Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 35: Con yêu cô ấy (Góc nhìn của nam chính năm năm trước)



Editor: Caramel

*Tuyến thời gian của nam chính*

Năm cấp ba đã nói chuyện yêu đương, thì đấy chính là yêu sớm mà phần lớn mọi người đều không ủng hộ, nhưng bọn họ đâu biết rằng, học sinh đứng đầu nổi tiếng ở trường THPT số 1, ngay cả chuyển trường cũng bởi vì nguyện vọng của một cô gái.

Khi Thời Ngộ đưa ra quyết định này, đã được bố mẹ đồng ý.

Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là anh phải chủ động cam đoan, sẽ không để thành tích học tập của mình tuột dốc.

Đối với Thời Ngộ mà nói, kiến thức của anh hơn các học sinh cấp ba rất nhiều, học ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là chính bản thân anh.

Cho dù chuyển sang Trường THPT số ba, nơi mà phong cách học tập không đủ nghiêm túc, thì Thời Ngộ vẫn có năng lực đứng thứ nhất trong mỗi cuộc thi, cho nên bố mẹ cũng không quấy rầy anh.

Thỉnh thoảng, lúc anh trò chuyện với bố mẹ, cũng sẽ hay nhắc đến Hạ Sí.

Chính là nói mấy chuyện yêu đương ấy, cũng không giấu diếm.

Khi đó anh đến thành phố Vân Dương học tại trường trung học phổ thông số ba, mặc dù bố mẹ đều ở thành phố C, cũng không phải không để ý đến anh. Không cần phải giấu diếm, Thời Ngộ cũng chẳng muốn giấu diếm.

Nghe tin như thế, bố anh chỉ cho anh một lời khuyên: “Yêu đương thì có thể, đừng quên bản cam kết của bản thân.”

Cũng như thế, nhưng mẹ anh càng dịu dàng hơn, “Qua từng tuổi đều có chuyện mà bản thân muốn làm, A Ngộ, nghe theo trái tim mình là được rồi.”

Phản ứng như thế cũng nằm trong dự đoán của anh.

Không phải tất cả các bậc phụ huynh đều bài xích và ngăn chặn chuyện “yêu sớm”, ít nhất bố mẹ anh thì không phải.

Anh dựa theo trái tim mà làm, trong thời gian hai năm rưỡi này, sẽ dẫn dắt Hạ Sí vào con đường đúng đắn.

-

Khi kết thúc kỳ thi vào trường đại học, thành tích của Thời Ngộ lại bất ngờ vượt xa sự phát huy bình thường, dù cho anh đã rất vĩ đại rồi.

Ngược lại với anh, Hạ Sí đối với kết quả của mình rất không hài lòng, quyết định sẽ phấn đấu thêm một lần nữa.

Học lại một năm, hai người đều có chuyện học hành khác nhau. Học sinh cấp ba hầu như mỗi ngày đều ở trường học, cuối tuần chỉ có thể nghỉ ngơi được nửa ngày. Đến mỗi cuối tuần, Thời Ngộ hầu hết đều quay về thành phố Vân Dương một chuyến, mục đích chẳng cần nói cũng biết.

Nếu vẫn cứ tiếp tục như thế này, thì sang năm khi Hạ Sí thi vào trường đại học xong, nhận lấy kết quả trúng tuyển đại học, xác suất rất lớn có thể gặp lại Thời Ngộ ở thành phố C.

Ai cũng không nghĩ đến lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Sí đã ép bản thân mình quá chặt, lại bởi vì quá nhiều nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, áp lực chôn giấu trong lòng một khi bùng nổ, rất khó có thể khống chế.

Ngay sau đó, bệnh tình của Hạ Sí lại trở nên vô cùng tồi tệ và không thể đến trường được nữa, vì để thuận tiện cho việc chăm sóc và trị liệu cho cô, Thời Ngộ đưa cô đến thành phố C.

Mới đầu bác sĩ tâm lý chẩn đoán bệnh và trị bệnh cho Hạ Sí cũng là người quen biết với Thời Ngộ, bọn họ muốn tiến hành trị liệu cho Hạ Sí, kết quả lại ngày càng nghiêm trọng hơn.

Chứng rối loạn lưỡng cực.

