Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 27: Mất ngủ



Trans: Irgist

Beta: Nê

—-

Sơ Tinh hoàn toàn không nhớ tới việc này, vậy tại sao Đàm Tễ lại nghiêm túc như vậy? Cô không còn cách nào khác ngoài hợp tác với cậu, vẻ mặt hời hợt và lời nói có chút khoa trương.

"Thật là cảm động, tình tiết lãng mạn như vậy thực sự tồn tại sao?"

Tiếng chuông điện thoại của Sơ Tinh cắt ngang.

Nhìn Nguyễn Sơ Tinh đi vào trong góc nghe điện thoại, đôi mắt của Đàm Tễ hơi mờ đi.

Sao mà có thể không nhớ được cơ chứ? Thậm chí mười năm cậu cũng có thể nhớ được.

Sơ Tinh thở dài, bà Trần mỗi khi rời đi thường cằn nhằn, cô đi tới chỗ cậu: "Chúng ta vẫn nên giải quyết hotsearch trước đi, chiếc GIF này là sao đây?"

Trong GIF, Đàm Tễ quàng tay lên cổ một cô gái, ghé mặt vào tai cô ta, không biết là đang nói cái gì. Mặc dù nhìn có vẻ mơ hồ, nhưng ánh mắt của Đàm Tễ hiện rõ vẻ không thích hợp, vì vậy Sơ Tinh mới tin cậu.

Tuy nhiên, có tin đồn rằng cô gái này được bên phía đầu tư đưa vào, mà xuất thân của cô ta rất khác thường, vì vậy cư dân mạng mới cho rằng Đàm Tễ chơi quy tắc ngầm. Ngoài ra, còn có người quạt gió thêm củi...

Đàm Tễ đỏ mặt, vội vàng giải thích với Sơ Tinh,

"Chị ơi, không phải mà, cái này là em diễn thôi, là do đoạn này máu me quá, cho nên em mới không thể buông ra. Em không có quan hệ gì với cô ấy cả, không, không hề. Em chỉ chạm vào cô ấy, không hôn, trong lòng em chỉ có chị thôi, em chỉ muốn hôn chị thôi..."

Đứa trẻ này sắp khóc rồi.

Ban đầu Sơ Tinh không nghĩ gì, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu lo lắng như vậy vừa cảm động vừa buồn cười.

"Thì ra đây chỉ là một phân cảnh trong phim?"

"Vâng!" Hai mắt Đàm Tễ đỏ bừng.

"Đó là một phân cảnh giết người của em, em trực tiếp cắt động mạch cổ của cô ấy, và không có làm gì nữa cả! Sau khi giết cổ, liền lột da của cô ấy và chiêm ngưỡng nó như một tác phẩm nghệ thuật..."

Sơ Tinh chớp chớp mắt, cậu nói những lời khủng khiếp và đẫm máu dễ dàng như vậy sao?

"Chị ơi, chị đừng sợ."

Đàm Tễ vươn tay vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: "Phim đều là giả thôi, em không có máu lạnh như vậy đâu."

Bị dỗ dành như một đứa trẻ, Sơ Tinh có chút xấu hổ: "Chị hiểu rồi, cậu tiếp tục quay đi."

Sơ Tinh đã giải quyết xong việc trước buổi trưa, cô đã tìm thấy đoạn video và tìm thủy quân lén tung ra, tuy chất lượng hình ảnh và hiệu ứng âm thanh không bằng phim gốc nhưng ai cũng có thể thấy rõ đây không phải tán tỉnh mà là giết người.

[Hóa ra là một tập phim thôi. Tập này hiển nhiên không qua được vòng kiểm duyệt nên cuối cùng bị cắt bỏ.]

[Tài khoản kia hiểu sai ngữ cảnh rồi! Em trai xinh đẹp của chúng ta không phải loại người như vậy!]

[Tôi lại bắt đầu gặp ác mộng rồi. Đây là kiểu diễn gì vậy [ quỳ ]?]

