Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 13: Khen thưởng



Editor: Mận

Beta: Caryn

——

[Chị thích đàn ông như Hứa Diệc Nhiên sao?]

Vừa mới nhập xong cậu liền xoá đi, nếu như chị ấy thật sự thích thì phải làm sao? Cậu không thể hỏi vấn đề này, vì vậy đổi thành: [Chị và anh ta chỉ là bạn bình thường, vậy em có thể theo đuổi chị không?]

[Không thể.]

Mặt Đàm Tễ dài như đưa đám: [Tại sao?]

Nguyễn Sơ Tinh suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: [Chị không thích đàn ông nhỏ tuổi hơn mình.]

Những thứ khác còn có thể thay đổi được, nhưng vấn đề tuổi tác phải làm sao đây?

[Chị, em nói cho chị một bí mật.] Đàm Tễ nói bậy bạ một cách nghiêm túc: [Thật ra em đã sửa tuổi trên chứng minh nhân dân.]

Nói nhảm xong Đàm tễ còn gửi thêm một gói biểu cảm hình mèo dễ thương.

[Sửa đổi? Kỳ thật cậu còn chưa trưởng thành đúng không?]

[...] Đàm Tễ cạn lời: [Em đã trưởng thành! Chuyện người trưởng thành có thể làm, em đều có thể làm được!]

Chuyện người trưởng thành có thể làm? Nguyễn Sơ Tinh sợ mình suy nghĩ lệch lạc, lạnh lùng trả lời: [Ồ.]

[Còn nữa, em không còn nhỏ chút nào, không hề nhỏ!]

[Ồ.]

Đàm Tễ uất ức giấu kỹ điện thoại rồi đi luyện tập.

Sở dĩ Nguyễn Sơ Tinh từ chối không đáp ứng Đàm Tễ là bởi vì Đàm Tễ vẫn còn trẻ tuổi, đối với cái gì cũng hứng thú, chờ sau khi sự nhiệt tình của cậu biến mất thì sẽ không còn hứng thú với cô nữa.

Cô đặt điện thoại xuống, chiếc banner mang về ngày hôm qua vẫn lặng lẽ ở một góc.

Đêm đó có người tung tin trong khu vực ẩn danh.

[Đàm Tễ có bạn gái, thường xuyên lén dùng điện thoại nói lời yêu thương, mọi người nói xem cậu ta có đáng giận không?]

Vốn tưởng rằng Đàm Tễ mới ra mắt không có fan hâm mộ, ai ngờ bài đăng chưa đầy vài phút đã bị bao vây.

[Chẳng lẽ mấy người là người tình bí mật của cậu ấy à?]

[Mấy người sống ở gầm giường nhà cậu ấy sao?]

[Mấy người chính là cái điện thoại mà cậu ấy liên lạc với bạn gái à?]

[Chẳng lẽ mấy người là Trung Quốc X Động?]

[Yêu cầu xóa bài viết, mọi người đừng bình luận nữa!]

Lý Minh Học siết điện thoại trong tay, không cam lòng nhìn Đàm Tễ mới luyện tập về, hắn không có nằm dưới gầm giường của Đàm tễ mà căn bản hắn nằm ở phía đối diện!

Đàm Tễ vừa tắm xong đi ra thì Lý Minh Học liền dò hỏi: "Dạo gần đây cậu đang yêu đương à?"

Ý cười trên mặt Đàm Tễ vẫn còn, đáy mắt chậm rãi kết thành một tầng băng. Cậu hiển nhiên là lại nhớ tới chuyện Lý Minh Học trước mặt Nguyễn Sơ Tinh nói xấu cậu, cho nên khi Lý Minh Học nói câu này, rơi vào trong tai Đàm Tễ càng giống như đang trào phúng cậu.

Đàm Tễ lấy khăn mặt trên tóc xuống, chậm rãi lau nước trên tay, ngước mắt lên nhìn hắn, cười như không cười hỏi lại: "Cậu cảm thấy hứng thú sao?"

Lý Minh Học xấu hổ vội vàng thay đổi bầu không khí: "Đàm Tễ cậu tới giúp tôi xem cái này với..."

Đàm Tễ lúc này mới xoay người lại, biến thành một mặt trời nhỏ đáng yêu: "Xem gì cơ?"

Lý Minh Học cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn vào bài viết trên điện thoại di động, đã bị xóa rồi.

