Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 34: Quen biết



Trans: Thiên Thiên

Beta: Nê

——

Bộ phim mới sắp bắt đầu, trước khi Đàm Tễ vào đoàn theo yêu cầu của fans thì sẽ chuẩn bị phát sóng trực tiếp, nhưng cậu lại không biết nên phát trực tiếp cái gì.

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ nghĩ: "Nếu không chị làm cho em chút đồ ngọt, em vừa ăn vừa phát trực tiếp, như vậy sẽ không phải lo lắng nữa."

Đàm Tễ bình thường rất nghiêm khắc với chế độ ăn uống của mình, nhưng gần đây cơ thể cậu có hơi gầy, ăn nhiều một chút cũng không sao. Huống chi Nguyễn Sơ Tinh làm cho cậu, cậu đương nhiên không thể từ chối.

Cậu nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào: "Được ạ."

Nguyễn Sơ Tinh làm bánh crepe matcha, bánh dâu tây, bánh trứng hoa anh đào, còn chuẩn bị một ít hoa quả, sau đó cô chụp ảnh đăng lên weibo.

[Mời Kẹo Bông xem@ Đàm Tễ mukkbang không chuyên vào tối nay.]

[Gào khóc huhu, chảy nước miếng.]

[Ai làm ai làm ai làm, trẻ con cũng thèm ăn mà khóc đó.]

[Em trai lập tức ra đây đi ô ô ô chị nhớ em chết mất.]

Kỳ thực Đàm Tễ trong khoảng thời gian này quay phim đặc biệt nhiều, nhưng bởi vì vấn đề thời gian nên vẫn chưa được công chiếu, làm cho fans cảm thấy đã lâu không gặp cậu rồi.

Ngay khi Đàm Tễ bắt đầu phát trực tiếp, phần mềm liền bị đóng băng, phần lớn fans không thể để lại bình luận. Đàm Tễ không biết tình hình, Thẩm Giai Giai ở phía sau giúp cậu chỉnh camera: "Lát nữa tôi sẽ gọi tên ba người để nhận ảnh có chữ ký của Đàm Tễ nhé."

Đàm Tễ cười ngọt ngào trước ống kính, nhìn thấy có người khen món tráng miệng đẹp mắt, cậu gần như cong đuôi lên vì vui sướng: "Là chị Tinh Tinh làm đó."

[Là người đại diện sao? A a a chị ấy thật khéo tay.]

[Cảm giác em trai thật sự rất thích chị Tinh Tinh.]

Đàm Tễ nhìn thấy có người khen Nguyễn Sơ Tinh, cậu còn vui vẻ hơn so với việc mình được khen: "Chị Tinh Tinh nấu ăn đặc biệt ngon."

[Anh đã nếm qua rồi à?]

[Ha ha ha ha ta tôi vẫn luôn cho rằng người đại diện là người lạnh lùng, xem ra em trai được chăm sóc rất tốt ha?]

Nguyễn Sơ Tinh cầm cốc sữa đi tới, đặt ở bên cạnh Đàm Tễ. Trong phòng phát sóng trực tiếp, cổ tay trắng nõn mềm mại của cô gái lướt qua.

[Oa, tôi thấy rất có khả năng là cái tay này đó!]

[Tôi cũng muốn ăn đồ của chị ấy làm.]

[Công ty còn thiếu người không? Tôi có thể làm liếm cẩu.]

[Em trai, em không thể ăn nhiều như vậy được! Chia một ít cho bọn tôi đi.]

Đàm Tễ đặc biệt thích nhìn bọn họ tán gẫu về Nguyễn Sơ Tinh: "Không cho, đều là của tôi hết."

[Quỷ hẹp hòi!]

[A a a em trai thật xấu tính.]

Đàm Tễ cầm lấy miếng bánh trứng cắn một miếng, ăn xong còn vươn đầu lưỡi vô tội mà liếm liếm khóe môi, cậu ăn rất nhã nhặn, không có chút cảm giác nữ tính nào.

Màn hình liên tục bùng nổ tiếng thét chói tai, xem mỹ nhân ăn thật sự là một loại hưởng thụ thị giác.

Vừa mới bắt đầu tán gẫu về Nguyễn Sơ Tinh, Đàm Tễ còn rất kích động, về sau không đề cập tới nữa thì cậu dần trở về bình thường, nghiêm túc mà trả lời câu hỏi: "Gần đây tôi đang quay một bộ phim, các bạn có thể xem được nó sớm thôi."

