Tuỳ Ý Đoạt Lấy

Chương 49: Nhuyễn Nhuyễn



Trans: Thiên Thiên

Beta: Nê

——

Vốn dĩ ban đầu bọn họ hẹn cùng nhau ra ngoài mua quà, nhưng khi Nguyễn Sơ Tinh vừa mới bước vào thì thấy Đàm Tễ đang bịt mũi lại.

"Sao thế?"

Cô lấy tay Đàm Tễ ra, nhón mũi chân nhìn thoáng qua: "Sao em lại chảy máu mũi rồi?"

Đàm Tễ rầm rì nói: "Nóng trong người ạ."

Nguyễn Sơ Tinh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu: "Mùa đông nóng trong người?"

"Vâng." Tuyệt không thể nói cho chị ấy là bởi vì đêm qua bị cái kia, cho nên mới hưng phấn mà chảy máu mũi.

Cô cầm lấy khăn lau mặt cho Đàm Tễ: "Nếu vẫn còn chảy máu thì phải đi bệnh viện khám đấy."

"Không...... Không đi đâu." Thật mất mặt mà.

"Rốt cuộc là em sao thế?" Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy cậu không thích hợp, "Mặt em sao lại đỏ thành như vậy? Hiện tại chị đâu làm gì đâu."

Đàm Tễ bị hỏi tới mức ấm ức: "Sao chị lại bắt nạt em?"

Cô nghĩ có lẽ là đứa trẻ này còn nhớ chuyện tối qua: "Cái gì mà lại chứ, hôm qua không phải em rất vui vẻ hay sao?"

"Em không có."

Vừa nói không có nhưng vẫn thầm vui vẻ, còn nói không có?

Đàm Tễ đi tới cửa, máu mũi lại chảy xuống.

Cô không yên lòng: "Rốt cuộc sao lại thế này, chị đưa em đi bệnh viện xem sao nhé."

"Không được." Đàm Tễ còn muốn làm người, cậu che cái mũi lại, "Em thật sự không bị bệnh mà, chắc là do hơi kích động một chút thôi."

Sau lần uống say trước đó thì cậu cũng hay chảy máu mũi.

Nhìn thấy Đàm Tễ đi vào rửa sạch máu, Nguyễn Sơ Tinh sửng sốt tại chỗ một lúc lâu.

Kích động đến chảy máu mũi? Ngày hôm qua cũng chỉ là giúp cậu giải quyết một chút, cũng không có lăn giường mà.

Cô muốn nói lại thôi, cầm lấy cái cốc rót nước lạnh cho Đàm Tễ uống: "Mới như vậy đã chịu không nổi, vậy về sau....."

Máu cam đang chảy vốn không cầm được bỗng trở nên còn trầm trọng hơn.

"Chị...." Cậu ấm ức.

May mắn thay sau đó máu mũi của Đàm Tễ cũng ngừng chảy, bằng không Nguyễn Sơ Tinh thật sự muốn dẫn cậu đi bệnh viện. Cô ngồi ở trên sô pha: "Còn đi mua quà không?"

"Đi chứ."

Đàm Tễ mặc chiếc áo lông dày màu đen, mang thêm khẩu trang và mũ màu đen, đi trên đường lớn đúng là không ai nhận ra, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy khí chất của cậu khác người bình thường, trông rất giống người nổi tiếng.

Đàm Tễ có hơi háo hức, lén lút muốn cầm tay Nguyễn Sơ Tinh, nhưng lại bị cô hất ra: "Sẽ bị nhận ra đó."

"Không đâu, chị xem bọn họ cũng không phát hiện ra chúng ta mà."

Nguyễn Sơ Tinh đẩy cậu đi về phía trước: "Ngoan nào, đừng quậy nữa."

Đứa trẻ này lúc mua quà rất dính người như thường, nhưng khi thật sự đến nhà của Nguyễn Sơ Tinh, cậu liền không nói chuyện nữa, Nguyễn Sơ Tinh có chút không quen.

"Em còn khẩn trương à?"

Cậu hạ mi mắt xuống: "Vâng."

