Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 2



Dịch Tuần ngây ngẩn cả người, cậu cúi đầu nhìn tay cô bé.

Bàn tay nhỏ nắm lấy ngón trỏ cùng ngón giữa của cậu, lòng bàn tay của cô bé ấm áp, tựa như xuyên thấu qua làn da truyền tới từng mạch máu, khiến trái tim cậu bỏng rát.

Dịch Tuần muốn hất tay cô bé ra, nhưng khi nhìn đến nụ cười tươi tắn của cô bé, Dịch Tuần lại không đành lòng, có chút do dự, chỉ là cuối cùng bệnh sạch sẽ từ trong xương cốt vẫn chiến thắng cảm giác không đành lòng, cậu đem tay cô bé hất ra, nhưng lực tay đã giảm đi rất nhiều so với lúc đầu.

Đào Đào hoàn toàn không nghĩ đến "anh trai" sẽ hất tay mình ra, cô bé bị động tác này của "anh trai" làm cho giật mình, liên tục lùi lại hai bước, vẻ mặt kinh ngạc, tươi cười biến mất gần như không còn, Đào Đào hơi bĩu môi.

Cô bé khó hiểu nhìn "anh trai" này, tại sao sắc mặt của "anh trai" lại khó coi như vậy, thật dọa người nha, ngữ khí mang theo một chút ủy khuất vang lên: "Anh ơi.." Đào Đào không biết vì sao "anh trai" lại muốn hất tay mình ra, chẳng lẽ là không thích cô bé sao?

Dịch Tuần nhìn bộ dáng này của cô bé, cho rằng cô bé muốn khóc, cậu ghét nhất là người khác khóc, đặc biệt là con gái, cậu lập tức nói: "Không được khóc."

Đào Đào ngơ ngẩn nhìn Dịch Tuần đáp: "Anh trai, Đào Đào sẽ không khóc."

Tiếp đó Đào Đào lại nở nụ cười, cô bé sẽ không dễ dàng khóc như vậy đâu, nếu như "anh trai" không thích cô bé, vậy cô bé thích "anh trai" là được rồi.

Dịch Tuần nhìn cô bé thay đổi sắc mặt nhanh như vậy thì không khỏi ngơ ngẩn, đã rất lâu rồi cậu không gặp qua người nào cười rộ lên đẹp như vậy, à không, có lẽ nên nói là đáng yêu mới đúng, bởi vì cô bé quá gầy, làn da vàng như nến nên chưa thể gọi là xinh đẹp.

Là một cô bé đáng yêu, làm Dịch Tuần nhớ tới tiểu Thất, lúc cô bé này cười rộ lên, đôi mắt cũng như biết cười, rất giống tiểu Thất.

Khiến người nhìn không khỏi cũng muốn cười theo, lúc Thích Mân ra tới nơi thì thấy hai người một lớn một nhỏ đang bốn mắt nhìn nhau, bé gái tươi cười xán lạn, mà điều khiến cho người khác kinh ngạc chính là khóe miệng Dịch Tuần cũng cong lên, Dịch Tuần đang cười!

Thích Mân cảm thấy mình bị hoa mắt rồi, cậu chớp chớp mắt sau đó nhìn lại, khóe miệng Dịch Tuần đã mím chặt, không hề cong lên một chút nào, Thích Mân liền chắc chắn ban nãy bản thân nhìn lầm.

Đào Đào mở to hai mắt nhìn Thích Mân, không phải mẹ nói chỉ có một anh trai thôi sao? Sao bây giờ lại có hai anh trai? Đào Đào quay đầu lại nghi hoặc nhìn mẹ Thích.

Mẹ Thích đi tới, bà đặt tay lên bả vai Đào Đào, khẽ cười hỏi: "Tiểu Mân, đây là bạn học của con sao?"

"Vâng, mẹ, đây là Dịch Tuần, cũng là hàng xóm của chúng ta, gần đây mẹ bận quá, sợ là chưa từng gặp cậu ấy, gia đình cậu ấy mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta."

Thích Mân trả lời mẹ Thích, đồng thời cậu cũng đang tò mò nhìn Đào Đào, lúc trước ba mẹ từng nói muốn nhận nuôi một cô con gái, xem ra chính là cô bé này: "Đây chắc là em gái nhỉ?"