Loại bệnh này, không chỉ có người bệnh gặp tra tấn, mà ngay cả những người thân cận bên cạnh cũng không cách nào thoát khỏi.

Đoạn thời gian kia, vì để điều trị cho cô tốt hơn, Thời Ngộ cũng hay đọc những tài liệu liên quan đến “chứng uất ức”. Nhưng mà lúc chăm sóc cho Hạ Sí, bản thân Thời Ngộ cũng đã bị ảnh hưởng, bắt đầu mất ngủ cả đêm, thậm chí lúc đêm dài tĩnh mịch còn học hút thuốc. Cuối cùng kết quả của bài kiểm tra tâm lý đã vang lên hồi chuông báo động.

Muốn cứu vớt người đang trong vực sâu, ngàn vạn lần phải chú ý đừng để kéo bản thân mình xuống.

Bệnh tình của Hạ Sí đã ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của Thời Ngộ, dù người mẹ có lý trí hơn nữa, có tin tưởng con mình, thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Vì thế, bà một mình hẹn con mình ra gặp mặt, hai người thẳng thắn nói chuyện một lúc.

“A Ngộ, từ nhỏ con đã là người biết chừng mực, khi con đưa ra quyết định, mẹ và bố đều vô cùng tin tưởng con… Nhưng những chuyện con đang làm bây giờ, đã hoàn toàn không thể khống chế được.”

Thời Ngộ không nhanh không chậm nói: "Mẹ, bây giờ con vẫn rất tỉnh táo, con biết bản thân mình đang làm cái gì.”

Bà Thời nghĩ đến thông báo của trường học gửi đến, “Bọn họ muốn bồi dưỡng nhân tài như con, con nhiều lần từ chối còn chưa nói tới, thậm chí còn liên tục xin nghỉ phép thời gian dài.”

“Tri Tri bị bệnh, cần người chăm sóc.” Thời Ngộ giải thích: “Đây chỉ là tạm thời, xin phép cũng chẳng ảnh hưởng đến bài vở của con.”

Nếu những lời này là trước kia, bà sẽ tin con mình, nhưng bây giờ tất cả đều tự bà chính mắt nhìn thấy, không khỏi có chút hoài nghi.

Đương nhiên bà biết Hạ Sí đang mắc chứng uất ức, lúc đầu cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cũng chẳng ngăn cản con mình đưa cô về nhà chăm sóc. Bởi vì bà thiếu chút nữa cũng biến thành người như thế, nhưng nhờ chồng bà không thay lòng luôn giữ bà bên cạnh, mới từ từ hồi phục đứng lên.

Vốn dĩ bà nghĩ đến, con trai của bà và cô cũng sẽ may mắn giống bà.

Nhưng sự thật rất tàn khốc, với cách chăm sóc tỉ mỉ và bầu bạn của Thời Ngộ, Hạ Sí vẫn không hồi phục, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

“Lúc mới bắt đầu hai người chúng ta vẫn luôn nghĩ con có thể xử lý tốt, mới không tùy tiện nhúng tay vào, kết quả cũng chẳng chuyển biến tốt lên, ngược lại càng ngày càng tệ hơn.” Hạ Sí sinh bệnh, có lẽ bà làm người lớn cũng thấy đau lòng, nhưng không thể nào trơ mắt nhìn con mình rơi vào vực thẳm này.

“Nguyên nhân Tri Tri bị bệnh vô cùng phức tạp, thời gian trị liệu cũng dài hơn so với người khác.” Thời Ngộ có niềm tin rất chắc chắn, chỉ cần không để cô tức giận, Hạ Sí sẽ hồi phục khỏe mạnh.

“A Ngộ, con nên biết, mẹ và bố đều rất tôn trọng quyết định của con.” Nói đến đây, bà tạm dừng một chút, giọng nói lại chứa thêm vài phần bi thương, “Nhưng mỗi người đều luôn không công bằng, con thương cô gái đấy, nhưng mẹ càng đau lòng cho con hơn.”

“Con có biết lúc mẹ biết con đi làm kiểm tra tâm lý là cảm xúc gì không?” Nghĩ đến kết quả kiểm tra tâm lý kia, mắt mẹ Thời đều đỏ hết lên, “A Ngộ, con đem tất cả sức lực và thời gian đều đặt lên người cô gái đấy, con nói bố và mẹ phải làm sao bây giờ?”

