là một người cố vấn nên anh có tiếng nói mà." Nguyễn Sơ Tinh thờ ơ đứng yên tại chỗ, đuôi mắt lộ ra một đường cong tuyệt đẹp, "Em biết anh sẽ không vì tư lợi mà làm vậy, chỉ là anh muốn giúp cho Đàm Tễ trở nên tốt hơn. Hơn nữa, ánh sáng của các vì sao sẽ không bao giờ bị che lấp."

Hứa Diệc Nhiên chỉ đứng đó nhìn cô, ánh mắt anh ta như đã trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng, mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ ràng, dường như rất lâu sau anh ta mới gật đầu.

Khi anh ta đi qua Nguyễn Sơ Tinh, anh ta thấp giọng tự hỏi, mình có thực sự không có tư lợi không?

Đàm Tễ vẫn ngồi ở phía sau chờ phần bình chọn sau màn trình diễn của nhóm thứ hai, hàng chục người sẽ bị loại ở vòng bảng này, các thành viên khác trong đội rất lo lắng, mà bọn họ cũng rất ghen tị với Đàm Tễ.

Bởi vì Đàm Tễ trong mắt họ quá mạnh mẽ.

Diệp Diễm hỏi cậu: "Cậu hồi hộp không?"

"Hồi hộp." Nhưng nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu, hắn lại không nhìn thấy sự hồi hộp chút nào.

"Không sao, dù sao thì cuối cùng cậu cũng sẽ không bị loại đâu."

Đàm Tễ cong môi cười rạng rỡ: "Chương trình này là một thử thách sinh tồn, chỉ có mười một vị trí ra mắt, nên điều tôi muốn không phải là sẽ không bị loại, mà là đứng ở vị trí đầu tiên."

Khẩu khí lớn thật!

Việc bỏ phiếu trong khán phòng đã kết thúc, dữ liệu cuối cùng sẽ được công bố trên màn hình, nhóm fans nhỏ của Đàm Tễ rất hồi hộp, tụ tập lại nhỏ giọng thảo luận: "Lần này hẳn là không có mờ ám nhỉ?"

"Khó mà nói, tuy rằng anh trai nhỏ của chúng ta đã làm rất tốt, nhưng tôi vẫn thấy hơi sợ."

"Đừng sợ, đừng sợ, màn biểu diễn vừa rồi đã đè bẹp nhóm kia rồi." Tay của những người nói điều này đều run rẩy và dường như họ còn không chắc lắm về những gì mình nói.

Số lượng phiếu bầu trên màn hình tiếp tục tăng cho đến khi nó dừng lại. Hai nhóm người ngồi cùng nhau, tất cả đều nhìn chằm chằm vào màn hình, trận PK này đối với mỗi thực tập sinh đều rất quan trọng.

"Ba, hai, một..."

Đàm Tễ nín thở, cậu nghĩ rằng chị vẫn còn ở bên ngoài đợi mình, và cậu không cho phép bản thân không giành được vị trí top 1.

Màn hình xuất hiện, số phiếu xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, số phiếu của nhóm thứ nhất gấp ba lần nhóm thứ hai, trong số đó phiếu cá nhân của Đàm Tễ chiếm hơn một nửa!

Mọi người ngồi dậy vỗ tay theo bản năng, có người buồn bã, có người phấn khích, Đàm Tễ đợi máy quay đi xa rồi nhanh chóng bật dậy, vẻ mặt xúc động, trong mắt lộ ra tia sáng.

Đàm Tễ mặc đồ biểu diễn lao ra như một cơn gió. Cậu không thể nhìn thấy ai trong đám đông, cậu chỉ biết rằng cậu phải tìm người mà cậu muốn gặp.

Đột nhiên một giọng nói uể oải vang lên sau lưng cậu: "Này nhóc?"

Nguyễn Sơ Tinh bối rối nhìn Đàm Tễ, tự hỏi cậu ấy đang làm gì vậy, không phải cậu nên ăn mừng với đồng đội của mình vào lúc này sao?

Đàm Tễ quay người lại, cậu thấy Nguyễn Sơ Tinh mặc một cái áo trễ vai màu đen và váy da, cậu nở một nụ cười, đột nhiên kích động chạy tới ôm lấy Nguyễn Sơ Tinh: "Chị, em làm được rồi! Em làm được rồi, bọn em đứng nhất rồi!"

Khủy tay cường tráng của người con trai này ôm lấy cô, Nguyễn Sơ Tinh ngẩn người, bị một đứa trẻ như thế này ôm ở nơi đông người, đúng là quá mất mặt rồi phải không?

"Bỏ chị xuống ngay."

Tuy nhiên Đàm Tễ hoàn toàn không nghe thấy, có lẽ cậu đã bị sự vui mừng làm mờ tâm trí, không những không buông Nguyễn Sơ Tinh ra mà còn hào hứng xoay tròn.

Nguyễn Sơ Tinh chưa từng được con trai ôm bao giờ, cô thoáng thấy ánh mắt của người qua đường, liền giơ đấm đánh vào lưng cậu, vừa xấu hổ vừa khó chịu ra lệnh: "Mau bỏ chị xuống."

Khi cô gái cử động, sự mềm mại của bộ ngực cô ấy trực tiếp cọ vào mặt cậu, Đàm Tễ giật mình, cậu đặt cô xuống với khuôn mặt đỏ bừng.

"Vui vậy sao? Không phải chỉ là hạng nhất thôi sao?"

Đàm Tễ xấu hổ nhìn cô, thực ra cậu cũng không vui đến vậy, nhưng khi cậu nghĩ đến Nguyễn Sơ Tinh ở dưới sân khấu luôn dõi theo mình, điều cậu hứa với Nguyễn Sơ Tinh đã trở thành sự thật. Nghĩ đến ngày hôm đó cô đã tự nói với cậu rằng cậu chắc chắn sẽ tỏa sáng, cậu liền phấn khích đến mức máu sôi sục khắp người.

"Chị, chị có nhớ lần trước chị nói nếu em thắng chị sẽ hứa với em một việc không?"

Nguyễn Sơ Tinh chỉnh lại quần áo: "Là cậu nói, không phải chị."

"Nhưng chị đã đồng ý." Đôi mắt của Đàm Tễ lấp lánh, "Vậy là chị sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của em sao?"

"Còn tùy."

Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi xấu hổ: "Chị có thể hôn em một cái được không?"

Nói xong, cậu nhìn Nguyễn Sơ Tinh đầy mong đợi.

Đứa trẻ này có một đôi mắt thật sự rất đẹp, khi đôi mắt này nhìn người khác như vậy, người ta sẽ không đành lòng dập tắt hào quang bên trong nó.

Dập tắt nó thì tiếc, để cái gì tinh tế và quý giá biến mất thì cũng tiếc.

Cậu nhóc quay mặt sang một bên, đưa chiếc má trắng trẻo về phía cô.

——— WP - WT thapbatsonyeu ———