Đào Đào nghe Thích Mân nói như vậy mới biết bản thân mình nhận nhầm người, cô bé vội vàng "chữa cháy" nói: "Chào anh trai, em là Đào Đào."

"Chào Đào Đào, anh là anh trai của em, hoan nghênh em về nhà." Thích Mân ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Đào Đào.

Hành động ôn hòa của Thích Mân khác hoàn toàn Dịch Tuần, Thích Mân thân thiện ôn nhu mới giống một anh trai chân chính.

Đào Đào yên tâm hơn hẳn, người anh trai này rất tốt nha, may mắn người kia không phải anh trai cô bé, bằng không Đào Đào cũng không biết sau này phải làm sao.

"Dịch Tuần, là chữ" Tuần "nào vậy?" Mẹ Thích nhìn vẻ mặt Thích Mân không có kháng cự việc thân thiết với Đào Đào, tảng đá lớn trong lòng bà cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống.

"Bên cạnh chữ" Vương "," Tuần "trong trung tuần." Chữ "Tuần" trong tên của Dịch Tuần cũng không dễ viết.

"Đăng đàn ngưỡng sinh nhất, xá trạch than mân tuần*. Thật trùng hợp," Mân Tuần ", tên của cháu cùng chữ" Mân "của tiểu Mân vừa lúc có ý hình dung song kiệt, khẳng định cũng là đứa trẻ ưu tú, nếu đã là hàng xóm, sau này cháu hãy tới nhà dì chơi nhiều hơn nhé."

* Trích trong thơ của Nhan Lỗ Công - Nhan Chân Khanh.

Mẹ Thích bởi vì cái tên này nên rất thích Dịch Tuần, bà chỉ thấy lạ là vì sao đứa nhỏ này không cười cũng không nói chuyện, không giống những đứa trẻ khác.

"Vâng." Dịch Tuần hơi gật đầu, trước khi nâng bước rời đi cậu lại nhìn thoáng qua Đào Đào, giờ phút này ánh mắt Đào Đào đang đặt trên người Thích Mân, trong lòng Dịch Tuần có chút mất mát, nhưng chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra, sau đó cậu đi thẳng ra ngoài.

Mẹ Thích ngạc nhiên, Đào Đào cũng có chút nghi hoặc, tuy rằng không biết mẹ đang nói cái gì, nhưng cô bé biết mẹ đang nói chuyện phiếm với anh trai này, nhưng sao anh trai này lại không lễ phép như vậy?

Thích Mân thấy mẹ Thích đang nghi hoặc, cậu giải thích: "Mẹ, tính tình Dịch Tuần có chút quái gở, cậu ấy không thích nói chuyện, không phải nhằm vào mẹ đâu, chuyện của cậu ấy con sẽ nói với mẹ sau, chúng ta đưa em gái vào nhà thôi."

"Được, con đưa Đào Đào vào nhà đi, mẹ đi xem vườn hoa Lâu Lan."

"Vâng, Đào Đào đi vào với anh trai nào." Thích Mân rất thân thiện, ngay cả khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng, chỉ sợ dọa đến em gái nhỏ.

"Vâng, cảm ơn anh trai." Đào Đào nắm lấy tay Thích Mân, từng bước một đi vào trong.

Từ lúc bước vào nhà họ Thích, Đào Đào liền biết nhà họ Thích khẳng định rất có tiền, sân vườn còn lớn hơn cô nhi viện rất nhiều, nhà cũng rất đẹp, Đào Đào mới chỉ thấy qua trong TV thôi.

Đi theo anh trai vào nhà, cách bài trí trong phòng khách cũng làm Đào Đào kinh ngạc, cô bé chưa từng thấy căn phòng nào vừa lớn vừa đẹp như vậy, Đào Đào còn nhỏ nên chỉ có thể dùng từ "lớn" và "đẹp" để hình dung.

"Đào Đào năm nay mấy tuổi?" Thích Mân dẫn theo Đào Đào ngồi xuống ghế sofa.