“Mẹ.”

Đột nhiên thấy mẹ mình lộ ra vẻ mặt như thế, trong mắt Thời Ngộ hiện ra một tia bối rối, lấy giấy trên bàn đưa đến cho bà, cánh môi cứ nhấp mãi, như muốn nói cái gì cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu áy náy và bất lực, “Con xin lỗi.”

“Những gì Tri Tri đã trải qua, nói như vậy thì mẹ đã sớm biết được rồi.”

“Phải.” Những chuyện Hạ Sí trải qua không tính là bí mật, bà có lòng muốn tra, thì đương nhiên sẽ biết.

Giờ phút này, Thời Ngộ lại nhắc đến chuyện cũ, “Khi cô ấy còn nhỏ đã mất đi bố, bị bà nội chán ghét nên vứt bỏ, sau đó lại tá túc trong nhà cậu mình. Ngày tháng ăn nhờ ở đậu cũng chẳng tốt, cô ấy ở trường bị bắt nạt cũng chẳng ai giúp. Rõ ràng là người thân thiết như thế, nhưng không có một nhà nào có thể chấp nhận cô gái nhỏ ấy.”

Lúc nhìn thấy Hạ Sí lần nữa, cả người cô đều đầy gai nhọn. Là anh khiến Hạ Sí sinh ra mong chờ, sinh ra áp lực. Hạ Sí vì anh mà nhổ gai nhọn trên người mình đi, khiến cả người mình đều đầm đìa máu tươi, sao anh có thể bỏ mặc cô chứ?

“Con rất vất vả… Rất vất vả mới khiến cô ấy lần nữa mở lòng mình ra.” Mấy năm nay, những nỗ lực của anh, ngay cả Hạ Sí cũng cảm nhận được đến tám phần. Còn hai phần khác, anh giấu đi, nhưng không có nghĩa không tồn tại.

Anh làm nhiều thứ như thế, chỉ mong Hạ Sí có thể có được một tương lai tốt đẹp.

Nhưng bây giờ cô lại sinh bệnh.

Nhưng cái này thì có làm sao đâu?

“Cô ấy sinh bệnh, con ở bên cạnh cùng cô ấy chữa khỏi. Cuộc đời con còn rất dài, không thể nào cứ mãi thuận buồm xuôi gió được, nếu ngay cả một con sóng nhỏ đánh qua cũng không thể chống được, thì mới xấu hổ với những gì bố và mẹ đã dạy.”

“Mong mẹ tin tưởng con.”

Sợ những lời nói này không đủ sức nặng, Thời Ngộ lại lần nữa xin họ tin tưởng mình.

Mẹ Thời im lặng rất lâu, Thời Ngộ cũng có kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng thở dài nói: “Con cứ thích con bé như thế sao?”

Thích?

Đương nhiên là thích.

Nhưng nếu chỉ bởi vì hai chữ “thích” (*) kia thì quá nhẹ nhàng. Đối với anh mà nói, bên trong tình cảm với Hạ Sí còn có cả trách nhiệm và cả chấp niệm.

(*) Raw 喜欢 (2 chữ)

Sau khi cân nhắc một chút, Thời Ngộ đứng dậy, cúi đầu xin lỗi mẹ mình, “Mẹ, con không thể bỏ Tri Tri ở lại.”

Lúc đó, một câu cuối cùng này đã khắc sâu vào lòng của mẹ Thời, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay, tạo ra dấu vết rất sâu.

Một lúc lâu, bà mới thở dài một hơi, kiềm nén dòng lệ đang trào ra khóe mắt, “Quên đi.”

Bà nên biết sớm kết quả sẽ như thế này.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người nhìn thấy Thời Ngộ đều nói giống bố của anh, không chỉ dáng vẻ, mà ngay cả tính cách chấp nhất trong chuyện tình cảm cũng tương tự nhau.

*

Khi bà Thời nói kết quả của cuộc nói chuyện này cho chồng mình biết, đối phương im lặng một lúc lâu, sau đó trao cho vợ mình một cái ôm ấm áp.

