Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 32: Thời Ngộ tức giận



Editor: Gluhwein

[Quay đầu lại đi.]

Lại là một mẩu tin nhắn nặc danh, ở trong bãi đỗ xe trống vắng này, khiến người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy. Cổ Hạ Sí cứng đờ, cô cắn môi đến trắng bệch, càng nắm chặt vật trong tay.

Không, không được quay đầu lại!

Cho dù người nọ cứ như âm hồn không tan thì cô cũng không thể cứ mặc cho người ta điều khiển được!

Hạ Sí dùng quần áo để che chắn, sau đó lại lấy chìa khóa xe ra, nhanh chóng mở cửa trốn vào trong xe, khóa lại.

[Sao còn nhát gan hơn trước đây thế?] Người kia lại gửi tin nhắn tới quấy rầy. Hạ Sí xác nhận toàn bộ cửa xe và cửa kính đều đã đóng kín rồi lập tức liên hệ với quản lý của Thủy Mộc Thanh Uyển.

Rất nhanh sau đó, nhân viên làm việc mặc đồng phục bảo vệ tìm được xe của cô, gõ vào cửa kính xe, hỏi: “Cô Hạ phải không ạ?”

Hạ Sí vẫn không dám xuống xe bừa bãi, khi ở trong tình huống nguy hiểm, cô không tin bất kì một người lạ nào, bao gồm cả bảo vệ mà cô tự mình gọi điện mời tới.

Bảo bọn họ tới, chẳng qua là muốn có thêm một tầng bảo đảm, ai biết cái thằng điên Thẩm Mộ kia có thể tấn công luôn cả xe của cô không!

“Cô Hạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Mời cô xuống xe phối hợp kiểm tra tỉ mỉ với chúng tôi.”

“Đợi một chút.” Hạ Sí thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại.

Người bảo vệ kia đã liên hệ với phòng điều khiển, nhưng sau khi xem xét thì vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, bọn họ chỉ có thể tạm thời trông chừng vị chủ nhà không chịu hợp tác này mà thôi.

Tiền công tỉ lệ thuận với sự phục vụ, Hạ Sí gọi bọn họ tới thì bọn họ tới, bảo bọn họ chờ thì bọn họ cũng không thể cứng rắn mời chủ nhà ra được.

Trông người này cũng không phải là người gây rối vô cớ, nghe giọng điệu thì có vẻ là bị dọa sợ.

Có lẽ là khoảng hai mươi phút sau, một người đàn ông vội vàng sải bước đi ra khỏi cửa thang máy, lập tức tìm được khu vực đỗ xe này.

Đây là chủ nhà đã sống ở Thủy Mộc Thanh Uyển nhiều năm nay, lại có vẻ ngoài và khí chất khiến người ta nhìn thấy một lần là khó có thể quên được, ngay cả bảo vệ cũng nhận ra anh: “Chào anh Thời.”

Người đàn ông gật đầu, giơ tay khẽ gõ lên cửa kính xe, rất nhanh sau đó, cửa xe mở ra. Cuối cùng cô Hạ tự nhốt mình bên trong gần nửa tiếng đã mở cửa xe, trực tiếp lao thẳng vào lòng người đàn ông.

Mặc dù bảo vệ cảm thấy xấu hổ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng đã ra rồi.

“Cô Hạ, anh Thời, chuyện lúc nãy cô Hạ báo là bị theo dõi quấy rối ấy, hi vọng hai người phối hợp với chúng tôi để điều tra kĩ lưỡng.” Mức độ an toàn ở Thủy Mộc Thanh Uyển vẫn luôn rất cao, nếu như là chủ nhà tố cáo thì bọn họ nhất định phải coi trọng.

“Làm phiền anh rồi.”

Thời Ngộ che chở Hạ Sí ở bên cạnh, dắt tay cô, đi về phía trước theo hai người bảo vệ.

Sau đó là phải làm biên bản.