"Trước đây không lâu em đã tròn 9 tuổi, anh trai mấy tuổi rồi ạ?" Đào Đào nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt to tròn nhìn cậu không chớp mắt, đáng yêu đến mức khiến trái tim Thích Mân tan chảy.

"Haha, anh lớn hơn em 5 tuổi, em nói xem anh mấy tuổi?"

Đào Đào vươn tay nhỏ ra, bẻ ngón tay tính toán: "Chín thêm năm, mười bốn, anh trai đã mười bốn tuổi rồi."

Thích Mân vuốt chóp mũi Đào Đào một cái, cậu cười nói: "Đào Đào thật thông minh!"

"Hì hì, chúng em đã học rồi."

Thích Mân lại sờ sờ đầu Đào Đào, mái tóc mềm mại khiến lòng bàn tay cậu cảm thấy cực kì thoải mái, Thích Mân có cảm giác như mình đang sờ một con mèo ngoan ngoãn, cảm giác có em gái nhỏ cũng không tệ lắm.

Cậu đã sớm biết mẹ muốn có một cô con gái, cậu cũng rất hy vọng chính mình có một em gái, cậu sẽ luôn bảo vệ em gái, cùng em gái lớn lên, tuy rằng Đào Đào không phải em gái ruột, nhưng em ấy đã vào cửa nhà họ Thích thì chính là người nhà họ Thích, chính là em gái của cậu, Thích Mân sẽ gánh vác trách nhiệm của người làm anh trai.

"Tiểu Mân, đây là?" Dì Phương từ phòng bếp đi ra, thấy một cô bé ngồi ở phòng khách, bà còn chưa kịp phản ứng lại.

"Dì Phương, đây là Đào Đào, em gái con." Thích Mân nói xong lại vỗ vỗ bả vai Đào Đào: "Đào Đào, đây là dì Phương, dì ấy làm đồ ăn ngon lắm đó."

Đào Đào lập tức từ trên ghế sofa nhảy xuống, chào hỏi với dì Phương: "Con chào dì Phương, con là Đào Đào."

"Ôi, đây là Đào Đào ư, đứa trẻ ngoan." Lúc này dì Phương mới nhớ ra hôm nay mẹ Thích đi cô nhi viện, chắc hẳn đây là đứa bé kia: "Đào Đào muốn ăn trái cây gì, để dì đi gọt một đĩa."

Dì Phương thích trẻ con, bà cảm thấy cô bé này cười rộ lên khiến cho người khác rất thoải mái.

"Không cần làm phiền dì Phương đâu ạ, cảm ơn dì." Đào Đào cũng không biết dì Phương là bảo mẫu ở nhà họ Thích, chỉ tưởng rằng bà ấy là họ hàng trong nhà.

"Dì Phương tùy tiện đem ra vài món đi, con cũng không biết Đào Đào thích ăn cái gì." Thích Mân thấy Đào Đào đang ngượng ngùng nên cậu mở miệng nói.

"Được, được, hai đứa ngồi chờ một lát, lập tức xong ngay đây." Dì Phương quay lại phòng bếp.

"Anh trai, em không đói bụng." Đào Đào chớp chớp mắt, cô bé gãi má nói.

"Không đói bụng cũng có thể ăn trái cây, Đào Đào ở nhà mình muốn ăn cái gì cũng được."

"Cảm ơn anh trai." Đào Đào có chút không quen, bởi vì lúc trước không đói bụng thì cô bé sẽ không ăn, trong cô nhi viện có rất nhiều bạn nhỏ, cô bé đã hiểu chuyện, mấy món như đồ ăn vặt đều sẽ không có phần của cô bé, Đào Đào đã quen chỉ ăn ba bữa cơm, chưa từng ăn đồ ăn vặt hay trái cây, nhưng ý tốt của anh trai Đào Đào cũng sẽ không từ chối.

"Đào Đào đừng khách khí, về sau em chuyển tới nhất trung học, anh trai sẽ đưa em đi học."

Nhất trung Đồng Xương là trường tư bao gồm trường tiểu học, cấp 2 và cấp 3, là trường học tốt nhất ở thành phố Thường, muốn vào học ở đây cũng không dễ, bởi vì học phí đắt đỏ nên những gia đình bình thường sẽ không lựa chọn trường nhất trung Đồng Xương.

