Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 19: Nhả ra, đừng cắn



Edit: Pimm’s

Hạ Sí đi vội vàng, không cho hai người cơ hội khuyên bảo, nhanh chóng biến mất cùng Cheese.

Để lại An Lan và Mục Minh Viễn bốn mắt nhìn nhau.

Đây là gì vậy?

Hai người vốn đến vì Hạ Sí, thế mà Hạ Sí để phòng lại cho bọn họ, còn mình thì lại đi?

“Cậu ấy bảo đi tìm bạn bè để ngủ nhờ, tìm bạn nào cơ chứ?” Mục Minh Viễn nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, mãi cho đến khi bóng hình xinh đẹp kia hoàn toàn biến mất.

Cẩn thận nhớ lại những gì liên quan đến người và chuyện trong nước mà Hạ Sí đã từng nhắc đến, An Lan lắc đầu: “Lúc tôi đi theo Hạ Hạ thì vẫn luôn ở nước ngoài, chưa gặp qua người bạn nào mà cậu ấy quen ở trong nước cả. Có điều tôi nghe nói cậu ấy có một cô bạn siêu thân ở thành phố C, là bạn học, quen nhau nhiều năm rồi.”

“Hồi nãy cậu ấy chỉ mang mỗi con mèo kia đi thôi, chắc là đi tìm chủ nhân của con mèo.”

Vừa nghĩ như vậy, suy đoán trở nên chính xác hơn.

Nói đến đây, An Lan không nhịn được mà muốn chế giễu Mục Minh Viễn: “Mục thiếu gia à, cậu cũng quá là nhát cáy rồi đó. Hạ Hạ đã đồng ý cho cậu ở tạm rồi, chính bản thân cậu lại không biết nắm chắc cơ hội.”

Gần quan thì được ban lộc, rõ ràng là một thời cơ tốt để rút ngắn khoảng cách, nhưng lại không giữ được Hạ Sí.

Mục Minh Viễn bực bội khó chịu: “Trái lại tôi rất muốn ấy chứ! Cũng đâu phải là cậu không biết tính tình Hạ Hạ thế nào đâu!”

Những người thân quen đều biết rằng tính tình của Hạ Sí tuyệt đối không thể xem là tốt. Không phải là kiểu xấu tính vô duyên vô cớ đi đụng chạm người ta, mà là Hạ Sí không thích người khác cưỡng ép can thiệp vào suy nghĩ và lời nói của mình, đặc biệt là những chuyện mà cô đã hạ quyết tâm. Người ngoài nói nhiều bên tai cô mấy lần thôi thì cô sẽ tức giận.

Chẳng hạn như vừa rồi Hạ Sí khăng khăng muốn mang Cheese đi, hai người họ có thuyết phục cô ở lại mấy lần, cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.

Hạ Sí cũng không cho ai đi tiễn.

Mục Minh Viễn đành phải từ bỏ cách này, biếng nhác dựa vào trên sô pha, hai tay gối sau gáy, ung dung nhàn nhã vắt chéo chân, bảo: “Thôi bỏ đi, mấy ngày nữa tôi về nhà.”

“Về nhà?” An Lan bị kế hoạch bất ngờ của anh ta làm cho bối rối.

“Quên nói với cậu, tôi là người thành phố C.” Hộ khẩu của anh ta đang ở thành phố C, đi du học nước ngoài mấy năm, Tết Âm Lịch nào cũng về nhà. Lúc nghe Hạ Sí nói cô đang ở thành phố C, anh ta còn vui vẻ một hồi.

Mục Minh Viễn vỗ hai bàn tay vào nhau, thầm nghĩ một khoảng thời gian rất dài sau này đều phải ở lại đây đối mặt với mấy trưởng bối nhiệt tình trong nhà kia…. ra rả không ngừng rồi.

*****

“Meo meo ~” Cheese đi theo Hạ Sí suốt đường về nhà, nó đã hết sức quen thuộc với đường xá qua lại, một mình là có thể tìm được chính xác cửa nhà.