“Cô Hạ, chúng tôi muốn biết tình hình cụ thể mà cô gặp phải một chút, hi vọng cô có thể phối hợp.” Mặc dù không đặt câu hỏi thẩm vấn nghiêm ngặt như cục công an, nhưng để có thể giúp chủ nhà giải quyết nỗi lo tốt hơn thì đương nhiên phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Chuyện liên quan đến an toàn của bản thân nên Hạ Sí kể rõ toàn bộ chuyện nhìn thấy vào mấy ngày trước cùng với những tin nhắn nhận được trong mấy ngày nay.

Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Mộ vẫn chưa lộ diện, nhưng khi cô vừa mới xuống xe, người nọ đã ra lệnh “quay đầu lại” thì chắc chắn không phải là trùng hợp.

Giọng của cô gái nhỏ càng nghiêm túc hơn bình thường, nhưng không có một chữ nào rơi vào trong tai Thời Ngộ. Khi ánh mắt anh chạm đến mấy tin nhắn quấy rối nặc danh kia, ánh mắt càng trở nên u ám hơn.

Anh không hề biết…

Mấy ngày trước anh đã phát hiện ra, hơn nữa, anh còn đào ra được chủ của tấm biển số xe kia chính là Thẩm Mộ, anh đoán rằng phản ứng của Hạ Sí là có liên quan tới Thẩm Mộ, nhưng Hạ Sí lại gạt anh không nói.

Rõ ràng cô nhận được tin nhắn quấy rối như vậy, nhưng cô lại không nói cho anh biết. Nếu như không phải hôm nay người nọ lại dọa cô sợ một phen ở bãi đỗ xe, vậy cô định giấu diếm chuyện này ở trong lòng ư?

Anh dùng khoé mắt liếc qua cô gái nhỏ mang vẻ mặt căng thẳng ở bên cạnh, Thời Ngộ bình tĩnh thản nhiên dời mắt đi, cho dù cảm thấy tức giận trong lòng nhưng anh vẫn kiềm chế như cũ, không hề lộ ra bên ngoài.

“Cô Hạ à, bởi vì cô cung cấp quá ít manh mối, lại chưa hề xảy ra va chạm trực tiếp với người ta. Tạm thời, chúng tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định gì với chuyện cô bị theo dõi, vẫn còn phải điều tra về thân phận của người đó.”

Hạ Sí hiểu rõ, chỉ dựa vào ba cái tin nhắn mà đã muốn người ta phải xác định đó là Thẩm Mộ thì còn chưa đủ bằng chứng.

“Có thể cho chúng tôi xem camera giám sát được không?” Thời Ngộ đưa ra yêu cầu tự mình xem camera giám sát. Bọn họ đồng ý. Nhưng xem toàn bộ màn hình giám sát cũng không điều tra ra điều gì bất thường.

Ánh mắt của Thời Ngộ trở nên lạnh lùng.

Dường như hành động này của Thẩm Mộ thật sự chỉ để ‌hù dọa Hạ Sí. Chỉ có mấy mẩu tin nhắn quấy rầy không tìm được tung tích, bản thân anh ta lại ‌chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người‌. Vì thế không thể tìm ra chứng cứ, chỉ có thể bỏ qua.

Người ở phòng bảo vệ tự mình đưa hai chủ nhà đến tận cửa: "Cô Hạ, anh Thời, chúng tôi sẽ chú ý tới tình huống lần này‌. Nếu sau đó có tiến ‌triển thì cũng sẽ báo lại kịp thời cho hai người biết. Nếu như cô ‌Hạ lại bị quấy rối một lần nữa thì cũng mong cô sẽ liên hệ với chúng tôi đúng lúc."

"Cám ơn."

"Cám ơn."

Hai người đồng thời đáp lại, coi như là đồng ý.

*

Sau khi vào‌ nhà, Thời Ngộ không nói một lời nào.