Sau khi các tập trước được phát sóng, sức nóng của Đàm Tễ đã đạt đến mức không thể tưởng tượng được, giống như măng mọc lên sau cơn mưa, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Những người khác đều dựa vào hài hước mà nổi tiếng, chỉ có Đàm Tễ dựa vào giá trị nhan sắc và thực lực. Giới giải trí chưa bao giờ thiếu người đẹp, nhưng với nhan sắc 360 độ không góc chết như Đàm Tễ thì quả thật ngàn năm khó gặp, huống chi cậu ca hát nhảy múa tất cả đều tuyệt vời.

Khu ẩn danh có người mở topic châm chọc Đàm Tễ.

[Đàm Tễ là ai? Chả hiểu sao những người xung quanh tôi lại mê mẩn cậu này vậy?]

[Tại sao bây giờ có nhiều ngôi sao lưu lượng vậy nhỉ, ngẫu nhiên cũng có thể nổi tiếng sao? Bây giờ tôi ra mắt còn kịp không?]

[Chủ topic đã mở máy tính, ha ha, tôi thật sự muốn xem Đàm Tễ này rốt cuộc có sức hút như thế nào, không phải đều là chiêu trò marketing sao? Người hâm mộ chỉ biết thổi phồng lên tận trời cao, tôi không thèm tin đâu.]

[Ha ha, nhưng mà gương mặt này miễn cưỡng cũng có thể nhìn được.]

[Chậc chậc, khả năng nhảy thực sự rất tốt, nhưng cũng không đến mức khoa trương như lời mấy người nói. Người như cậu ta mà giành được vị trí center sao? Nếu đúng thì tôi chấp nhận gọi cậu ta là ba.]

[A a a ba à, không cho phép nhìn về ống kính như vậy! A a a a a a tôi có thể gọi!]

[Với giá trị nhan sắc của em trai này mà không được ra mắt thì ngày mai tôi cầm dao đến thẳng trung tâm huấn luyện!]

[A a a a a a a!]

Quần chúng ăn dưa đi ngang qua: [...]

Mới vừa rồi còn nói người ta là lưu lượng không có thực lực, sao giờ trở mặt nhanh vậy?

Bởi vì người hâm mộ Đàm Tễ càng ngày càng nhiều, Nguyễn Sơ Tinh đã sắp xếp một buổi fanmeeting cho người hâm mộ và nhóm fan Kẹo Bông vui vẻ tụ tập lại với nhau. Bởi vì trong đó còn có một số bạn nhỏ chưa hiểu chuyện nên Nguyễn Sơ Tinh cố ý sắp xếp một vài fan chuyên nghiệp hướng dẫn fan tự suy nghĩ, tránh cho bọn họ làm ra một số hành động không lý trí.

Tác phẩm đầu tay của Đàm Tễ sắp hoàn thành, Nguyễn Sơ Tinh gần đây đang sắp xếp công tác tuyên truyền, vì vậy đối với những phát ngôn trên mạng cô tương đối nhạy cảm. Cô phát hiện không biết là ai mua bản thảo, cố tình đặt bức ảnh có góc không đẹp lắm của Đàm Tễ với bức ảnh tinh tế của Thẩm Lâm Gia, nói nhan sắc của Đàm Tễ có thể đánh bại được Thẩm Lâm Gia.

Fan của Thẩm Lâm Gia nghe xong những lời này, lập tức nói fan của Đàm Tễ mặt dày, mặt mũi dày như thế lớn lên không xấu hổ sao.

Một số người qua đường không rõ nguyên nhân cũng cảm thấy fan Đàm Tễ không tôn trọng tiền bối, nhất thời không có cảm tình với Đàm Tễ.

[Cả ngày lẫn đêm spam liên tục, nhìn thực sự buồn nôn.]

[Làm sao để chặn tin về người này vậy?]

[Fan hâm mộ giờ lố thật đấy, gương mặt bình thường như này mà cũng được gọi là đỉnh cao nhan sắc à?]

Người đại diện của Thẩm Lâm Gia lướt bình luận, nói với Thẩm Lâm Gia: "Chiêu này của tôi không tệ đúng không? Bây giờ người qua đường đều cảm thấy Đàm Tễ chỉ là một lưu lượng không có thực lực, chỉ biết dựa vào việc xào bài khoe khoang để nổi tiếng."

Triệu Miểu cũng giống Nguyễn Sơ Tinh, danh tiếng trong cộng đồng fan hâm mộ đều không tốt, bởi vì ngày thường cô ta thích nhất là tung bản thảo, tin đồn dẫm đạp những nghệ sĩ khác.

