Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 23: Đừng đến tìm tớ



Edit: Pimm’s

“Anh ấy chỉ là…”

Đối diện với câu hỏi mà An Lan đưa ra, trong lòng Hạ Sí có vô số âm thanh muốn phản bác, nhưng tất cả những lời đó đều mắc kẹt trong cổ họng, không thốt ra được lời nào.

Siết chặt hai bàn tay cho đến khi ngón tay trắng bệch, Hạ Sí từng chút từng chút đè nén dòng suy nghĩ hỗn loạn xao động, ngước mắt nhìn chằm chằm An Lan, nghiêm túc nói: “Tớ không thích nghe những lời đó, sau này đừng có nhắc lại nữa!”

Biết Hạ Sí đã hơi nổi giận, nếu là trước đây thì An Lan sẽ không đề cập đến nữa, nhưng tình huống hôm nay không giống bình thường, cô ta thật sự không muốn thấy Hạ Sí vì một người đàn ông mà sa đọa: “Hạ Hạ, cậu lúc nào cũng thế, trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu.”

“Đó là chuyện của tớ.” Hạ Sí lạnh mặt, gạt khéo lời An Lan đi: “Cậu không hiểu đâu.”

Không ai có thể khoa tay múa chân chuyện tình cảm của cô và Thời Ngộ. Nếu đối phương không phải là trợ lý cô đã quen biết nhiều năm, có quan hệ gần gũi, lời của cô có thể đã thẳng thừng hơn.

Hạ Sí trở lại phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp trang sức ra, cầm chiếc kẹp tóc đính chữ cái bên trong xem qua xem lại, trong đầu hiện lên tất cả hình ảnh quá khứ. Không thể không thừa nhận, cô đã bị những lời của An Lan ảnh hưởng.

Tại sao Thời Ngộ chiều chuộng cô như thế, nhưng lại không chịu ở bên cô một lần nữa?

Cô mở điện thoại lên mà không có mục đích, trên danh sách tin nhắn đều là tên của những người quen thuộc, Hạ Sí nhấp vào hộp thoại với “Tiểu Bạch”, bên trong chứa đầy nội dung trao đổi của cô với Bạch Phỉ.

Từ đầu đến giờ, ngoại trừ lần hiểu lầm Thời Ngộ có bạn gái kia, Bạch Phỉ đều có thái độ ủng hộ. Nhất là khi nghe cô miêu tả Thời Ngộ đối xử tốt với mình, cô ấy luôn động viên cô tiếp tục cố gắng.

Cô nên tin Bạch Phỉ, ít nhất thì Bạch Phỉ đã từng chứng kiến hai năm tốt đẹp nhất của cô và Thời Ngộ.

Nhất định là bởi vì thời gian xa nhau quá lâu, cần phải thích ứng với quá trình đó nên Thời Ngộ mới không bằng lòng ở bên nhau.

Nhất định là như vậy!

Hạ Sí nắm chặt điện thoại di động, để ở giữa hai lông mày, hồi lâu mới buông xuống.

Trước khi ngủ, cô lấy thuốc giấu trong ngăn tủ đầu giường ra uống.

***

Vài ngày sau đó, mọi chuyện càng trở nên kỳ lạ hơn. Cô đuổi theo bước chân Thời Ngộ, Mục Minh Viễn thì một mực đuổi theo cô, lại còn nhiều lần chặn cô ở bên ngoài phòng tập vũ đạo hoặc bên ngoài tiểu khu, hoặc đón cô về, hoặc tiễn cô đi làm.

“Mục Minh Viễn, tớ thật sự thật sự, dạo này không có hứng đi ra ngoài chơi chút nào hết. Cậu đừng có tới tìm tớ nữa, thật đó.” Hạ Sí thật sự sợ hãi.

Cô tưởng rằng Mục Minh Viễn ở nước ngoài quá lâu, trong một khoảng thời gian ngắn sau khi về nước chưa tìm được bạn bè hợp cạ nên mới rủ rê hết lần này đến lần khác như thế.

Mục Minh Viễn cũng là bất đắc dĩ. Anh ta tự nhận mình đã thể hiện rất rõ ràng rồi, thiếu điều nói toẹt ra mà thôi, trong một chốc anh ta không biết Hạ Sí là thật sự không biết hay là vì tránh xấu hổ mà giả bộ, khéo léo từ chối anh ta.

“Hạ Hạ, tớ không chỉ tìm cậu để chơi.” Trong lời nói của Mục Minh Viễn có ý khác.

“Vậy cậu tìm tớ làm gì? Rảnh quá hả?” Không đợi cậu ta trả lời, Hạ Sí cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, nói: “Xin lỗi, tớ còn có việc, đi trước đây.”