Hai ông bà cũng không ngăn cản anh nữa.

Mẹ Thời rất muốn hỏi thăm sức khỏe của Hạ Sí, nhưng nghe nói, Hạ Sí rất bài xích những người không quen biết.

Thời Ngộ bóng gió hỏi ý của cô, Hạ Sí lại phản ứng vô cùng kịch liệt. Chính cô cũng khinh bỉ con người hiện tại của mình, sao có thể để bố mẹ của Thời Ngộ trong dáng vẻ tệ hại như này của mình chứ.

Thời Ngộ khéo léo nói cho mẹ mình biết, không tiện lắm.

Nhưng mẹ Thời vẫn chưa hết hy vọng, “Mẹ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy đứa trẻ đó thôi, A Ngộ.”

Bố mẹ đã nhượng bộ rất nhiều, Thời Ngộ cũng không nhẫn tâm từ chối yêu cầu của mẹ mình nữa, vì thế bọn họ hẹn một cách thức gặp mặt khác.

Phần lớn thời gian Hạ Sí trải qua trong bệnh viện, Thời Ngộ đưa cô xuất viện để hít thở không khí, trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển.

Có thể thả lỏng một ngày, tâm tình Hạ Sí cũng tốt hơn, thậm chí còn có chút háo hức, “Nếu có thể ở đây luôn thì tốt rồi.”

Thời Ngộ đưa cô đi siêu thị, cũng giống những cặp yêu nhau bình thường, cùng nhau bàn bạc mua cái gì, cho dù trên đường có người nhiều lần quay đầu nhìn họ, cũng bởi vì hâm mộ và ngạc nhiên.

Ra bên ngoài, Hạ Sí vẫn thích nắm lấy tay anh, lý do của cô là, “Bên ngoài nhiều người như thế, nếu anh không nắm lấy tay em, sẽ lạc đấy!”

Rõ ràng chẳng còn nhỏ nữa, nhưng lại mang nhiều khát vọng được người khác quan tâm, chăm sóc như thế. Thời Ngộ cũng có thể hiểu được, đó là những thiếu thốn của Hạ Sí thời thơ ấu.

Đối với những lời trẻ con của cô, Thời Ngộ cũng sẽ nghiêm túc mà thực hiện, động tác nắm tay chặt hơn vài phần, nụ cười lướt qua mặt, “Sao anh lại có thể để mất Tri Tri được.”

Cô thiếu cái gì, anh sẽ nghĩ cách để lấp vào chỗ thiếu hụt ấy cho cô, như thế mới có thể khiến cô có được cảm giác an toàn.

Lúc nấu cơm, Hạ Sí ở ngay bên cạnh, vây xung quanh anh, không chịu rời đi.

Hạ Sí rất thích cách thức ở chung này, cô nói có cảm giác gia đình, trong lòng vẫn luôn mong có một gia đình trọn vẹn.

Ngày đó, khi Thời Ngộ dỗ cô ngủ xong, mẹ Thời mới xuất hiện.

Mẹ Thời im lặng đánh giá cô gái nhỏ đang ngủ trên giường, bởi vì nằm viện trong thời gian dài, nên thân thể Hạ Sí trở nên gầy yếu, khuôn mặt có chút tái nhợt, không còn nét đẹp như trước đây nữa.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, lông mày cũng cau chặt lại, có thể thấy được giấc ngủ cũng chẳng mấy an ổn.

Thời Ngộ bên cạnh vẫn luôn duy trì vẻ im lặng, mẹ Thời cũng không nói gì, từ từ đến gần đầu giường, đặt một tấm bùa bình an ở gần mép gối.

Mẹ Thời cũng không ở lâu, khi rời đi, Thời Ngộ tự mình đưa bà ra cửa, “Cảm ơn mẹ.”

“Không có gì.” Mẹ Thời gật đầu.

Bà biết vì sao Thời Ngộ lại nói lời cảm ơn này, là thay Hạ Sí cảm ơn tấm bùa bình an kia. Tuy là chút đồ nhỏ thế này cũng không đáng gì, nhưng cũng đại diện cho thái độ của mẹ Thời.

Hai mẹ con nói lời tạm biệt, Thời Ngộ nhìn mẹ mình lên xe mới xoay người trở về.