Dường như Cheese bình thường hoạt bát hiếu động cũng cảm nhận được tâm trạng của hai anh chị chủ, yên lặng nằm ở trong ổ ấm áp của mình, thỉnh thoảng mới kêu "Meo" một tiếng, nhỏ đến mức gần như nghe không rõ.

"A Ngộ."

Hạ Sí thoát khỏi suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng phát hiện ra tâm trạng của Thời Ngộ ‌không được vui. Cô gọi mấy tiếng nhưng chưa từng được đáp lại, cô càng chắc chắn là Thời Ngộ đang tức giận.

Nhưng là vì ‌sao chứ?

Bởi vì ‌lo lắng cô suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm ư?

"A Ngộ." Hạ Sí chạy hai bước nhỏ, đuổi lên cầu thang, đưa tay kéo người lại. Anh‌ mới bất đắc dĩ dừng bước.

"Anh không vui sao? Chuyện vừa rồi khiến anh cảm thấy phiền à?" Hạ Sí nhìn anh.

Thời Ngộ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt u ám nặng nề, không có ý định mở miệng nói.

Vậy là không phải à?

Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Sí lướt qua những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này một lượt: "Rất xin lỗi, hôm nay anh phải trực đêm mà em còn gọi điện thoại cho anh. Nhưng ‌lúc ấy ‌em sợ quá, cho nên mới... Á!"

Cổ tay vốn đang khoác lên cánh tay người đàn ông bỗng nhiên bị nắm một cái, lực hơi mạnh, cũng làm loạn mớ suy nghĩ vừa rồi của Hạ Sí.

Sự dịu dàng giữa hai lông mày biến mất, đôi mắt hẹp hơi nheo lại, gương mặt hiếm khi lộ ra sự tàn khốc, cổ tay cô bị anh nắm đến trắng bệch, Thời Ngộ hỏi vặn: “Em cảm thấy, vì sao anh lại tức giận?”

Hạ Sí ngửa đầu lên, đôi mày xinh xắn càng nhíu lại chặt hơn.

Ở trong trí nhớ của Hạ Sí, cô rất ít khi trông thấy Thời Ngộ lộ ra vẻ mặt này. Ấn tượng sâu sắc nhất chính là, sau khi cô đồng ý với Thời Ngộ sẽ chăm chỉ học hành, nhưng lại lén lút hẹn những người khác ra ngoài đánh nhau một trận ở sau lưng anh, sau đó không cẩn thận bị thương ở tay.

Đó là lần đầu tiên cô bị Thời Ngộ trách móc, cô vừa chột dạ lại vừa tủi thân, vừa nhận sai lại vừa rớt nước mắt.

Mặc dù ngày xưa Thời Ngộ cũng sẽ răn dạy cô nhưng đều dùng vẻ mặt ôn hòa giảng giải lý lẽ. Hạ Sí không sợ những người hung ác kia, nhưng lại không dám đối mặt với người dịu dàng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hồi đó, mặc dù cô ngoan ngoãn nghe lời nhưng còn chưa đủ tin tưởng Thời Ngộ, khóc mấy tiếng mà không nhận được đáp lại, cô lại trở nên bướng bỉnh, không khóc nữa mà nói muốn chia tay với anh…

Thời Ngộ nói: “Chia tay là có thể giải quyết mọi chuyện à?”

“...” Không thể.

Cô nhất thời cứng họng, nhưng anh lại liên tục chất vấn: “Không trả lời được à? Vậy vì sao lại muốn chia tay hả?”

“Cậu hung dữ với tớ, người ta yêu nhau thì đều là bạn trai dỗ dành bạn gái.” Cô thở hổn hển hai tiếng, tự cho là có lý.

“Tớ không dỗ dành cậu ư?” Thời Ngộ cố ý bạnh mặt ra: “Khi tớ dỗ dành cậu, thì cậu lại lừa dối tớ, cậu cảm thấy như vậy là đúng à?”