[Ahhhhhhhhhhhhhhh, nếu đó không phải là hắc hotsearch (P/S: Đây là kiểu tung tin đồn có ý xấu nhằm bôi nhọ người nổi tiếng), thì tôi sẽ không biết Đàm Tễ lại có một kỹ năng diễn xuất đỉnh như vậy.]

[Hãy nhìn cách anh ta nhìn cô ta đi, như thể cô ta chỉ là một thứ đồ chơi kiểu có cũng được, mất cũng không đáng để tâm vậy, khi anh ta vui vẻ thì có thể chơi một lát, khi chán rồi thì có thể giết mà không cảm thấy cắn dứt. Tình cảm này coi thường mạng sống. Thật đáng sợ, không ngờ một chàng trai khả điềm khả diêm* lại diễn xuất hay đến mức này.]

*Khả điềm khả diêm: Thuật ngữ giới fan cuồng TQ, ý chỉ những người chuyển đổi từ phong cách này sang phong cách khác rất mượt mà.

Tình cờ là tập mới nhất của Khói Lửa được cập nhật vào ngày hôm đó, và Đàm Tễ một lần nữa lên top trending. Trong phim, cậu dùng vẻ đẹp và đôi mắt ngây thơ của mình để quyến rũ nữ chính tới mất lý trí. Cậu lần lượt ngây thơ và tàn bạo, chuyển đổi hoàn hảo giữa hai nhân cách.

[Tôi trước kia: Lưu lượng* thì đóng phim làm gì? Tôi bây giờ: Xin anh hãy ra thêm phim, diễn thế này không có nhiều phim thì phí hết cái vẻ đẹp và kỹ năng diễn xuất đó!]

*Lưu lượng: Một thần tượng có lượng fan đông, BlackPink, BTS là ví dụ đơn giản về lưu lượng.

[Tôi nhất thời không nói được gì, nữ chính thiếu chút nữa là bị một đao giết gọn rồi.]

[Cốt truyện quá hay, nhất định tôi sẽ kéo bạn cùng phòng xem chung.]

Cuối cùng thì Đàm Tễ không những không bị hắt nước bẩn mà còn nổi tiếng hơn, kỹ năng diễn xuất trong mắt người hâm mộ càng trở nên xuất sắc.

Thẩm Lâm Gia đọc những bình luận trên mạng xong thì cười một cái: "Đây là bản lĩnh của anh à?"

Nghĩ đến đêm debut, khi mở TV lên, hắn vốn muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Đàm Tễ, nhưng cuối cùng chỉ thấy cậu ta mỉm cười cúi đầu chào khán giả, toàn thân sáng chói, khuôn mặt hắn liền đỏ bừng vì đau.

Người đàn ông uể oải ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nói: "Tôi còn một con át chủ bài, chỉ cần những bức ảnh thân mật của Đàm Tễ và Nguyễn Sơ Tinh bị lộ ra ngoài..."

"Không được."

Thẩm Lâm Gia nói hai từ này mà không cần suy nghĩ nhiều: "Anh đã đánh giá thấp Sơ Tinh rồi. Khi cô ấy mới yêu tôi, không có phương tiện truyền thông nào dám vạch trần chuyện này cả. Tuy cô ấy sẽ cắt đứt tài nguyên của người khác, nhưng từ đó tới giờ cô ấy không bao giờ chủ động vạch trần chuyện xấu trước đây của các nghệ sĩ, nếu anh thực sự chạm tới giới hạn của cô ấy, thì cô ấy có thể làm ra bất cứ chuyện gì đấy."

"Thật sao? Nhưng cô ta đã nhằm vào anh rồi."

Công ty mới của Thẩm Lâm Gia có vốn tương đối mạnh, nhưng giá trị thương mại của một nghệ sĩ không thể chỉ dựa vào vốn. Nguyễn Sơ Tinh đã chặn tài nguyên của hắn, giờ cô đang lấy lại từng thứ mà cô đã từng đưa cho Thẩm Lâm Gia.

"Cô ấy vẫn chưa công khai chuyện này ra đâu."