Hạ Sí đã ghi lại dấu vân tay, cũng biết mật mã, cho dù Thời Ngộ không ở nhà thì cô cũng có thể đi vào bất cứ lúc nào.

Trở về cái ổ quen thuộc, Cheese lập tức tung tẩy chạy đi tìm đồ chơi, Hạ Sí cũng không để ý đến nó.

Trước đó vì say rượu và đổ bệnh mà Hạ Sí đã từng ở lại nhà Thời Ngộ hai lần, bình thường tự nhiên không mượn được cớ ở lại, không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau như lúc yêu đương.

Dốc hết sức lực muốn theo đuổi người kia một lần nữa, Hạ Sí chỉ đơn thuần là muốn ở lại chỗ này để hòa hợp với Thời Ngộ hơn, thế nên cô đặc biệt triển khai tấn công chiếm đóng, kết quả sắp xếp đại tổng thể như sau:

Thứ nhất, không nổi giận vô cớ, cố tình gây sự sẽ khiến người ta ghét bỏ.

Thứ hai, giữ nguyên đặc điểm tính cách của mình đồng thời cũng phải học được cách dịu dàng săn sóc.

Thứ ba, nũng nịu và tỏ ra yếu đuối là cách dễ dàng nhất để khiến đối phương đồng cảm.

Thứ tư…..

Tất cả những thứ này không hoàn toàn được Hạ Sí tham khảo từ trên mạng, theo đuổi Thời Ngộ thì phải bỏ tâm bỏ sức, nhưng cô cũng sẽ không đánh mất sự kiêu ngạo của bản thân mình để biến thành “một cô bạn gái đủ tiêu chuẩn”.

Một người không giữ được bản thân sẽ mất đi sự quyến rũ trong tính cách của chính mình, Thời Ngộ càng không thể nào thích cô được.

Tất cả những thứ này, Hạ Sí đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Hôm nay Thời Ngộ tăng ca, hơi muộn một chút mới về đến nhà.

Căn nhà bình thường tối om đã sáng lên ánh đèn. Từ lúc ở dưới lầu đi vào anh đã nhận ra. Thời Ngộ vừa mở cửa, ánh mắt liền rơi vào bên cạnh tủ giày, ở đó bày một đôi ủng thấp màu be mơ thuộc về con gái, mặt ngoài sạch sẽ.

Đèn phòng khách sáng choang, Thời Ngộ cố gắng giảm bớt âm thanh xuống hết mức có thể. Sau một hồi dò xét, ánh mắt anh rơi vào trên người cô gái đang đứng trước tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh đang mở, cô lấy từng món từng món ôm trong tay, có lẽ là cầm quá nhiều đồ nên không tiện, một món đồ trong tay rớt xuống. Hạ Sí khom lưng nhặt nó lên, lúc đứng dậy đã quên mất trên đầu mình còn có cánh tủ lạnh đang mở một nửa.

“A –“

Cô đã đụng phải thứ gì đó khi đứng dậy, không phải góc nhọn của cánh cửa tủ lạnh.

Một bàn tay đang che ở cạnh cửa tủ lạnh, Hạ Sí vui mừng quay đầu: “A Ngộ.”

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cô đã chuyển sang tay Thời Ngộ. Cô tiện tay bỏ mấy thứ đồ kia về tủ lạnh, sau đó cầm tay Thời Ngộ lên không ngừng kiểm tra: “Anh bị đụng có đau không?”

“Không sao.” Thời Ngộ đưa tay ấn nhẹ đầu cô, cũng không trách cô bất cẩn mà chỉ dịu dàng dặn dò: “Sau này cẩn thận một chút, vừa rồi nếu anh không có ở đây, đầu của em đã bị đụng rồi.”

“Em nhặt đồ nên không để ý đến.” Hạ Sí cũng không muốn dính phải mấy chuyện ngốc nghếch trước mặt Thời Ngộ hết lần này đến lần khác, trông cứ như thể cô rất vô dụng vậy.

Suy nghĩ của cô hiện hết lên trên mặt. Thời Ngộ không bám mãi một đề tài nữa, anh đỡ cửa tủ lạnh, hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?”