"Không sao đâu." Nguyễn Sơ Tinh trêu chọc, cô nhếch khóe môi, "Em là người chị thích, mặc kệ là phương diện nào cũng rất ưu tú, bọn họ nhất định sẽ thích em."

Để tỏ ra ổn trọng hơn, Đàm Tễ mặc một thân tây trang màu đen trong chiếc áo khoác lông cùng màu, vẻ mặt cũng không còn tươi tắn như thường ngày.

Kết quả mẹ Trần vừa nhìn thấy cậu ấn tượng không tốt lắm: "Đúng là Đàm Tễ rồi, nhưng sao lại cứng nhắc thế?"

Hoàn toàn không giống như trên truyền hình.

Cha Nguyễn lại khá vừa lòng: "Ổn trọng một chút mới có thể chú ý được con gái của tôi chứ."

"Ông thì biết cái gì, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta vốn cũng rất ổn trọng, đương nhiên sẽ cần một ánh mặt trời trung hoà một chút."

"Bà mới không hiểu ấy, nếu cậu ta còn non nớt, Nhuyễn Nhuyễn của nhà chúng ta sẽ phải vừa làm vợ vừa làm mẹ, đợi cậu ta lớn lên, tôi không cho phép loại tình huống này xảy ra."

Không hổ là cặp vợ chồng già gặp mặt liền cãi vả, ngay cả ý kiến với con rể tương lai cũng không giống nhau.

Đàm Tễ đổ mồ hôi lạnh liên tục, trộm hỏi Nguyễn Sơ Tinh: "Nhà chị ai làm chủ vậy?"

"Xem hai người bọn họ cãi nhau cuối cùng ai thắng đi."

Cậu nhận lấy trà do bảo mẫu mang đến, nói cảm ơn, sau đó lặng lẽ nói với cô: "Sau này chúng ta sẽ không cãi nhau, chị làm chủ."

Trong lòng Nguyễn Sơ Tinh tê dại, cô mặc kệ cặp vợ chồng già đang cãi nhau mà chơi đùa tay Đàm Tễ, Đàm Tễ cũng phối hợp với cô, hai người ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhìn bọn họ cãi nhau.

"Nhưng ngoại hình không tệ."

"Ngoại hình đẹp có thể làm ra cơm ăn à? Đàn ông quan trọng nhất vẫn là năng lực."

"Hừ, ông là đồ không hiểu lãng mạn, có năng lực cũng không ai thích."

"Bà không thích à?"

"Tôi không thích."

Đàm Tễ cười ngọt ngào, đây là liếc mắt đưa tình đúng không? Thoạt nhìn rất hạnh phúc nha.

Cậu nhỏ giọng nói: "Em rất hâm mộ chị có gia đình như vậy."

Nguyễn Sơ Tinh nghĩ đến mẹ cậu đã.... Vì thế liền an ủi cậu: "Không sao, về sau chẳng phải cũng là gia đình của em sao?"

Đầu óc Đàm Tễ hỗn loạn như bị va đập, cả người choáng váng: "Chị."

Cậu muốn hôn cô.

Mẹ Trần quay đầu nhìn thấy hai người đang ngây ngô cười, trong mắt chỉ có đối phương, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Bà vốn định tra hỏi tin tức hộ khẩu của Đàm Tễ, nhưng lại đột nhiên không biết nên nói gì.

Mẹ Trần rất hài lòng với Đàm Tễ, còn chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.

"Cháu muốn ăn cái gì?" Bà hỏi Đàm Tễ.

Nguyễn Sơ Tinh chua xót mà nói: "Bình thường con trở về mẹ cũng chẳng như vậy đâu á?"

Kỹ năng nấu nướng của mẹ cô đặc biệt tốt, cô có thể hồi tưởng dư vị cả tuần sau khi được ăn nó.

Đàm Tễ nở một nụ cười: "Nhuyễn Nhuyễn thích ăn cái gì thì cháu thích ăn cái đó ạ."

Nhuyễn Nhuyễn cái gì chứ, cô đỏ mặt.

Mẹ Trần rất hài lòng nói: "Được, hai đứa đợi một lát nhé."

Đàm Tễ đương nhiên muốn đi biểu hiện một chút: "Dì ơi, để cháu giúp dì ạ."