Điểm khác biệt chính là năng lực chuyên môn của Nguyễn Sơ Tinh cao hơn cô ta, và cô sẽ không bao giờ lật xe*. Vì vậy người trong giới chỉ thừa nhận năng lực của Nguyễn Sơ Tinh chứ không thừa nhận cô ta. Triệu Miểu luôn xem Nguyễn Sơ Tinh là đối thủ một mất một còn của mình, nhưng Nguyễn Sơ Tinh lại chưa bao giờ để cô ta vào mắt.

*Lật xe: Ý chỉ nói một đằng làm một nẻo, nói trước bước không qua, hay tự tay vả mặt mình.

"Tôi ngược lại rất muốn xem cô ta sẽ đối phó như thế nào." Triệu Miểu đắc ý, "Loại chuyện này giống như ngậm bồ hòn làm ngọt, cô ta không thể đăng bài thông báo nói cái này không phải cô ta phát tán, đến lúc đó cũng chẳng có ai tin cả."

Huống chi fan hâm mộ của Thẩm Lâm Gia cũng không có đầu óc, chỉ cần kích động một chút thì nhất định sẽ xé nát đám fan chưa trưởng thành của Đàm Tễ.

Nguyễn Sơ Tinh không nghĩ tới Thẩm Lâm Gia bây giờ lại biết chơi trò bẩn thỉu như vậy, còn học cách mua bản thảo hãm hại người khác, chẳng lẽ đây là bước tiến nhảy vọt trong truyền thuyết à?

Lôi Nhất Đồng sau khi nhìn thấy liền ghê tởm không chịu nổi: "Thật ra lý do Thẩm Lâm Gia rời khỏi cậu, cậu có biết vì sao không?"

"Tại sao?" Nguyễn Sơ Tinh cũng rất tò mò, rõ ràng mọi thứ cô cho hắn đều là những thứ tốt nhất.

"Bởi vì con người luôn có lòng tham không đáy. Cách cậu nâng hắn ta luôn ở mức khiêm tốn, cậu cũng không thích việc fan hâm mộ ép tung bản thảo cho nên hắn nghĩ những việc cậu làm quá ít."

Nguyễn Sơ Tinh bật cười: "Cho nên những chuyện khác tớ làm đều không được tính sao?"

Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện đó: "Quên đi."

Lôi Nhất Đồng thấy bộ dạng không muốn tiếp tục của cô nên không tiếp tục nói xấu Thẩm Lâm Gia nữa. Anh ta nhìn những bình luận trực tiếp trên mạng kia hỏi: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để như vậy à?"

"Mình sẽ giải quyết." Nhưng nhìn vẻ ngoài của cô vẫn có chút khó xử.

Nguyễn Sơ Tinh vừa dứt lời thì nhận được tin nhắn, cô nhìn thoáng qua: [Chị, buổi chiều chị có rảnh không?]

Tim Nguyễn Sơ Tinh đập thình thịch: [Có rảnh.]

Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên nói với Lôi Nhất Đồng: "Chiều nay cậu đi thương lượng chuyện hợp tác giúp mình đi, dù sao cũng không quan trọng lắm."

Lôi Nhất Đồng cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn đồng ý.

Nguyễn Sơ Tinh nhìn thoáng qua bộ vest của mình, hình như hơi trang trọng quá. Cô dựa vào bàn để suy nghĩ về việc có nên quay lại thay một chiếc váy dài hay không, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn.

Lôi Nhất Đồng không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu đi hẹn hò với ai sao? Cười vui đến như vậy? Là em trai đó à?"

Nguyễn Sơ Tinh ngây ngốc: "Mình có cười sao?"

"Cậu thấy sao?" Mới vừa rồi còn dịu dàng đến mức phải nghi ngờ.

Cô đột nhiên tỉnh táo, tại sao cô lại muốn thay quần áo? Cố ý thay quần áo chẳng lẽ là thích cậu? Nguyễn Sơ Tinh chột dạ, giọng điệu bình thản che dấu: "Mình vừa nghĩ đến một chuyện buồn cười."

Cô không những không thay một chiếc váy đẹp mà mặc đồ tương đối trung tính. Lúc Đàm Tễ nhìn thấy cô thiếu chút nữa không nhận ra: "Chị à, cuối cùng chị cũng tới rồi!"

Cậu hào hứng tiến lại gần, nhìn cô một lúc lâu, hơi ngạc nhiên nói: "Hôm nay chị có vẻ hơi khác."

Đàm Tễ đưa tay cởi mũ trên đầu Nguyễn Sơ Tinh ra, giọng điệu hoạt bát: "Thật ngầu, cái mũ này có thể cho em mượn không?"