“Em thấy anh đã trễ thế này rồi mà còn chưa về nhà, muốn tìm ít đồ nấu cho anh bữa cơm, nhỡ đâu anh đói bụng thì về đến nhà là có thể ăn ngay được.” Hạ Sí chỉ cho anh xem những nguyên liệu nấu ăn vừa rồi mình chọn.

Cô phải thể hiện được ưu điểm của mình từ phương diện sinh hoạt, nếu không….. Làm sao Thời Ngộ có thể cảm nhận được sự quan tâm săn sóc của cô đây?

Biết được nguyên nhân, Thời Ngộ khẽ cười: “Không cần phiền em đâu, anh đã ăn ở bệnh viện rồi.”

Có người nhớ đến mình dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng anh cũng không muốn để Hạ Sí phải lãng phí thời gian vào những thứ này.

“Ồ.” Hạ Sí hơi hụt hẫng một chút, lại không giúp được gì cho anh. Cô nhận ra rằng chỉ có những lúc cô cần Thời Ngộ, còn Thời Ngộ thì hình như chưa bao giờ cần cô phải dốc sức làm điều gì.

Thời Ngộ nhạy cảm nhận ra tâm tình của cô gái hơi thay đổi, anh lập tức đổi giọng: “Có điều vẫn phải cảm ơn Tri Tri.”

Hạ Sí thoáng chút bối rối: “Sao lại cảm ơn em?”

“Bởi vì Tri Tri đã cho anh biết được rằng, trong nhà còn có người quan tâm anh đã ăn cơm hay chưa.” Những ngón tay ấm áp đan vào tóc cô, khẽ quấn lấy một lọn tóc dài mềm mại, nhưng lực chú ý của Hạ Sí đều tập trung ở phía trước, không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh gì trên đỉnh đầu mình.

Tâm trạng của cô lập tức trở nên tốt đẹp, lay lay cánh tay anh, vui vẻ hỏi tới cùng: “Em làm thế anh có vui không?”

“Tất nhiên rồi.” Thời Ngộ đáp ngay tắp lự.

“Em có thể đến nấu cơm cho anh mỗi ngày luôn!” Hạ Sí kích động đến mức tự đứng ra nhận việc, suýt nữa quên mất đồ ăn mình làm ra hoàn toàn không có cửa bày trước mặt người nào đó có tài nấu nướng xuất sắc.

Thời Ngộ không đáp ngay mà nhìn chằm chằm cô với thâm ý khác, khóe miệng nở nụ cười: “Tri Tri định nấu những món gì?”

“…..” Đột nhiên bị hỏi một câu khó, đầu óc Hạ Sí ong ong, những món ăn ngày thường quay cuồng trong đầu, hễ là món ngon nào có thể nêu tên và nhớ kỹ mùi vị đều không có liên quan gì đến cô cả.

“Tuy khả năng nấu nướng của em có một chút xíu không được thành thạo như thế, nhưng mà, nhưng mà….” Nhưng mà về phương diện này, cô không có lấy một chút thiên phú nào cả. Nhiều năm như vậy rồi, ngay cả việc một món ăn nên cho vào bao nhiêu muối cô cũng không thể khống chế tốt.

Cánh môi đỏ tươi bị hàm răng cắn chặt thành một vệt trắng mờ mờ, Hạ Sí đang cảm thấy buồn khổ cho kế hoạch thất bại của mình, vẻ mặt xấu hổ.

Người đàn ông bỗng đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ khẽ bóp cằm cô, đầu ngón tay hơi chạm vào khóe miệng: “Nhả ra nào, đừng cắn.”

Hàm răng trắng và đều tăm tắp hơi nhả ra, môi mở hé, đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện ra một lớp sương mỏng dưới ánh đèn, nhìn thẳng vào người trước mặt, trong lúc vô tình lộ ra vẻ quyến rũ mê người.

Anh đã từng hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại ấy, dĩ nhiên anh biết chúng hấp dẫn đến nhường nào.