"Nụ Hôn Mùa Xuân không phải đã có thông báo chính thức rồi sao? Ngày mai tôi sẽ vào đoàn."

"Cảm ơn mọi người nhé, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Hàn huyên nửa giờ, sau đó Đàm Tễ tắt phát sóng trực tiếp, Thẩm Giai Giai đi tới ăn một quả dâu tây: "Tôi mới vừa chụp cho cậu hai bức ảnh, cậu xem được chưa, được rồi thì tôi sẽ đăng chúng lên."

Đàm Tễ cầm lấy xem một chút: "Được rồi."

Cậu vẫn đang trầm mê trong niềm vui sướng của mấy ngày trước, bởi vậy sau khi lấy lệ nhìn xong liền tiếp tục nhìn Nguyễn Sơ Tinh, tầm mắt cậu rơi xuống trên cổ cô, rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

Chị ấy đang đeo vòng cổ mà cậu đưa.

Đàm Tễ đột nhiên nghĩ đến Hứa Diệc Nhiên, cảm thấy ghen tị: "Chị ơi! Hứa Diệc Nhiên tặng gì cho chị thế?"

Hừ, khẳng định anh ta không có dụng tâm tặng quà cho cô.

"Không nhớ nữa." Ngày đó tâm trạng cô không tốt, cũng không để ý lắm.

Đàm Tễ vừa nghe vậy liền nhướng mày, cậu cười cười mà nắm lấy tay Nguyễn Sơ Tinh.

Thẩm Giai Giai ở bên cạnh làm như không thấy.

Đàm Tễ nhắc đến Hứa Diệc Nhiên, đêm đó Hứa Diệc Nhiên liền gọi điện cho cô. Nguyễn Sơ Tinh đương nhiên sẽ không phá huỷ quan hệ với anh ta, cô đứng trước bàn uống nước: "Thầy Hứa."

"Anh đã về nước rồi, nghe nói đoạn thời gian trước em nhận một gói hàng máu me à?"

"Ừm, nhưng không giải quyết được gì cả, người gửi cũng không muốn thừa nhận mục đích của mình." Nguyễn Sơ Tinh đặt ly rượu xuống, ánh mắt dừng ở trên bàn, có chút tùy ý, "Anh yên tâm, những thứ này không gây tổn thương đến em được."

"Phải không?" Hứa Diệc Nhiên nhìn ánh đèn nơi thành thị, "Nhìn em thật sự rất kiên cường, nhưng đôi khi không phải chuyện gì cũng phải tự mình chiến đấu đâu."

Nguyễn Sơ Tinh cười nhạt, đánh gãy lời anh ta: "Đã khuya rồi, em đi ngủ nhé."

"Ừm." Hứa Diệc Nhiên nhìn màn hình tối đen, con ngươi tối sầm lại, anh ta biết Nguyễn Sơ Tinh không muốn xé rách mặt với anh ta, sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ trở nên xấu hổ.

Cô ở trong vòng này quan hệ với ai cũng tốt, cho nên những lời vừa rồi....

Hứa Diệc Nhiên chua sót cười khổ, rốt cuộc anh ta cũng không thể đi vào trong lòng cô.

Nụ Hôn Mùa Xuân khai máy vào chín giờ sáng hôm sau, Đàm Tễ tham gia nghi thức khai máy, xa xa có chiếc máy ảnh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nhớ chụp những tấm ảnh xấu xí đấy, hotsearch bôi đen đã sẵn sàng rồi."

Một người khác nói: "Không có cách nào chụp xấu được hết, góc nào của cậu ta cũng đẹp, mà còn rất trắng, trắng đến phát sáng, giống như cả người đều bọc một lớp kem dưỡng vậy."

"Vậy chụp lùn một chút, sau đó quay về chỉnh cho cậu ta xấu đi."

Giá trị nhan sắc sụp đổ chính là đòn trí mạng nhất, tuy lực sát thương không bằng vật thật việc thật, nhưng vẫn có hiệu quả ngăn cản người qua đường nhảy hố.

Nguyễn Sơ Tinh đeo kính râm màu đen đứng ở phía sau, cô đã nhìn chằm chằm mấy người lén lút kia thật lâu, nhưng cô cũng không nói gì, bởi vì có quá nhiều người quay phim đang ở trường quay.