“Không, không lừa cậu mà…” Giọng càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính bản thân cô cũng chột dạ đến mức không dám phản bác lại. Cô chính là dối gạt Thời Ngộ để đi đánh nhau, còn để bản thân bị thương, mặc dù chỉ là vết thương rất nhỏ rất rất nhỏ.

“Cậu đã hứa với tớ, trừ khi tự bảo vệ được bản thân, nếu không sẽ không ra tay bừa bãi, không thể bị thương. Nhưng bây giờ cậu tự nhìn tay mình đi, bị thương đúng không?” Băng bông trong tay Thời Ngộ còn đang quấn lên trên vết thương của Hạ Sí.

“Bị thương rồi.” Hạ Sí yếu ớt đáp lại.

“Vậy cậu cảm thấy, tớ không nên giận à?”

“... Nên.” Cô bị lời nói của Thời Ngộ dẫn dắt, một hỏi một đáp, hoàn toàn quên mất vừa nãy mình còn nói muốn chia tay.

Đợi cô nhận sai xong, Thời Ngộ đã giúp cô xử lý vết thương xong xuôi, giọng điệu của anh cũng không còn nghiêm nghị như lúc ban đầu. Hơn nữa, anh còn lau nước mắt giúp cô, dỗ cô đừng khóc nữa, nhìn chung là đã có thể bỏ qua chuyện này.

-

Bây giờ nhìn lại, Thời Ngộ đã trở thành người đàn ông trưởng thành lại càng có khí thế chèn ép người khác hơn thời thiếu niên ngày xưa.

Lần này cô không bị thương, lại còn liên lạc với anh đầu tiên, vậy thì vì sao anh lại giận như vậy chứ?

“Không biết à?” Ánh mắt của Thời Ngộ hoàn toàn đối diện với cô, sức lực nắm lấy cổ tay cô dần dần siết chặt hơn.

“Có lẽ là biết chút chút.” Ngón tay của cô đổi hướng chỉ vào bản thân mình.

Bị ánh mắt bức người của anh nhìn thẳng vào, đầu quả tim của Hạ Sí run rẩy, bởi vì cô chắc chắn, Thời Ngộ tức giận, một trăm phần trăm là có liên quan tới cô.

Trông thấy phản ứng của cô, Thời Ngộ chỉ có thể thở dài: “Hôm đó em gặp ác mộng, anh biết em có tâm sự, sau đó anh đã từng dò hỏi mấy lần, nhưng em lại không chịu nói.”

Anh quở trách từng điều một: “Từ tin nhắn đầu tiên đến bây giờ đã mấy ngày trôi qua, nếu không phải hôm nay em bị dọa sợ không chịu tin tưởng người khác, thì có phải em cũng không định nói cho anh biết đúng không?”

Hai ngày nay anh đang điều tra Thẩm Mộ, cũng từ ‌đủ loại con đường hiểu được phong cách làm việc của Thẩm Mộ, anh ta tuyệt đối không phải là kẻ dễ chung đụng gì, dính vào cái loại bỉ ổi đó là dễ xảy ra chuyện nhất.

Hạ Sí có thể giữ lại cho bản thân không muốn nhắc tới bí mật ngày xưa, nhưng cô đã bị quấy rầy, thậm chí còn có thể gặp phải nguy hiểm, thế mà cô lại gạt anh.

Bình thường làm mình làm mẩy một chút, anh cũng bằng lòng dung túng, nhưng liên quan đến sự an toàn của bản thân cô, anh cần phải để Hạ Sí nhớ thật kĩ!

Không hung dữ với cô thì cô sẽ không nhớ được.

“Em, em cho rằng anh ta rảnh rỗi sinh nông nổi nên mới gửi tin nhắn bừa bãi để hù dọa mà thôi, không phải cố ý gạt anh.” Rốt cuộc Hạ Sí đã hiểu rõ nguyên nhân khiến cho Thời Ngộ tức giận. Cô nhận sai, còn tìm mọi cách để thay đổi cách suy nghĩ của anh.