Ngành giải trí luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, có thể có người vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bạn hôm nay, nhưng cũng có thể đâm sau lưng bạn vào ngày mai. Nhưng không ai cố tình vạch trần mặt nạ của nhau, và làm cho nó trở nên xấu xí mà không có lý do cả.

"Và..." Yết hầu của hắn lên xuống, "Tôi không muốn nhắm vào Sơ Tinh, tôi chỉ muốn cô ấy hối hận thôi."

Trần Kỳ Phàm không thể nhịn được cười, khinh bỉ nói: "Chà, nhìn thế nào thì người hối hận cũng là anh mới đúng? Tự vả mặt nữa thì sẽ thật sự nát đấy."

"Nếu anh muốn chết thì tôi không cản nữa."

*

Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy vấn đề đã được giải quyết. Cô lên xe và đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đàm Tễ, cậu có thể ký tên cho chị không?"

"Hả?" Cậu đột nhiên đỏ mặt, "Chị, chị muốn em ký cho chị á?"

Kể từ khi Đàm Tễ trở thành một ngôi sao nổi tiếng, rất nhiều người đã xin chữ ký của cậu, nhưng cậu không ngờ chị lại xin chữ ký với giọng điệu như vậy.

"Không, là người khác muốn." Cô không nói là mẹ cô muốn cho đỡ xấu hổ. Khi bà Trần gọi điện, bà ấy thậm chí còn nhắc cô, mà cô lại không thể không đồng ý.

Đàm Tễ bực bội 'à' một tiếng: "Vậy chị có muốn ký không, em ký cho chị."

"... " Đứa nhỏ này sao lại như vậy? Cô véo cái má mềm mại của Đàm Tễ, "Chị thấy bộ dạng của cậu hiện tại rất giống với trong phim trước khi giết người đấy."

Đôi mắt ngây thơ quá lừa đảo.

"Làm sao có thể, em không bao giờ làm chị đau đâu." Đàm Tễ lo lắng nói, "Nhiều nhất... Cũng là muốn ăn sạch chị thôi."

Nửa câu sau của cậu ấy nói quá nhỏ khiến Sơ Tinh không nghe rõ: "Cậu nói gì cơ?"

Đàn Tễ ho một tiếng: "Em nói là thương chị còn không kịp."

Hai má cô đỏ bừng, tê rần, cô ngoảnh mặt đi và không nói thêm gì nữa.

Sau khi về nhà, Đàm Tễ ngay lập tức tìm thấy một vài bức ảnh, ký tên của mình và đưa chúng cho Sơ Tinh. Cô hé mở cửa và không cho cậu vào, sau khi nhận được bức ảnh có chữ ký, cô liền xua tay: "Cậu có thể đi rồi."

"Chị, sao chị lại như vậy?" Cậu phàn nàn, "Tay em kí muốn liệt rồi, chị không thưởng gì cho em sao?"

Sơ Tinh nhướng mày khi nhìn thấy những ký tự khoa trương trên ảnh, chắc ký chưa đầy ba phút nhỉ?

Cô muốn đóng cửa lại, nhưng Đàm Tễ đã dùng tay chặn lại, cô không thể làm gì hơn: "Cậu làm gì vậy?"

"Chị, chỉ cần ký tên là xong rồi hả? Chị còn muốn em ghi thêm gì nữa không?" Đàm Tễ dường như ngoan ngoãn hơn một chút.

"Không cần."

Trên mặt cậu lộ ra một chút thất vọng, miễn cưỡng buông tay: "Chị, chị có thể..."

"Không." Sơ Tinh nghe xong đã từ chối, cô cảm thấy mình quá nuông chiều cậu rồi.

"Đừng tưởng rằng làm nũng là muốn làm gì thì làm."

Đàm Tễ chăm chú nhìn cô: "Em khát nước."

Sơ Tinh rút kinh nghiệm từ lần trước nên không dám cho cậu vào: "Nhà chị không có nước, nước trong tủ lạnh cũng hết rồi, mời cậu về cho."