Quả nhiên một lát sau, Đàm Tễ lên hotsearch, trong đó đều là những tấm ảnh chụp không đẹp chút nào.

Tuy nói là không đẹp nhưng cũng không tính là xấu. Phỏng chừng bên antifan cũng muốn sụp đổ rồi, họ cũng chỉ có thể làm bức ảnh tối đi một chút, chỉnh cho biến dạng một chút thôi.

Nguyễn Sơ Tinh gọi cho bên quan hệ công chúng, cô muốn cho người đứng đằng sau kia nghe thấy tiếng tiền bị ném xuống nước.

Chức Hắc còn chưa vui được nửa giờ, fans của Đàm Tễ đã điên cuồng rửa hotsearch bôi đen thành hotsearch bạo, bình luận đứng đầu toàn bộ đều là của fans, ảnh chụp đẹp đến khó thở. Fans của Đàm Tễ vì vậy mà đột nhiên tăng thêm vài vạn.

Fan: [Cám ơn kim chủ ba ba tài trợ, hôm nay cũng là một ngày tẩy trắng.]

Thẩm Lâm Gia suýt tức chết rồi.

Cảnh đầu tiên của Đàm Tễ được quay ở trường cấp 3, cậu mặc bộ đồng phục màu xanh lam, cổ áo dựng thẳng, trông có vài phần phản nghịch.

[Đây là Sầm Gia Mộc à, hoàn toàn phù hợp.]

[Thật ngây ngô, tôi thấy được đó!]

[Dẹp đi, cậu ta căn bản không diễn được vai này. Trước đây tôi đã xem qua diễn xuất của Đàm Tễ, mấy người xác định sau này chịu đựng được căn bệnh cấm dục của cậu ta à?]

[Nghi ngờ cái gì? Mau đi xem Khói Lửa đi, cam đoan đau mặt đó.]

Cảnh quay buổi sáng diễn ra rất thuận lợi có đôi khi đạo diễn vẫn chưa hài lòng lắm, họ lại trao đổi một chút rồi thông qua. Sau khi ăn cơm trưa xong, Nguyễn Sơ Tinh mời trà chiều cho nhân viên công tác và diễn viên trong đoàn. Lúc nghỉ ngơi, Hứa DIệc Nhiên đột nhiên lại đây.

Anh ta từ xa thấy Nguyễn Sơ Tinh đang giúp Đàm Tễ thu dọn quần áo, không biết đang nói chuyện gì, Nguyễn Sơ Tinh cụp mắt xuống nở nụ cười.

Anh ta chưa bao giờ thấy qua nụ cười đó, dịu dàng, chân thành lại tha thiết.

Sự ghen tuông đố kị trong lòng Hứa Diệc Nhiên bùng cháy, anh ta luôn cho rằng bản thân là người lý trí, lại không nghĩ rằng mình cũng có lúc mất kiểm soát.

Anh ta kéo Nguyễn Sơ Tinh sang một bên, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô thì bình tĩnh lại.

"Sao anh lại tới đây?"

"Nhớ em, nên anh không thể không đến gặp em ngay khi vừa về nước."

Nguyễn Sơ Tinh nở nụ cười: "Về sau đừng đùa kiểu này nữa."

Đàm Tễ từ xa nhìn hai người kia, biểu tình vô cùng ai oán, sao chị lại cười vui vẻ vậy? Nhìn thấy Hứa Diệc Nhiên thì vui như vậy? Không thể thu liễm một chút sao?

Thật chua, cậu thật chua.

Hứa Diệc Nhiên cất giấu ánh mắt: "Anh chưa bao giờ nói đùa cả."

Nguyễn Sơ Tinh đang chuẩn bị nói gì đó, thì Đàm Tễ giữ chặt cô lại: "Em muốn thay quần áo, chị vào giúp em được không?"

Vừa rồi quần áo của cậu bị trà sữa làm bẩn, đương nhiên tất cả đều là lấy cớ, Đàm Tễ tức giận kéo Nguyễn Sơ Tinh vào phòng hóa trang.

Cậu làm diễn viên chính cộng thêm sự đầu tư của hậu đài, nên phòng hóa trang là độc lập.

Đàm Tễ trực tiếp khóa cửa lại.