Trong một thoáng không để ý, ngón tay đang bóp hai bên má cô gái vô thức thêm lực khiến cô cau mày.

Ngay lúc Hạ Sí sắp lên tiếng thì Thời Ngộ đã buông tay ra, lặng lẽ tránh ánh mắt nóng bỏng kia đi, giọng điệu xem như là bình thản: “Em đến lúc nào thế?”

“Mới…. cách đây không lâu.” Cô không có tâm trí để ý đến thời gian, đoán chừng chắc khoảng một tiếng.

“Ừm.” Thời Ngộ nghĩ rằng cô đưa Cheese về nhà nên nói với cô như những lần trước: “Vậy bây giờ anh đưa em về.”

Đi về?

Làm vậy sao được!

Suýt chút nữa Hạ Sí đã nhảy dựng lên!

Khó khăn lắm cô mới mượn được cớ, dù có chơi xấu khóc lóc om sòm cũng phải vì mình mà tranh thủ cơ hội. Có điều trong kế hoạch tấn công đã nói, nũng nịu và tỏ ra yếu đuối sẽ dễ dàng đạt được mục đích hơn là cư xử ngang ngược.

“Em em em, em còn có chuyện muốn trao đổi với anh.” Thời Ngôn vừa buông tay ra thì Hạ Sí lại quấn đến.

Lúc từng yêu nhau, việc hai người làm nhiều nhất chính là nắm tay và ôm. Hạ Sí thích khoác tay anh, như thể làm thế là có thể gần gũi hơn với anh vậy.

Hành động hôm nay không phải cố tình, chẳng qua là thói quen hình thành ban đầu chưa bao giờ thay đổi. Lúc ở bên người quen, chung quy lại cô sẽ tùy tiện hơn rất nhiều.

Thời Ngộ hơi liếc mắt, lặng lẽ đợi những lời sau đó của cô.

“Hôm nay em có thể ở lại không?” Lúc ở gần nhau, Hạ Sí lúc nào cũng phải ngửa đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào anh, nhưng cô thích nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của Thời Ngộ.

“Sao vậy?”

“Thì là, có vài người bạn đến nhà em, em nhường phòng cho họ rồi, ở trong nhà không tiện, nên em đến đây.” Viện cớ đã tìm kỹ, Hạ Sí còn nhân tiện lấy luôn lời của Mục Minh Viễn. “Hơn nữa một mình anh sống ở đây vắng vẻ quạnh quẽ quá, anh để em ở nhà vài ngày đi.”

Thời Ngộ hơi nheo mắt lại, giọng điệu vẫn cực kỳ lạnh nhạt như trước: “Tri Tri, sống chung với người khác giới, không tốt đâu.”

Đây là đang khéo léo từ chối đấy à?

Cáu lên vì bị “đụng chạm”, Hạ Sí dứt khoát gạt cái kế hoạch tấn công giỏi đoán ý người kia sang một bên, mượn lời của anh đáp trả: “Vậy thì em đi về sống chung với người khác giới! Như vậy là được rồi chứ gì?”

“Bạn khác giới sao?” Thời Ngộ nhíu mày.

Cách này rất hữu dụng. Hạ Sí quan sát sự thay đổi biểu cảm của anh, thêm mắm dặm muối mà bịa chuyện: “Đúng vậy! Còn không chỉ có một người thôi đâu!”

“Không chỉ một người, đến tìm em làm gì?” Ánh mắt Thời Ngộ sắc lạnh, dáng vẻ cũng không còn bình tĩnh như mới vừa rồi nữa.

“Ở…. nhờ?”

Hạ Sí nghĩ ngay đến từ này.

An Lan và Mục Minh Viễn xem như là đến tìm cô xin tá túc, sau thì bị cô cưỡng ép “ở nhờ”?!

“Bạn khác giới sao lại tìm đến em xin ở nhờ?” Thời Ngộ bình tĩnh dò hỏi thêm thông tin.