Nhà họ Thích có tiền nên từ nhỏ Thích Mân đã học ở nhất trung Đồng Xương, bây giờ Đào Đào tới đây, tất nhiên cô bé cũng sẽ chuyển đến đó học, sau này Thích Mân sẽ che chở cho em gái.

Thấy Đào Đào khẩn trương cẩn thận như vậy, sắc mặt lại vàng như nến, Thích Mân liền biết trước kia em ấy nhất định phải chịu khổ rất nhiều, cô gái nhỏ lớn lên ở cô nhi viện cũng không dễ dàng, về sau Thích Mân sẽ chăm sóc cho em gái, bù lại những thiếu thốn mà trước kia em ấy phải chịu.

"Trường nhất trung ở đâu vậy ạ?" Đào Đào học tiểu học ở một trường công gần cô nhi viện, từ nhỏ đã quen thuộc đường đi từ cô nhi viện đến trường, chưa từng đi nơi nào khác, lại càng chưa từng nghe đến.

"Ở phía Đông thành phố, bên đó có một công viên giải trí rất lớn, lần sau anh sẽ đưa em đi chơi."

"Được ạ, cảm ơn anh trai."

Đào Đào mới chỉ thấy qua ' công viên giải trí' ở trong sách, vốn dĩ trẻ con luôn tò mò với thế giới này, đặc biệt là đứa trẻ chưa từng ra khỏi cô nhi viện như Đào Đào, phần lớn những hiểu biết của cô bé đối với thế giới này đều thông qua sách vở.

Sách trong cô nhi viện rất ít, thư viện ở trường cũng không mở ra cho học sinh, Đào Đào chỉ có thể xem sách giáo khoa, đây cũng là lý do khiến thành tích của Đào Đào rất tốt, dù là ai cứ lăn qua lộn lại xem sách giáo khoa, cũng sẽ thi không tệ.

* * *

Hà Vãn từ vườn hoa đi ra liền thấy Thích Thành đã trở về, bà nhìn nhìn sắc trời, hình như còn chưa tới 11 rưỡi đâu: "Sao anh đã về rồi?"

"Anh về xem thử, em đưa đứa nhỏ về rồi hả?" Thích Thành nắm lấy tay Hà Vãn.

"Đúng vậy, con bé đang ở trong nhà chơi với tiểu Mân, chúng ta vào xem đi." Hà Vãn vỗ vỗ mặt Thích Thành: "Cười lên nào, đừng dọa đến đứa nhỏ, con bé rất đáng thương."

"Được, anh biết rồi, nếu đã đem con bé về đây, anh nhất định sẽ đối tốt với con bé, về sau con bé chính là con gái của chúng ta, em yên tâm đi."

"Ừm, đi vào thôi."

Thích Thành nắm tay Hà Vãn đi vào, Đào Đào cùng Thích Mân đang ăn trái cây, lần đầu tiên Đào Đào nhìn thấy nhiều trái cây như vậy, cô bé ngượng ngùng không dám giơ tay ra lấy, cuối cùng vẫn là Thích Mân đưa tới tận tay thì cô bé mới ăn, Đào Đào ăn từng miếng một rất thục nữ, không giống đứa nhỏ không có ba mẹ dạy dỗ chút nào.

Đào Đào thấy Hà Vãn cùng một người đàn ông đi vào, cô bé buông nĩa, vội vàng từ trên ghế sofa nhảy xuống, cẩn thận nhìn Hà Vãn gọi: "Mẹ."

"Chào Đào Đào, hoan nghênh con về nhà, chú là ba của con."

Thích Thành nghĩ trên đời này thật sự có cái gọi là ' duyên phận', từ ánh mắt đầu tiên trông thấy Đào Đào ông đã cảm thấy thích cô bé, cô gái nhỏ có một đôi mắt rất có linh khí, thật khiến cho người khác đau lòng, Thích Thành đi tới vài bước rồi ngồi xổm xuống đối diện với Đào Đào.

"Con chào ba." Đào Đào nở nụ cười, mẹ rất đẹp, anh trai cũng rất đẹp, ngay cả ba cũng rất đẹp nữa.