Phòng bếp nhà Nguyễn Sơ Tinh rất lớn, Đàm Tễ đi vào giúp đỡ rửa đồ ăn, mẹ Trần hỏi: "Là con gái cô theo đuổi cháu hả?"

"Không phải." Đàm Tễ thẹn thùng nói, "Là cháu thích cô ấy từ lâu rồi."

"Vậy cháu thích nó ở điểm nào?"

"Không có chỗ nào là không thích, mặc kệ Nhuyễn Nhuyễn làm cái gì cháu đều thích hết."

Mẹ Trần vốn nghĩ Đàm Tễ vào giúp đỡ hẳn là là chân tay vụng về, không nghĩ tới cậu lại rất cẩn thận.

Sau khi đồ ăn được nấu xong, Đàm Tễ ngửi được mùi thơm có chút bất động, cậu nổi lên một ít ý niệm trong đầu: "Sau này dì có thể dạy cháu nấu cơm không ạ?"

"Tại sao?" Bà nghĩ con trai sẽ không thích việc này.

"Bởi vì làm tốt thì có thể bắt được dạ dạy của chị ấy."

Mẹ Trần nhịn không được nở nụ cười.

Bà lau lau tay, hỏi: "Bình thường cháu đều kêu là chị Nhuyễn Nhuyễn à?"

Đàm Tễ ý thức được cái gì, trong khoảng thời gian ngắn không biết giải thích như thế nào, vì thế có chút quẫn bách mà đứng ở kia.

"Cháu đừng lo, cô không cổ hủ như cha con bé đâu." Mẹ Trần nói, "Sơ Tinh tương đối lạnh lùng, chỉ có ở cũng một chỗ với cháu con bé mới cười vui vẻ như vậy thôi."

Nguyễn Sơ Tinh so với bạn cùng lứa luôn luôn ổn trọng hơn, người con bé nhìn trúng tuyệt đối sẽ không kém.

Lúc Đàm Tễ đi ra thì thấy Nguyễn Sơ Tinh đứng ở cửa: "Sao vậy chị?"

"Chị sợ em bị gây khó dễ." Cô trưng ra bộ dáng chị đại, "Cảm động không?"

"Cảm động, chị thật tốt quá đi."

Thật đúng là cậu bé ngốc vô cùng phối hợp diễn xuất với mình.

Đàm Tễ vừa mới tiến vào còn rất đứng đắn, dần dần liền bộc lộ bản tính. Vì thế cha Nguyễn càng ngày càng khó chịu khi nhìn cậu, nhất là lúc ăn cơm cậu lột vỏ một chén tôm.

Ông vừa định chỉ trích vài câu, Đàm Tễ ân cần đem bát của mình đưa cho Nguyễn Sơ Tinh: "Chị ăn đi."

Cậu xấu hổ không dám gọi chị, cũng xấu hổ không dám đút cho cô.

Nguyễn Sơ Tinh vô cùng tự nhiên nhận lấy, nhìn qua cũng không bất ngờ lắm, giống như đây không phải lần đầu tiên Đàm Tễ làm như vậy.

Cặp vợ chồng mới vừa còn cãi nhau bỗng đối với Đàm Tễ đều vừa lòng.

Trong buổi trà chiều, mẹ Trần rốt cuộc cũng tiến hành điều tra sâu về Đàm Tễ.

"Gia đình cháu làm nghề gì?"

"Cha cháu làm hỗ trợ mạng lưới liên lạc, trong nhà điều kiện cũng không tệ lắm, mẹ...."

Nguyễn Sơ Tinh cho mẹ cô một cái ánh mắt, lôi kéo Đàm Tễ lên lầu: "Em còn chưa xem qua phòng chị nhỉ, chị dẫn em đi xem nhé."

Hai vợ chồng tiếp tục cãi nhau.

"Xem ra gia đình không mấy vui vẻ, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy có hơi nguy hiểm."

Mẹ Trần liếc nhìn ông chồng một cái: "Ông thì biết cái gì? Ở trong gia đình bất hạnh như vậy nhưng vẫn giữ được sự tự tin vui vẻ, chứng tỏ trong lòng cậu bé này rất mạnh mẽ."

