Tuyệt Đỉnh Quân Sư

Chương 1: Chết thảm



Tôi đang ở đâu, một nơi vô định sao, điều gì khiến tôi vẫn còn tồn tại, đã chết hay vẫn còn sống. Trong tôi chỉ còn lại một ít quá khứ mơ hồ... Ảo ảnh, tất cả chỉ là quá khứ, chỉ còn lại những hơi thở cuối cùng.

Hắn tên là Trần Minh, là một sinh viên cao đẳng khoa học kĩ thuật mới ra trường.

Đáng lý ra hắn lúc này phải vui vẻ mới đúng, thế nhưng vẻ mặt hắn lại ủ dột đến lạ thường. Hôm nay là ngày hắn đi xin việc làm, thế nhưng đã qua bốn năm nơi mà chẳng ai thèm nhân vì cái lý do củ chuối là thiếu kinh nghiệm thực tiễn dù bằng tốt nghiệp của hắn thuộc loại giỏi.

Đứng cạnh lệ đường nơi Ngã Tư giao nhau, đèn ba màu không ngừng chớp tắt, dòng người không ngừng di chuyển, chỉ có hắn vẫn đứng lặng nơi đó.

Đèn đỏ lóe lên, dòng xe ngừng lại, Trần Minh cũng từ từ cất bước, vạch trắng đen cũng bạc màu như cuộc đời của hắn vậy. Đi qua làn đường cho xe máy hắn bước qua làn đường dành cho ô tô nơi lù lù đậu một chiếc xe container, mùi dầu nồng nặc, tiếng xe vẫn còn chạy lọc cọc.

Bỗng có tiếng xe rú lên, một tên thanh niên ngáo đá chạy xe vượt đèn đỏ, hắn lách xe qua hàng xe đậu phía trước, Trần Minh không may bị đụng phải nên ngã sóng soài. Đèn xanh bật, chiếc xe container nhống ra chạy tới, tài xế nào hay biết Trần Minh vẫn còn nằm trước bánh xe.

Tiếng người hoảng hốt la hét, tất cả đều rất kinh hãi, dưới chiếc xe container, Trần Minh bị cán qua người mà chết, một cái chết thảm khốc.

..............

Trần Minh mất đi ý thức, thứ hắn cảm nhận được chỉ là một không gian vô định, tất cả rất mơ hồ, hắn nhìn thấy quá khứ, trông thấy tương lai, chứng kiến vạn vật luân hồi, phút chốc hàng vạn tri thức trong thiên đua dường như đang cố nhồi nhét vào đầu óc hắn, đau đớn muốn nổ tung.

.................

Nặng nhọc thở, Trần Minh mở mắt, mọi vật trước mắt dần dần rõ ràng hơn, vài khuôn mặt xa lạ, ăn mặc cũng lạ, họ đang cẩn thận quan sát hắn, rồi bỗng một người gọi hắn.

•Ê.. Ngươi không sao chứ...

Trần Minh thấy đầu đau dữ dội, dường như vừa bị ai đó gõ một gậy, hắn theo bản năng mà lắc lắc đầu.

•Nếu không có gì thì mau đứng lên đi, định nằm dạ đến bao giờ hả..

Tên kia lạnh nhạt nói một câu sau đó bỏ đi.

Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ là nghe vậy liền yếu ớt đứng lên, ập vào mắt hắn là quang cảnh của một bộ phim cổ trang, xung quanh có vô số người ăn mặc coslay binh sĩ, mặc áo giáp chạy qua chạy lại, điều này khiến hắn không thể tin nổi vào mắt mình.

Hắn ngơ ngác nhìn ngó rồi kéo một người không quen biết lại mà hỏi.

•Này anh gì ơi, cho tui hỏi chỗ này là chỗ nào... “.

Người kia nhìn hắn vẻ mặt như nhìn người điên mà nói.

•Ngươi mất trí à, còn không mau vào đội ngũ, để đại đô đốc đến nhìn thấy thì ngươi không xong đâu “.

Trần Minh tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời liền cúi người nhặt lấy cây giáo đang nằm dưới đất, chợt một cảm giác lạ lùng xuất hiện trong tâm trí hắn, một cổ khí tức sát phạt lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như đã từng giết qua vô số sinh mạng vì thế mà trở nên vô tình. Cảm giác ấy rất nhanh qua đi, mọi thứ lại trở lại bình thường, Trần Minh cố kìm hãm cái nôn nao trong lòng mà nép người vào dòng người đang hì hục chạy.