“Em còn rất thông minh đấy, anh xem, em nhốt bản thân ở trong xe, trừ khi anh tới, nếu không em sẽ không gặp ai hết.” Biết Thời Ngộ quan tâm tới mình, cô nóng lòng bảy tỏ sự chân thành của bản thân.

“Em chỉ tin tưởng một mình anh.” Hạ Sí cứ luôn bảo đảm mãi: “Sau này, nếu lại nhận được kiểu tin nhắn này nữa, chắc chắn em sẽ nói cho anh biết đầu tiên!”

Cô hiểu rõ, phản ứng không giống bình thường của Thời Ngộ hoàn toàn là bởi vì quá lo lắng, so với việc động một tí là lại dùng “Chia tay” để uy hiếp anh như ngày xưa thì bây giờ, cô càng hiểu được phải nắm lấy.

“A Ngộ, anh đừng giận mà.” Nói xin lỗi xong, cô âm thầm quan sát thấy vẻ mặt của Thời Ngộ đã dịu đi không ít, bước đi tiếp theo chính là làm nũng giả vờ đáng thương: “Hôm nay em bị dọa sợ, thế mà anh còn hung dữ với em.”

Ngón tay anh bị người móc lấy, Thời Ngộ dần dần buông cổ tay đang siết chặt ra, bình tĩnh nhìn cô: “Tri Tri, em phải ngoan một chút.”

“Em rất ngoan mà!” Ở trước mặt Thời Ngộ, cô đã kiềm chế tính tình lắm rồi.

Thời Ngộ nâng tay lên, động tác dịu dàng dừng trên đỉnh mái tóc mềm mại đen bóng của cô, cúi đầu tiến sát lại gần lỗ tai nhạy cảm của cô gái nhỏ, thấp giọng hỏi tới cùng: “Nói cho anh biết, hôm đó em mơ thấy cái gì?”

Hạ Sí nheo mắt lại.

Sau khi tạm dừng một lát, cô kể rõ chuyện mình vì mẹ mà nảy sinh ân oán với Thẩm Mộ, nói rõ mối quan hệ bất hòa giữa bọn họ, chỉ có điều, cô giấu nhẹm đoạn ký ức nghĩ lại mà sợ hãi khiến cô liên tục gặp ác mộng kia.

*

Ngày hôm sau, Hạ Sí không đi làm, mà khi Thời Ngộ về nhà thì còn mang theo một món quà nhỏ. Cái hộp vuông to cỡ bàn tay, không biết bên trong cất giấu vật quý gì, nhưng Thời Ngộ tặng, cô đều thích hết.

Hạ Sí có chút gấp không chờ nổi, Thời Ngộ đã mở cái hộp, tự mình lấy thứ bên trong ra.

“Đưa tay đây.”

Cô vô cùng nghe lời vươn cánh tay ra, quần áo ở nhà rộng thùng thình tụt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay nhỏ xinh trắng nõn.

“Trong thiết bị này có thông tin định vị, điện thoại của anh có thể xem được vị trí của em khi em đi ra ngoài vào bất cứ lúc nào. Tri Tri có bằng lòng đeo không?” Thời Ngộ lấy đồng hồ thông minh ra khỏi hộp, dò hỏi ý kiến của cô tựa như đi ngang qua sân khấu vậy.

“Có có!” Cô biết Thời Ngộ sẽ không hại mình, gần như là gật đầu không chút do dự.

Thời Ngộ điều chỉnh dây đeo, cẩn thận đeo đồng hồ vào trên cổ tay bên trái của Hạ Sí.

Mặc dù chuyện ngày hôm qua mới xảy ra còn chưa được 24 tiếng, nhưng Hạ Sí nhìn ra được, ngay cả đồng hồ dùng để theo dõi vị trí mà Thời Ngộ cũng cố ý chọn mua được, bề ngoài tinh xảo, đeo lên tay con gái thì đúng là vừa xinh.