*

Phòng của Nguyễn Sơ Tinh dùng gam màu lạnh, trên tủ chứa đầy những bức ảnh từ tiểu học đến trung học cơ sở. Đàm Tễ gần như không thể rời mắt, chị thật là xinh đẹp.

Nhìn cậu đứng ở giá sách, dán chặt mắt vào đó, Nguyễn Sơ Tinh kéo cậu đến ngồi trên giường của mình: "Hôm nay biểu hiện cũng không tệ lắm."

"Nhưng em có cảm giác hình như chú không thích em."

Cô không cho là đúng: "Bố hay thích làm trái ý mẹ mà thôi."

"Thế có được thưởng không ạ?" Đàm Tễ nâng lên khuôn mặt tươi cười, "Nhuyễn Nhuyễn."

Nguyễn Sơ Tinh có chút run rẩy, biệt danh ba mẹ kêu từ nhỏ đột nhiên thốt ra từ miệng người đàn ông khác, sẽ khiến người ta bất giác đỏ mặt.

"Kêu Nhuyễn Nhuyễn nghiện rồi à? Không biết lớn nhỏ."

Đàm Tễ túm tay cô, nghĩ thầm rằng chị mềm yếu như vậy thì kêu Nhuyễn Nhuyễn là đúng rồi. Cậu hừ một tiếng, tính trả thù kêu thêm vài tiếng nữa, kết quả lại phát hiện Nguyễn Sơ Tinh đang đỏ mặt.

Hai mắt cậu sáng rực lên, ôm Nguyễn Sơ Tinh: "Nhuyễn Nhuyễn."

Nguyễn Sơ Tinh đè cậu lên tủ đầu giường, uy hiếp: "Em thử kêu thêm tiếng nữa coi."

"Chị......" Mặt cậu đỏ như sắp xuất huyết, "Chị muốn làm gì vậy?"

Nguyễn Sơ Tinh không định làm gì, nhưng lại bị giọng điệu quen thuộc khiến mình ngượng ngùng.

"Trong đầu em suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy hả?"

"Nghĩ đến Nhuyễn Nhuyễn."

Cha Nguyễn bởi vì lúc trước thấy được cảnh hai người họ thân mật với nhau, cho nên khi thấy bọn họ lên lầu liền vô cùng bất an, ông ấy lập tức lấy cớ lên lầu đưa trái cây để xem xét tình hình.

Nguyễn Sơ Tinh thấy mẹ Trần hai phút trước gửi cho mình tin tức lớn: [Bố con đang lên lầu, đừng để ông ấy thấy hai người đang ân ái, nếu không đồ cổ hủ kia lại nổi giận đó.]

Cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài trên hành lang, muốn tranh thủ thời gian ngồi dậy, kết quả mới phát hiện tóc mình bị quấn vào áo sơ mi của Đàm Tễ.

Nguyễn Sơ Tinh giật giật, da đầu phát đau, tại sao hôm nay cậu mặc vest nhưng lại không thắt cà-vạt chứ?

"Bố sắp tới rồi."

Đàm Tễ lập tức hoảng hốt đứng lên: "Làm sao bây giờ?"

Cậu thấy Nguyễn Sơ Tinh đưa tay muốn kéo đứt tóc của mình: "Chị, như vậy rất đau, chị từ từ thôi."

Không thể chậm được, Nguyễn Sơ Tinh có hơi sốt ruột, tay đặt trên cúc áo tận lực bình tĩnh gỡ tóc của mình ra. Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, tóc của cô cuối cùng cũng rời khỏi nút áo của Đàm Tễ.

Nhưng hiển nhiên đây cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, bởi vì cha Nguyễn vừa mới thấy Nguyễn Sơ Tinh ngồi trên đùi Đàm Tễ, còn đưa tay cởi quần áo cậu.

"Con..... Con......" Ông chỉ vào hai người, có chút nói năng lộn xộn.

Con gái của ông thế nhưng đang cởi quần áo của bạn trai ngay trong phòng của mình, đang giữa ban ngày rốt cuộc là muốn làm cái gì!