“Chắc là vì bọn họ vừa mới từ nước ngoài trở về, chưa quen với cuộc sống nơi đây nên muốn liên lạc với người quen trước đã…” Lời này của Hạ Sí không phải là nói dối, cô nghĩ như vậy.

An Lan và Mục Minh Viễn, một người lo chuyện công việc, người còn lại chơi cho đã.

Sắc trời lúc này đã tối, Thời Ngộ cũng không tiện đi gõ cửa điều tra xem anh chàng bạn khác giới này rốt cuộc là người chốn nào, chỉ nắm lấy bàn tay vừa mới giãy mạnh ra của Hạ Sí, dắt cô vào phòng cho khách mà cô đã từng ngủ lại vài lần: “Nếu trong nhà không tiện thì em cứ tạm thời ở đây đi.”

“Anh đồng ý để em ở lại sao?” Hạ Sí nghe rõ ràng, sự không vui vừa rồi trong lòng bị quét sạch.

“Ừ.”

Anh đáp.

Có lẽ không có câu trả lời nào khiến cho người ta vui vẻ hơn câu trả lời đơn giản này cả.

Sự háo hức quay lại cực nhanh, Hạ Sí không kịp chờ đợi mà đi đến bước tiếp theo của kế hoạch: “Nhưng mà em còn chưa xác định được thời gian cụ thể, có khi không chỉ một đêm đâu?”

“Được.” Lần này anh đáp mà không hề do dự.

“A Ngộ, anh thật tốt.” Cô gái không giấu được niềm vui sướng, chút tâm tư nhỏ hiện rõ ràng trên mặt, xem ra rất dễ lừa. Trên thực tế, mặt “yếu đuối” đó của cô người bình thường rất khó nhìn thấy được.

Khóe môi Thời Ngộ hiện lên một nụ cười.

Anh thật sự rất tốt sao? Chẳng qua là khi đối diện với cô, anh sẽ không nhịn được mà mềm lòng thôi.

Huống hồ cô nàng kia lúc nào cũng rất biết cách “được yêu chiều mà kiêu ngạo”. Chỉ cần đưa cho cô một cây sào, cô sẽ tự mình leo lên.

*****

Hôm sau, Hạ Sí thức dậy sớm, đáng nhẽ ra là thời gian tập luyện, nghĩ đến An Lan và Mục Minh Viễn ở nhà nên cô cũng không trở về.

An Lan gọi điện thoại đến cho Hạ Sí, hỏi cô đang ở đâu. Hạ Sí thẳng thắn thật thà trả lời mình đang ở nhà một người bạn, nhưng lại chưa từng cho bọn họ hay khoảng cách giữa hai nơi chỉ cách nhau chưa đến trăm mét.

Ai mà biết Mục Minh Viễn và An Lan có thể tìm đến cửa hay không? Cô không muốn bất cứ ai quấy rầy cơ hội khó khăn lắm mới có được này đâu.

Nhưng đến trưa, Hạ Sí vẫn trở về tiếp đãi hai người bọn họ.

Chiếc vali màu đen đặt ở cửa, Mục Minh Viễn đã quyết định rời đi, nhưng anh ta còn nhớ tối hôm qua đã nói dối Hạ Sí là không có chỗ ở, vậy nên anh ta đã che giấu sự thật mình là người của thành phố C.

“Tớ càng nghĩ càng thấy vẫn nên ra ngoài tìm khách sạn ở thì hơn.” Mục Minh Viễn nói.

“Đừng mà!” Hạ Sí vội vàng bước qua đè chiếc vali lại, cố hết sức giữ người: “Cậu về nước chuyến này cũng chẳng dễ dàng. Nhà của mình được lắm, rộng rãi sáng sủa, cơ sở cao cấp, giao thông thuận tiện.”

Hạ Sí liệt kê hết tất cả những điểm tốt mà mình có thể nghĩ ra được, mời chào hết lời mong Mục Minh Viễn có thể ở lại.

“….” Mục Minh Viễn im lặng hồi lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm cô với vẻ xúc động khó tả, bình tĩnh cất tiếng: “Hạ Hạ, không ngờ cậu lưu luyến tớ như thế.”