Kết quả vừa mới tiến vào cửa đã bị tiếng khóc trong phòng dọa cho sợ, sắc mặt Thời Ngộ khẽ biến, nhanh chóng đi vào, ngay cả trái tim cũng bị treo lên.

“Tri Tri!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hạ Sí vội vàng chạy đến cạnh anh, nhào vào lòng anh đầy ỷ lại, “A Ngộ, anh đi đâu thế.”

Vừa rồi cô bị ác mộng làm tỉnh giấc, lúc rời giường cũng không thấy Thời Ngộ đâu, ở trong phòng tìm hết rồi mà vẫn không có. Cô sợ hãi lại chạy về căn phòng quen thuộc của mình mà đợi. Cảm xúc tiêu cực lại dâng lên, không thể cứu vãn nữa.

“Vừa nãy ra ngoài mua chút đồ, không có việc gì cả Tri Tri, anh đã về, đừng sợ.” Thời Ngộ ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an, ngực cũng đau theo từng tiếng khóc của cô.

“Anh ở đây.”

“Anh ở cùng em, sẽ không đi.”

“Đừng khóc, được không?”

-

Tất cả những lời dỗ dành này, đều bị bà nghe thấy khi quay trở lại.

Lúc nãy khi xe chạy, bỗng nhiên bà nhớ đến mình làm rơi đồ trong nhà, nên để cho lái xe dừng xe một chút, lại trở về Thủy Mộc Thanh Uyển lần nữa.

Vừa mới tiến vào nhà chợt nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng truyền ra ngoài.

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, mẹ Thời lặng lẽ đi qua, từ trong khe hở của cánh cửa nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng.

Cô gái nhỏ đang dựa vào lồng ngực của Thời Ngộ khóc hệt như đứa trẻ, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Mẹ Thời đứng ở cửa, cuối cùng vẫn nhịn xúc động trong lòng xuống, lặng lẽ rời đi.

Bà cũng từng gặp qua cảm giác tuyệt vọng như thế, khi đó, bà có rất nhiều khát vọng sẽ có một người, vươn tay cứu vớt bà.

*

Thời Ngộ đối với Hạ Sí chính là có yêu cầu sẽ được đáp ứng, nhưng dù thế, bọn họ vẫn đi đến bước cãi nhau ầm ĩ.

Nhưng mà, chỉ là Hạ Sí đơn phương làm ầm ĩ với Thời Ngộ, chủ động đưa ra yêu cầu chia tay.

Chuyện ngoài ý muốn này xảy ra vào ngày sinh nhật cô, là do cô lỡ tay làm Thời Ngộ bị thương, nên cảm thấy rất hận bản thân mình, đánh hai tay mình đến vừa sưng, vừa đỏ.

Mãi đến khi Thời Ngộ phát hiện, lúc đó đã là tối muộn rồi.

Cô giống như không hề biết đau, trong lòng chỉ cảm thấy áy náy, nhìn thấy anh đến còn muốn giải thích, còn muốn nhận sai với anh.

Khi đó anh rất tức giận.

Cũng không phải tức giận vì cô lỡ tay làm người khác bị thương, mà là tức giận chuyện cô cố ý làm tay mình bị thương.

Nhưng anh vẫn không có cách nào có thể tức giận với Hạ Sí, chỉ có thể nghiêm túc dặn dò cô không thể làm chuyện điên rồ này nữa.

Nhưng mà sau đó, Hạ Sí lại đưa ra yêu cầu chia tay.

Đối với Hạ Sí mà nói, Thời Ngộ rõ ràng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô, cô lại muốn buông tha cho anh. Đơn giản là nếu bản thân mình túm thật chặt, cô sợ cọng rơm cuối cùng này rồi cũng sẽ đứt trong tay cô, không thể không buông tay ra.

Thời Ngộ biết đạo lý này, nhưng cũng không đồng ý. Cho dù Hạ Sí nổi giận đuổi anh đi, anh cũng chỉ yên lặng đứng đó mím môi, cuối cùng nói một câu: “Em nghỉ ngơi tốt đi, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều anh sẽ đến với em.”