Hôm nay Thời Ngộ lại phải đến trường đại học dạy thay, lần này Hạ Sí dự định tham gia lớp học.

Năm nay cô chưa đến 24 tuổi, người ở độ tuổi này đi học đại học cũng có. Nhưng để khiến bản thân trông trẻ trung và năng động hơn một chút, Hạ Sí dùng một chiếc dây buộc tóc giản dị màu đen buộc tóc lên thành kiểu đuôi ngựa, áo len cổ lọ phối với váy dài, dưới chân đeo một đôi giày bốt đế bằng, cố hết sức trang điểm cho mình trông trẻ tuổi hơn.

Hôm qua cô đã cố ý hỏi thăm thời gian hai lớp. Còn về vị trí phòng học, sau khi nghe ngóng xong đã có người chỉ đường. Người kia ấy thế mà nhiệt tình, còn chủ động hỏi ngược lại cô: “Bạn học, cậu cũng đến vì thầy Thời hả?”

“Ừm.” Hạ Sí che miệng ho khan.

Cô đã đoán được Thời Ngộ đi dạy ở trường chắc hẳn rất được chào đón, nhưng thật sự không ngờ rằng, giảng đường ngày xưa không có nhiều người giờ đây đông nghịt, cửa trước cửa sau đều bị chặn bởi một đống người, ra không được mà vào cũng chẳng xong.

Khoa trương.

Chính là vô cùng khoa trương.

May là cô đến sớm, chen được vào góc của mấy hàng ghế cuối cùng, ngồi bên cạnh một cô bé đàn em chuyên ngành y khoa. “May mà đi nhanh, nếu không…. Chẳng có chỗ mà ngồi.”

“Tôi nhớ, đây là lớp thứ ba của thầy Thời đúng không?! Hôm nay đông thế.” Hạ Sí thử giao lưu với người bên cạnh.

“Cậu xem trong phòng học nhiều người như vậy, nói không chừng phần lớn đều không phải chuyên ngành của chúng ta! Mà là….” Cô bé đàn em chuyên ngành y khoa kia cuối cùng cũng phát hiện, sách trong tay Hạ Sí tuy là tài liệu y học nhưng lại không liên quan đến giáo trình của lớp này.

Ánh mắt của cô gái đàn em kia thay đổi: “Cậu cũng không phải à?”

“Không, tôi chỉ là bất cẩn cầm nhầm sách thôi.” Hạ Sí giả vờ bình tĩnh giải thích, ngẫu nhiên lật vài trang của quyển tài liệu y học kia, dáng vẻ nghiêm túc này khiến người đối diện không khỏi sửng sốt.

Mặc dù vẫn mang thái độ hoài nghi đối với cô nhưng cô gái đàn em kia cũng không có lý do gì để đuổi cô khỏi chỗ.

Không còn ghế trống, hai bên lối đi đều có người đứng, tình huống như thế này không thể nào học một cách bình thường được.

Bọn họ trông thấy thầy Thời khí chất ôn hòa kia bước lên bục giảng, còn chưa kịp kích động thì chợt nghe anh dùng giọng điệu không cho phép từ chối “mời” những người không đúng chuyên ngành rời đi.

Có người ôm tâm lý may mắn, Thời Ngộ trực tiếp yêu cầu lớp trưởng các lớp đưa danh sách ra: “Lớp trưởng của mỗi lớp đếm sĩ số, kiểm tra lẫn nhau, sinh viên nào không thuộc chuyên ngành xin vui lòng tự rời đi.”

Đang nói, ánh mắt anh lướt qua các hàng ghế, rơi vào khuôn mặt quen thuộc ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên.

Vài lớp trưởng cầm danh sách đứng lên, Thời Ngộ bỗng nhiên đổi giọng: “Tiết này để tôi điểm danh.”

Cho dù cả ba lớp đều có mặt đủ đi chăng nữa thì cũng sẽ dư ra một hai hàng trống, nhưng không ngờ rằng, thầy Thời tính tình ôn hòa trong mắt bọn họ nghiêm túc như vậy, nói một không hai, sinh viên nào không thuộc chuyên ngành thì không được ở lại.

Thời Ngộ đã bảo mọi người kiểm tra lẫn nhau, ai không được gọi tên tự nhiên sẽ bị phát hiện. Có người lục tục rời khỏi phòng học, Hạ Sí đè trán, giả vờ như không thấy.

“Hạ Sí.”

“Dạ có!”

Chữ “có” thốt ra, Hạ Sí chợt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm ấy từ xa xa.