Hạ Sí mím môi, cắn răng thành một đường, khóe miệng cứng đờ gật đầu: “Đúng vậy, không sai! Dù gì bọn mình cũng quen biết lâu như vậy rồi, nhất định phải thu xếp ổn thỏa cho cậu chứ.”

Chỉ một thoáng, hứng thú của Mục Minh Viễn đã tăng vọt.

Nếu Hạ Hạ quan tâm anh ta như thế, đương nhiên anh ta phải làm chút chuyện gì trong lúc rèn sắt còn nóng rồi.

Nhìn ra được ý đồ giữ người lại của Hạ Sí, Mục Minh Viễn liền vịn vào đó mà “uy hiếp”: “Thế không được đâu, nếu cậu không trở về thì chắc tớ không ở.”

“…..” Đề tài lại quay trở về rồi.

“Hạ Hạ cậu suy nghĩ cho kỹ đi nhé. Cậu trở về thì tớ ở tiếp, nếu cậu không trở về thì tớ lập tức rời đi.”

“Thật không?” Hạ Sí nheo mắt lại xác nhận một lần nữa: “Không có chỗ thương lượng luôn?”

Mục Minh Viễn tỏ vẻ đứng đắn, nghiêm túc gật đầu: “Không có.”

“À.” Vẻ mặt Hạ Sí trở nên lạnh lùng, lập tức thả vali ra: “Vậy cậu đi đi.”

Mục Minh Viễn: “….”

Đây gọi là cố quá thành quá cố đó sao? Nhưng anh ta còn chưa bắt đầu dụ dỗ mà.

An Lan trốn ở một bên xem kịch vui len lén cười.

Suy nghĩ của hai người này vốn có ở cùng một kênh đâu, cũng không biết bắt đầu nói chuyện làm sao nữa.

Dù thế nào đi chăng nữa, Mục Minh Viễn cũng đã quyết định đi.

Hạ Sí không trở về, anh ta ở lại cũng chẳng có ý nghĩa, chẳng bằng về nhà xử lý xong hết mọi chuyện bên đây, sau đó cũng thuận tiện tạo ra nhiều cơ hội hơn.

***

Tiễn Mục Minh Viễn đi rồi, Hạ Sí và An Lan lại quay trở về phòng.

“Hạ Hạ, bây giờ cậu không cần đi ở nhờ nữa đâu.” Đến tận bây giờ, An Lan vẫn nghĩ cô để ý chuyện “người khác giới”.

Hạ Sí nghiêng nghiêng ngước đầu: “Ai nói không cần chứ. Cần, tớ rất là cần.”

“Gì cơ?” An Lan bối rối, bà chủ đây là đang có tính toán gì mới vậy? Cô ấy hoàn toàn không hiểu.

“Lẽ nào việc cậu đi ra ngoài không phải là vì Mục Minh Viễn sao?”

“Không phải.” Hạ Sí thành thật lắc đầu.

Rõ ràng là nhìn thấy Cheese, ánh sáng lóe lên, cô mới nảy ra ý tưởng này.

Kết quả rất tốt.

Chính là lo lắng Thời Ngộ đột nhiên ghé thăm, đến lúc đó sẽ phát hiện trong nhà của cô chẳng có người bạn khác giới nào cả, sẽ cho là cô nói bậy nói bạ.

Mặc dù đúng là cô đã bịa ra câu chuyện trước mặt Thời Ngộ, nhưng cũng không phải là cô cố tình lừa gạt đâu.

“Vậy tại sao cậu lại phải đến nhà bạn tá túc?” An Lan khó hiểu hỏi.

“Tớ có việc phải làm.” An Lan là trợ lý của Hạ Sí, từ trước đến giờ luôn nghe theo sự sắp xếp của cô, Hạ Sí không ngại tiết lộ một ít chuyện. An Lan không phải người không đáng tin cậy chẳng giữ được miệng như Mục Minh Viễn, nói không chừng sau này cô ấy còn có thể giúp đỡ cô một chút.