Cậu điều chỉnh chiếc mũ đội trên đầu một chút: "Chị thấy được không?"

Trẻ tuổi thật sự rất mới mẻ, Nguyễn Sơ Tinh cũng bị cậu mê hoặc: "Đẹp, nếu cậu thích thì tặng cho cậu."

Dù sao cái mũ này trai hay gái đều có thể sử dụng.

"Không muốn!" Đàm Tễ bất ngờ từ chối cô, "Em muốn đội đôi với chị."

"..." Hai tai Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên một cách đáng ngờ, "Cậu mơ à."

Đàm Tễ vui vẻ ngồi bên cạnh Nguyễn Sơ Tinh, bởi vì món ăn còn chưa lên đủ nên cậu nhàm chán nhìn chằm chằm Nguyễn Sơ Tinh, càng nhìn cậu càng thích.

Nguyễn Sơ Tinh bị Đàm Tễ nhìn đến mức muốn lủng luôn da mặt, cô không nhịn được: "Làm sao vậy?"

"Nhìn chị thật nữ tính."

Cậu nhóc ngồi ngay bên cạnh cô, hơi nóng từ đôi môi mỏng của cậu phun lên cần cổ của cô, Đàm Tễ chớp chớp mắt: "Sao mặt chị lại đỏ lên như vậy, thời tiết nóng quá sao?"

Nguyễn Sơ Tinh quay đầu vùi mặt vào khuỷu tay, rõ ràng không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhưng hết lần này tới lần khác cậu nhóc sốt ruột tiến lại gần: "Chị có phải bị bệnh hay không? Để em thổi cho chị."

Gió mát thổi vào cổ, như lông vũ nhẹ nhàng lướt trên làn da trắng nõn, Nguyễn Sơ Tinh run rẩy. Cô nghi ngờ Đàm Tễ cố ý, xấu hổ tức giận nghiêng đầu nhìn cậu nhưng lại thấy vẻ mặt ngây thơ của cậu.

Cô ho khan: "Nóng quá, cậu ngồi xích ra một chút đi."

Đàm Tễ nhẹ nhàng di chuyển đến đối diện Nguyễn Sơ Tinh, lúc ăn cơm nói chuyện phiếm, cậu nói với Nguyễn Sơ Tinh: "Bảng xếp hạng đánh giá của kỳ trước, em lại giành vị trí số một rồi!"

Nguyễn Sơ Tinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đàm Tễ đang dùng đôi mắt trong suốt nhìn cô, sau lưng tựa như xuất hiện một cái đuôi đang ngoe nguẩy.

Trên mặt cậu viết ba chữ rõ ràng: "Khen tôi đi!!"

Thật là trẻ con mà...

Nguyễn Sơ Tinh híp mắt nhìn về phía Đàm Tễ, cô ngoắc ngoắc ngón tay. Hình ảnh người phụ nữ lười biếng dựa vào ghế, lông mi dài nhọn vương trên đôi gò má trắng nõn, đôi mắt tuy không thấy rõ nhưng lại có chút âu yếm ngọt ngào, nước mắt dưới khóe mắt run lên, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng hấp dẫn.

Tim Đàm Tễ hụt một nhịp, cậu đứng lên tiến lại gần hơn một chút.

Nguyễn Sơ Tinh thuận tay cầm điện thoại lên chụp cho cậu một tấm ảnh, cậu bé cười rất ngọt ngào, trên gương mặt có vài phần thâm tình. Sơ Tinh kinh ngạc khi bức ảnh này được chụp rất đẹp, giơ tay xoa xoa đầu Đàm Tễ để thưởng cho cậu.

Bàn tay của chị thật là đẹp.

Đàm Tễ ngước mắt lên, đôi môi mềm mại dán lên lòng bàn tay của cô. Nguyễn Sơ Tinh hoảng hồn, lòng bàn tay như bị thiêu nóng một mảng: "Cậu làm gì vậy?"

Cô gái luôn luôn lạnh lùng giờ nói chuyện có hơi run rẩy, giống như lông vũ mềm mại làm cho trái tim của cậu tê dại.

"Đêm hôm đó chị cũng hôn em, em không thể hôn chị sao?"

Nguyễn Sơ Tinh ngẩn ra một lúc sau mới phản ứng lại: "Đêm hôm đó chị uống rượu."

Đàm Tễ hưng phấn hỏi: "Vậy em uống rượu là có thể hôn chị sao?"

———

Thập Bát Sơn Yêu.