Trước đó đã có rất nhiều người đáp, nháy mắt khi nghe thấy tên, cô phản ứng theo bản năng.

Thì ra Thời Ngộ đã phát hiện ra cô!

Lúc này, cô bé đàn em bên cạnh nghiêng đầu liếc cô một cái: “Hóa ra cậu đúng là học cùng chuyên ngành với chúng tôi.”

“À… Ha ha….” Là thầy Thời của mấy đứa bao che cho vì tư tâm đó, có biết không.

Vài lớp học lẫn cùng với nhau, tuy ai cũng lạ lẫm với cái tên này nhưng đều nghĩ là người lớp khác. Cô bé đàn em tin là thật, để sách của mình vào giữa, phóng khoáng chia sẻ: “Tụi mình xem chung đi.”

Hạ Sí cảm động đến nỗi không dám nói thật.

Lớp của Thời Ngộ dạy sôi nổi hơn bình thường nhiều, Hạ Sí phát hiện, trong số những người tích cực nhất, nữ sinh chiếm đa số.

Quả nhiên, khuôn mặt đó thật khiến người ta lo lắng!

Cuối buổi học, Thời Ngộ yêu cầu mọi người tổng kết lại nội dung học tập, có những sinh viên mạnh dạn chạy lên bục giảng chặn Thời Ngộ lại hỏi bài. Sinh viên ham học hỏi, đương nhiên Thời Ngộ không có lý do gì để từ chối, quang minh chính đại giảng giải cho các sinh viên.

Hạ Sí trốn hết hai tiết học nắm bút, uống một bụng dấm chua. Cô thật sự không nhìn nổi, lẳng lặng chuồn mất từ cửa sau.

Cách phòng học không xa, ở đâu trên đường cô cũng nghe thấy có sinh viên đang túm tụm lại một chỗ bàn tán về “thầy Thời”.

Người đàn ông đó, cho dù anh có đứng ở đâu thì vẫn là người nổi bật nhất trong đám đông.

Nếu đặt ở trong quá khứ, Hạ Sí sẽ sợ rằng mình không xứng với anh. Nhưng bây giờ, cô tự tin vào điều kiện bên ngoài của mình, thứ duy nhất bỏ ngỏ chính là trái tim của Thời Ngộ.

Một chiếc ô tô màu đen từ phía trước chạy đến, sinh viên bên đường tự động tránh sang hai bên. Lúc đi ngang qua Hạ Sí, cửa sổ hạ xuống, tốc độ xe thả chậm lại, người đàn ông ngồi bên cạnh ghế tài xế nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Trong ánh mắt anh ta cũng chứa đầy ý lạnh.

Đi về phía trước vài bước lung tung không có mục đích, Hạ Sí bỗng cảm nhận được điều gì, cô dừng tại chỗ quay lại nhìn về phía sau, chỉ còn những sinh viên qua lại.

“Đu đu ---” Âm rung cùng với tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Hạ Sí nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Thời Ngộ: “Em ở đâu thế?”

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, miêu tả ngắn gọn vài câu, người bên kia đã nói: “Anh biết rồi, em đứng yên đó đừng đi đâu cả, anh đến tìm em.”

Bản thân cô cũng không đi xa được. Chẳng mấy chốc, bóng hình quen thuộc đã từng bước đến gần.

Đợi anh đi đến trước mặt mình rồi, Hạ Sí mới nháy mắt mấy cái, cố tình lui về sau vài bước: “Thầy Thời không sợ lại có người chụp được ‘ảnh thân mật’ của thầy với sinh viên nữ sao?”

Tưởng rằng lời chế giễu của mình sẽ bị Thời Ngộ nghiêm túc phản bác, nhưng không ngờ anh bỗng nhiên tiến sát lại gần hơn, nói bên tai cô: “Khoảng cách này có được xem như ảnh thân mật không? Tri Tri.”

“Không, không phải….” Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp lướt qua nhẹ nhàng như lông vũ, Hạ Sí không khỏi siết chặt ống tay áo, không chịu thua đáp lại: “Người khác sẽ cho rằng thầy không đứng đắn đó, thầy Thời.”

“Nhưng em không phải là học trò của anh.” Người nọ cười khẽ, dịch ra xa một chút, nhưng anh cũng không e ngại ánh nhìn của những người xung quanh.

Bọn họ vốn cũng chẳng phải là mối quan hệ thầy trò, lúc ở cùng nhau vô tư thẳng thắn, cho dù có ai đó bịa ra tin đồn thì nó cũng tự sụp đổ mà thôi.

Sau khi đi theo nghe xong một bài giảng, Hạ Sí đưa ra một kết luận đó chính là người đàn ông này rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng nghĩ đến một thầy Thời nghiêm túc đứng đắn trên bục giảng như vậy lại bao che cho cô, trong lòng Hạ Sí cảm thấy ngọt ngào.