Cô vuốt mặt đồng hồ và dây đeo, Hạ Sí yêu thích không buông tay. Cô ngẫu nhiên nhớ tới một chuyện: “A Ngộ, lúc trước em tặng cho anh… cái đồng hồ kia… có phải đã không còn dùng được nữa rồi đúng không?”

Trước đây cô không dám nói, bây giờ đã có thể quang minh chính đại hỏi anh.

Thời Ngộ hơi rũ mắt, lông mi đen dày như lông quạ che khuất cảm xúc ở dưới đáy mắt, chậm rãi nói: “Lúc trước không cẩn thận làm rơi hỏng, nên anh cất đi rồi.”

“Cất đi rồi à?” Điều này chứng tỏ rơi hỏng rồi mà cũng không nỡ vứt đi à?

Trái lại, Hạ Sí cũng không phải muốn tìm lại chiếc đồng hồ cũ nát đó để chứng minh lời nói của Thời Ngộ, cô cố ý dựa lại gần một chút, cầm lấy tay anh, đầu ngón tay mềm mại ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trắng muốt: “Vậy thì em lại tặng anh một chiếc mới nhé?”

“Vậy thì anh sẽ chờ quà của Tri Tri.” Đương nhiên anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi nhận được quà của người yêu.

Cô gái nhỏ ngẩng gương mặt tươi cười lên, nghe anh hỏi: “Sắp tới cuối năm rồi, dạo này, lịch dạy học ở phòng dạy múa đã được sắp xếp xong xuôi rồi chứ?"

"Thật ra thì cũng không có bao nhiêu lịch dạy học, sau tết, học sinh cũng muốn nghỉ mà.” Tính toán thời gian, đợt này, phòng dạy múa cũng sắp thông báo tin nghỉ lễ rồi.

“Anh nhớ em có một người trợ lý, có lẽ có thể cho cô ta quay lại.” Mặc dù Thẩm Mộ vẫn chưa lộ mặt, nhưng bọn họ không thể không đề phòng: “Cố gắng hết sức đừng đi ra ngoài một mình, nếu như anh rảnh thì cũng sẽ đi đón em.”

“Ừ, em biết rồi, lát nữa sẽ liên lạc với An Lan.” Hạ Sí không trách anh chuyện bé xé ra to, bởi vì cô đã tự trải nghiệm rồi, cô biết Thẩm Mộ biến thái đến mức nào!

Thời Ngộ rất hài lòng với thái độ của cô.

Nếu không phải có tình huống đặc biệt, anh sẽ không quản lý giám sát Hạ Sí trong mọi chuyện, nhưng trước mắt vẫn chưa hiểu rõ mục đích của Thẩm Mộ, lại thấy Hạ Sí vô cùng sợ hãi Thẩm Mộ, anh đành phải cân nhắc nhiều hơn vì Hạ Sí.

Nhưng những lời này chỉ nhắc đến rồi thôi, cũng không đến nỗi phải suy nghĩ lo lắng quá mức, ngược lại còn tự mình dọa mình.

“Tri Tri đã có sắp xếp gì cho năm mới chưa?” Thời Ngộ lơ đãng chuyển chủ đề, bầu không khí nặng nề trở nên thoải mái hơn.

“À, còn chưa kịp nghĩ đến đâu.” Chính cô cũng lười, sao có thể sắp xếp trước mười mấy ngày được.

"Vậy có nghĩa là, tạm thời không có kế hoạch gì à?" Thời Ngộ bắt lấy ý chính trong lời nói của cô.

"Lát nữa em sẽ nghiên cứu một chút ‌nhé?" Cô không đáp mà hỏi ngược lại.

Hạ Sí không chắc chắn lắm, liệu đây có phải là lời ám chỉ của người nào đó rằng cô cần phải sớm làm xong kế hoạch đi du lịch để chúc mừng năm mới không?

"Không cần." Người đàn ông cong khóe môi lên, trong mắt lộ ra nụ cười dịu dàng mà thẳng thắn‌: "Giao thừa năm nay, Tri Tri về nhà với anh có được không?"