Đàm Tễ nhiệt tình kéo cô lại: "Vậy chị tới nhà em đi, không đêm nay không có nước thì làm sao đây?"

Cô chỉ còn cách xuống nước: "Đàm Tễ."

"Dạ?"

"Chờ mối quan hệ của chúng ta tiến thêm bước nữa nhé?"

Cậu trai cao lớn kia liền ngơ ra, không có phản ứng. Sơ Tinh nhân cơ hội đóng sập cửa lại, dựa lưng vào tường và thở hổn hển.

Mặt cô lại đỏ bừng.

Lúc này Đàm Tễ ở hành lang đứng ngây ngốc một hồi. Tiến thêm một bước? Ý chị là chị đồng ý kéo gần quan hệ với cậu sao?

Cậu nhịn không được nhảy dựng lên vài cái, tay chân hưng phấn mất phối hợp. May mắn là không có ai ở trên tầng này, nếu không họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu đang lên cơn khi nhìn thấy Đàm Tễ như thế này nất.

Cậu mở cửa bước vào phòng, gần như phấn khích cả đêm.

Aaaaaaa, chị muốn phát triển mối quan hệ với mình!

Có thể hôn sau khi gần gũi hơn không?

Hôn xong chị gọi cậu là chồng được không?

Ngoài ra, điều này cũng có nghĩa là chị cũng có chút thích cậu?

Đàm Tễ gần như vui mừng lăn lộn, cậu mở điện thoại lên muốn gửi tin nhắn cho Sơ Tinh nhưng lại không biết gửi gì nên do dự, liền gửi hai chữ đơn giản: [Chúc ngủ ngon.]

Điện thoại reo, Đàm Tễ hào hứng nhấc máy, mới biết đó là thông báo của một video nào đó.

"Tại sao video này lại phiền thế?" Đàm Tễ lẩm bẩm.

Cậu lo lắng gõ điện thoại: [Chị, chị ơi.]

Đàm Tễ đợi một lúc cũng không thấy hồi âm, cậu còn tưởng rằng chị nhất định đã ngủ rồi, nếu không cô sẽ không phớt lờ tin nhắn của cậu. Cậu đặt điện thoại sang một bên, nhưng sau một lúc lại cầm lên xem, lỡ đâu là chị nhắn lại thì sao.

Sau khi lặp đi lặp lại cái hành động này, Đàm Tễ mất ngủ.

Những bông hoa mà Sơ Tinh gửi ngày hôm đó vẫn còn ở trên bàn, bên cạnh là một banner cầm tay. Cậu bước chân trần xuống đất và tìm thấy một chiếc lọ hình ngôi sao từ rất lâu rồi.

"Bé ơi, sắp đến sinh nhật chị rồi, lúc đó gấp sao tặng chị nhé."

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì chị đang che chở cho cậu á."

Nhưng Sơ Tinh đã nói dối cậu, trước khi cậu kịp tặng những ngôi sao giấy này thì cô đã chuyển tới một trường khác rồi.

Đàm Tễ đặt những ngôi sao xuống, điện thoại lại reo, cậu rất tức giận, đoạn video này vẫn chưa kết thúc sao?

Nhấn vào thì là tin nhắn của Sơ Tinh: [Ngủ đi.]

Thật là ngại quá đi, Đàm Tễ mỉm cười và nhập tin nhắn: [Em nhớ chị nhiều tới nỗi mất ngủ rồi.]

Nguyễn Sơ Tinh nghiêm túc đề nghị với cậu: [Vậy thì hãy tìm thứ gì đó mà cậu ngắm nó là có thể khiến cậu buồn ngủ ấy.]

Sau đó cô ấy ném điện thoại sang một bên và đi ngủ.

Đàm Tễ nghĩ một hồi, rồi cầm ảnh của Sơ Tinh lên ngắm.

Xem xong là lăn ra ngủ sao? Đàm Tễ ngắm chán chê mà vẫn thức trắng một đêm.