“Hôm nay anh điểm danh em, anh nhìn thấy em lúc nào thế?” Lúc đó cô ngồi ở phía sau, trước mặt là cả trăm người, dù chỗ ngồi có chỗ cao chỗ thấp nhưng cũng không nổi bật. Cô không hé răng cũng không cố ý làm chuyện gì thu hút sự chú ý của anh, nhưng vẫn bị anh phát hiện.

“Ngay lúc điểm danh.” Thời Ngộ đáp.

“Vậy là, anh vì em nên mới cố ý thu hết tất cả danh sách lại điểm danh sao?” Hạ Sí cười, cong cong đôi mắt, đáp án không cần nói cũng biết.

Anh vẫn nói lời khiến cô vui vẻ và hài lòng hơn nữa: “Em có thể hiểu như vậy.”

Hạ Sí tự nhiên ôm lấy cánh tay của anh, nhẹ nhàng lắc lắc: “A Ngộ, anh tốt quá đi, để cảm ơn anh, em quyết định mời anh ăn một bữa ra trò!”

Nhìn đi, vòng tới vòng lui, đều là kết quả khiến cô hài lòng nhất.

***

An Lan vốn tưởng rằng Hạ Sí không tập luyện là bởi vì cô đến phòng tập khiêu vũ để dạy, kết quả nhìn thấy cô và Thời Ngộ cùng nhau trở về nhà, cô ta mới hiểu ra là Hạ Sí lại đi tìm bạn trai cũ.

Bây giờ Hạ Sí đang lãng phí quá nhiều thời gian lên một người cũ không đáp lại cô, thật sự không nên như thế!

Vì lời nói mấy ngày trước mà Hạ Sí đã đề phòng cô ta suốt hai ngày qua, An Lan chỉ đành tạm thời thu tâm tư lại, lời đến khóe miệng lại nuốt nghẹn vào lòng.

Mãi đến hôm sau, cô ta phát hiện Thời Ngộ đưa một cô gái trẻ khác về nhà, hai người vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, thoạt nhìn rất thân thiết.

An Lan càng thêm kiên định với ý kiến của mình, người đàn ông này chính là đang lừa gạt trái tim chân thành của Hạ Sí!

Nhiều ngày trôi qua, Giang Duyệt Hề lại đến Thủy Mộc Thanh Uyển một chuyến, lần này cô ấy cũng mang đồ đến giùm người khác.

Giang Duyệt Hề hỏi về tiến triển của Hạ Sí và Thời Ngộ: “Ý tưởng lần trước chị cho Hạ Hạ thế nào?”

“Chị đã nói gì với cô ấy thế?”

“Chị bảo, muốn theo đuổi em thì cứ quấn lấy em là được.” Giang Duyệt Hề không giấu diếm.

Thời Ngộ cười khẽ, cũng không nói chuyện đó là tốt hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ im lặng nhưng lại để ở trong lòng kia của anh, Giang Duyệt Hề không nhịn được chế giễu: “Em cứ lén vui vẻ đi, chị đây còn không biết em sao?”

Chủ nhà không trực tiếp trả lời mà đưa đến một ly nước ấm.

Giang Duyệt Hề không khát, cô ấy dứt khoát cầm lấy ly nước ấm để làm ấm tay: “Có điều, Hạ Hạ đã chủ động như vậy rồi, ấy thế mà em còn nhịn được.”

Thời Ngộ cầm một ly nước khác, nhấp một ngụm làm ẩm môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt: “Em không nhịn.”

“Có ý gì?” Bằng trực giác, Giang Duyệt Hề cảm thấy câu nói kia không hề đơn giản.

Gõ nhẹ ngón tay lên thành ly, Thời Ngộ nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Nhanh thôi.”

Giang Duyệt Hề ngờ vực khó hiểu, nhưng đối phương rõ ràng sẽ không nói cho cô ấy nghe tất cả. Chuyện cô ấy có thể chắc chắn chính là những gì Thời Ngộ bỏ ra nhiều hơn những gì mà Hạ Sí nhìn thấy được.

Hai người đơn giản hàn huyên một chút, chẳng bao lâu Giang Duyệt Hề đã đứng dậy chào tạm biệt.

Tiễn Giang Duyệt Hề đi rồi, Thời Ngộ bước vào thư phòng, nhận một cuộc gọi video xuyên quốc gia. Một người đàn ông trung niên với mái tóc đen và đôi mắt xanh xuất hiện trên màn hình.

“Bác sĩ Joss.”