Nguyễn Sơ Tinh vừa định hỏi cậu sao còn chưa thay quần áo, môi của thiếu niên đột nhiên phủ lấy cô. Cậu đè Nguyễn Sơ Tinh lên cửa, cực kỳ xâm lược mà cắn xé cánh hoa của cô.

Nguyễn Sơ Tinh hừ một tiếng, vươn tay muốn đẩy người nhưng lại không đẩy được.

Đầu lười thiếu niên linh hoạt áp vào vòm miệng quấn lấy cô, tận lực đoạt lấy không khí trong khoang miệng của cô. Nguyễn Sơ Tinh trực tiếp co quắp trong ngực cậu, cô không ngờ tới kỹ năng hôn của Đàm Tễ lại tiến bộ nhanh như vậy.

"Đàm Tễ......" Cô thở hổn hển, hai tay không lực mà túm lấy quần áo của cậu, Đàm Tễ không để cho cô cơ hội chất vấn, thắt chặt vòng eo mảnh khảnh của cô tiếp tục đoạt lấy, tư thế kia thiếu chút nữa đã ăn tươi nuốt sống cô rồi.

"Kỳ quái, sao cửa này không mở được vậy?"

Nghe được âm thanh ngoài cửa, Nguyễn Sơ Tinh khẩn trương đẩy Đàm Tễ ra, dùng ánh mắt ý bảo cậu là bên ngoài có người.

"Đàm Tễ có ở trong này không? Tại sao lại khóa cửa vậy?"

Ngăn cách bọn họ chỉ có một cái cửa, âm thanh của hai người đặc biệt gần, cả người Nguyễn Sơ Tinh đều căng thẳng, Đàm Tễ cố tình hôn càng sâu, cậu một tay vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh của cô, môi mỏng tiếp tục đi xuống......

"Đàm Tễ, đừng......" Giọng cô run nhẹ, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, dỗ dành cậu, "Về nhà được không?"

Hai người bên ngoài bắt đầu gõ cửa, Nguyễn Sơ Tinh bị đặt trên cửa, làn da từng khối từng khối bị liếm nếm nhấm nháp, cô cắn mu bàn tay, nhưng không lấn át được âm thanh ái muội khe khẽ.

Hai người kia đại khái bởi vì tìm không thấy Đàm Tễ, cho nên đi rồi.

Nguyễn Sơ Tinh thở dài một hơi nhẹ nhõm, cả người ở trong lồng ngực cậu nhóc run rẩy, cô tức giận hỏi: "Em làm gì vậy?"

"Chị, chị có thích Hứa Diệc Nhiên không?"

"Hả?" Nguyễn Sơ Tinh không nghĩ tới mình đã nói thích cậu, cậu còn có thể hỏi ra câu ngu ngốc như vậy.

Cô cúi đầu liền thấy cúc áo đều bung ra, làn da trắng nõn còn có những vết ái muội: "Đàm Tễ, lần sau em còn như vậy thì chị sẽ giận đó."

Đàm Tễ nhẫn nhịn, chị càng nói như vậy cậu càng muốn hôn.

Cô đứng trước gương điều chỉnh quần áo, cũng không nói mình thích Hứa Diệc Nhiên hay không, Đàm Tễ liền bực bội. Mãi cho đến khi tan tầm, trạng thái lúc quay phim của cậu không tệ lắm, nhưng sau khi xong việc thì bỗng nhiên trở nên tức giận.

Một chút cũng không muốn chị ấy gặp Hứa Diệc Nhiên, Đàm Tễ nghĩ như vậy, ai biết lúc sau Hứa Diệc Nhiên lại tới nữa, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp.

"Loài hoa em thích này."

Đàm Tễ trừng mắt nhìn chằm chằm tay Hứa Diệc Nhiên, nghĩ thầm, chị ấy rõ ràng thích hoa bách hợp nhất, sao tên khốn Hứa DIệc Nhiên này lại biết vậy?

Nguyễn Sơ Tinh không nhận lấy: "Có chuyện gì không?"

"Em không nhớ cuộc hẹn tối nay sao?"

Cô phản ứng trong chốc lát mới ý thức được anh ta đang nói cuộc hẹn gì: "Em nhớ mà."

Nguyễn Sơ Tinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đàm Tễ, đối phương ủy khuất mà nhìn cô, trong mắt viết: "Chị, chị không được phép đi, chị đi em sẽ không vui."

Cô thở dài: "Bạn trai em hay thích ăn dấm, lần này không được rồi."