“An Lan, cậu còn nhớ cậu đã từng hỏi tớ sao đêm nào cũng ôm một bức ảnh mà ngủ thiếp đi không?”

“Nhớ.” An Lan gật đầu, hồi tưởng lại chuyện cũ. “Lúc đó cậu bảo người trong ảnh là bạn trai cũ của cậu.”

“Trí nhớ của cậu tốt lắm, vậy nên bây giờ tớ có thể tiết lộ cho cậu biết, tớ đã tìm được anh ấy rồi.” Lúc Hạ Sí nhắc đến người kia, hào quang chói sáng vô cùng lóa mắt.

Trong lòng An Lan hụt một cái.

Sao mà chân trước Mục Minh Viễn vừa rời đi thì tình địch mạnh nhất trong lịch sử của anh ta đã xuất hiện rồi.

Cô ấy đang định mở miệng thì lại nghe Hạ Sí nhắc nhở.

“An Lan, cậu đừng nói cho ai biết nhé.” Hạ Sí nhẹ nhàng bảo, trong ánh mắt nhắc nhở nhìn cô ấy lại có thêm vài phần ý nghĩ sâu xa.

Không thể làm trái với tâm nguyện của Hạ Sí được. An Lan gật đầu, không hề nghi ngờ về quyết định của cô.

***

Mục Minh Viễn gửi hai tấm hình qua, là một tấm ảnh selfie bảnh chọe. Anh ta thường xuyên cập nhật vòng bạn bè, chụp ảnh selfie rất biết tìm góc độ, trông đẹp hơn người thật.

Lướt đến đó, Hạ Sí tiện tay cho một like.

An Lan bên cạnh cũng thường hay xem điện thoại, cô ấy cảm thấy xót xa giùm Mục Minh Viễn, nhưng vừa mới hứa với Hạ Sí nên không thể nói ra được.

An Lan ra vào phòng, nhưng nếu không phải vật phẩm cần thiết thì cô ấy sẽ không đụng chạm lung tung.

Ở trong phòng ngủ dành cho khách mười mấy phút, máy sưởi vừa mới bật lên lại không hề có tác dụng. An Lan nhìn đi nhìn lại mấy lần, không phát hiện gì cả, chỉ đành nói cho Hạ Sí: “Hạ Sí, hệ thống sưởi của phòng này hình như bị hư rồi thì phải?”

“Để tớ gọi bên quản lý đến kiểm tra.” Hạ Sí cũng nhìn không hiểu. Hai người không phải dân chuyên, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Buổi tối, Hạ Sí lại được ăn đồ An Lan đích thân làm rồi mới rời đi.

Đêm nay cô có lớp múa, phải đến phòng tập. An Lan đề nghị cùng đi, Hạ Sí từ chối: “Bây giờ tớ chính là giáo viên dạy học sinh, cậu đi cùng sẽ rất buồn chán.”

“Vậy tối tớ lái xe đến đón cậu nhé?” Trước đây An Lan phụ trách lo toan chuyện ăn ở đi lại của Hạ Sí, đã thành thói quen.

“…. An Lan, đây không phải nước ngoài.”

Cô muốn nhắc nhở An Lan vừa mới về nước chưa thể tự do lái xe được.

Cuối cùng An Lan chỉ đành thôi.

Mấy ngày nay nhiệt độ đã xuống dưới 10 độ C. Sau khi kết thúc lớp dạy, Hạ Sí run rẩy bước ra khỏi tòa nhà. Cô vốn sợ lạnh, càng không muốn đến ga tàu điện ngầm trong cơn gió lạnh thấu xương, vậy nên cô dứt khoát vẫy tay gọi taxi, đi thẳng đến Thủy Mộc Thanh Uyển.

Lần này đi thẳng đến nhà Thời Ngộ.

Anh đã trở về.

Bước vào trong phòng, Hạ Sí mới thấy ấm áp trở lại, nhưng cô vẫn không nhịn được mà giậm chân: “Lạnh quá.”

Nghe được động tĩnh, Thời Ngộ nhanh chóng xuất hiện, thấy cô liên tục xoa tay, hơi lạnh trên người vẫn chưa tan hết.

“Mới vừa từ bên ngoài trở về à?”

Hạ Sí gật đầu. “Vâng, lớp dạy múa hôm nay được xếp vào buổi tối.”

Thời Ngộ cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng che lại, hệt như thể đang cầm một khối băng, anh không khỏi nhíu mày: “Ra khỏi nhà phải nhớ mang bao tay, đội mũ, quần áo chuẩn bị thêm một bộ nữa.”

“Nghe anh nói, em ra ngoài cứ như dọn nhà ấy.” Đương nhiên, đây là phép so sánh khoa trương rồi.

“Về bằng cách nào? Bên ngoài rất lạnh, buổi tối ở lâu bên ngoài phơi gió không tốt đâu.” Thời Ngộ càm ràm hoài không dứt.

“Em cũng sợ lạnh nên bắt xe về ngay đây, cảm giác xa xỉ quá.” Bởi vì khoảng cách không xa, tiền xe đắt gấp năm lần so với đi tàu điện ngầm, quả là xa xỉ đối với dân văn phòng bình thường.

“Em nên lái xe.” Trên đường có thể tránh được nhiều sương gió.

Hạ Sí lắc đầu. “Nhưng em trở về chưa kịp mua xe, quá phiền phức, bình thường cũng không hay đi.”

“Quên đi.” Thời Ngộ lưỡng lự, lời muốn nói lại bị nuốt trở về. “Sau này nếu em cần thì có thể trực tiếp lái xe của anh.”

“Thật sao? Vậy em đây sẽ không khách khí đâu.” Lái xe hay không không quan trọng, quan trọng là… cô lại lấy được đồ tốt của Thời Ngộ.

Bên ngoài trời rét lạnh, Thời Ngộ giục cô nhanh chóng đi thay quần áo. Bọn họ không thuộc nhóm người hay thức đêm, lằng nhằng chuyện đánh răng rửa mặt mãi, đến khi kết thúc thì cũng gần tới giờ nghỉ ngơi rồi.

“Em nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.”

Hai người nói với nhau xong, Hạ Sí đóng cửa phòng lại, nhưng cô lại không lên giường nằm.

Hạ Sí đi tới đi lui trong phòng, sau đó lại tắt đèn đi, trong bóng tối vẫn mở to mắt tỉnh như sáo xem điện thoại.

Đương nhiên, cô làm vậy không phải để nghịch điện thoại, mà là bởi vì…. Nằm lên giường rất dễ ngủ gà ngủ gật, mà cô thì phải kiên trì hoàn thành kế hoạch nhỏ của mình.

Đêm càng thêm tối, đêm đông lạnh giá gần như không thể thấy được ánh trăng, đen thui tối hù một mảnh, còn có một loại cảm giác vắng lặng tiêu điều. Hạ Sí ôm tay, trong cơ thể dường như mang theo hơi ấm còn sót lại khi ngâm nước nóng.

Một tiếng sau, Hạ Sí lẻn ra ngoài, ở nơi mà cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay, tắt công tắc của hệ thống sưởi trong phòng.

Cô cào mái tóc cho rối bù một chút, cởi bỏ chiếc áo khoác ngủ dày để lại một lớp (quần áo) mỏng manh, như thể mới vừa tỉnh giấc, chân đi dép lê lần mò đến cánh cửa quen thuộc.

“Cốc cốc cốc.”

Thời Ngộ vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, khi có người gõ cửa, anh lập tức nghe được động tĩnh. Nhà chỉ có hai người, không cần phải đoán người đến tìm là ai. Thời Ngộ trực tiếp vén chăn lên, đứng dậy đi về phía cánh cửa kia.

Anh mở cửa phòng ra, còn chưa kịp làm gì thì một cơ thể mềm mại đã nhào vào trong vòng tay anh, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo người đàn ông, giọng nói có chút sụt sịt khi bị cảm lạnh: “Máy sưởi trong phòng bị hỏng rồi, em lạnh quá đi.”