Anh cố ý nhắc đến chương trình học của mình, chính là muốn để cho Hạ Sí biết, anh đã trở lại với cuộc sống học tập bình thường của mình, cũng không bị cô làm ảnh hưởng.

Anh hy vọng Hạ Sí sẽ bỏ đi ý định chia tay này, nhưng cô lại không chịu buông bỏ.

Cô nói bản thân mình rất đau, khóc lóc cầu xin anh buông tha cho cô.

Cầu xin anh?

Vì sao cô gái anh từng cưng chiều đến kiêu ngạo, bây giờ lại hèn mọn “cầu xin” anh buông tha.

Rõ ràng biết nguyên nhân Hạ Sí đưa ra yêu cầu chia tay, nhưng trái tim vẫn rất rất đau, đau hệt như kén kéo tơ. Nhưng anh không buông bỏ được, buông tha không được, chỉ có thể chịu đựng đau đớn, cứng rắn từ chối, “Anh không đồng ý!”

Anh sẽ không chia tay Hạ Sí, tuyệt đối sẽ không!

-

Hạ Sí không chịu gặp anh, chỉ để cho bà Từ vào, thật sự gạt anh ra bên ngoài.

Đúng lúc mẹ gọi điện đến, Thời Ngộ trở về nhà một chuyến. Tối ngày hôm đó, anh và bố ngồi trong đình nghỉ mát, cả người đầy mùi rượu.

Từng tiếng, từng tiếng nói của Hạ Sí vọng vào tai anh, bất luận anh có thuyết phục bản thân mình như thế nào, đều không thể làm giọng nói chói tai kia biến mất được.

Cô nói, bởi vì sự tồn tại của anh, mới có thể đau khổ như thế.

Anh chưa bao giờ ép buộc Hạ Sí làm gì cả, vì sao muốn anh buông tha? Chẳng qua anh chỉ muốn chăm sóc người mình thích, là sai sao?

Nhưng bây giờ Hạ Sí, thật sự là bởi vì anh mà sinh ra nhiều đau khổ hơn.

Nhắm mắt lại, đều có thể thấy dáng vẻ Hạ Sí cầu xin anh buông tha cho cô, đây mới là chuyện khiến anh khó chấp nhận.

“Bố ơi, hình như con làm cô ấy khổ sở…” Cầm ly rượu trong tay, ngay giờ phút này lại lộ ra một mặt yếu ớt, “Cô ấy không tin con.”

Bố nói với anh: “Đứa nhỏ đã từng bị vứt bỏ, rất khó tin tưởng hay yêu ai nữa.”

Thời Ngộ khi say thì ngủ một lúc, sau khi tỉnh thì lại vội vàng chạy đến bệnh viện.

Nhưng ý nghĩ đó của Hạ Sí chưa biến mất.

Thời Ngộ nói chuyện với bác sĩ, muốn đưa Hạ Sí trở về Thủy Mộc Thanh Uyển một chuyến, có lẽ sẽ làm cô thay đổi tâm ý.

Anh bước vào phòng bệnh với sự mong đợi và nụ cười dịu dàng, “Tri Tri, anh đưa em về nhà được không?”

Hạ Sí không ngờ đến.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt Thời Ngộ hai chữ chờ mong vô cùng rõ ràng. Không thể phủ nhận, trong chớp mắt lòng cô đã rung động rồi, thiếu chút nữa đã không nhịn nổi mà đồng ý với anh.

Khi cô nhìn thấy vết thương chưa biến mất trên khóe mắt của Thời Ngộ, lại bắt buộc bản thân mình lén nhìn qua, ngón tay nắm chặt khăn trải giường cũng trắng bệch, “Tôi không có nhà.”

“Tri Tri, nhà của anh cũng chính là nhà của em.”

Nghe nói như thế, Hạ Sí biết anh sẽ không dễ dàng buông bỏ, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, từ đầu giường lấy ra một chùm chìa khóa, “Đồ này, trả lại cho anh.”

Thời Ngộ rũ mắt, nhìn thấy vật nhỏ cô cầm trong tay, không nói gì, cũng chẳng đưa tay nhận lấy.

“Không cần sao?” Hạ Sí hỏi anh, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.

Yên lặng một lát, Hạ Sí lại mất đi tính nhẫn nại, bỗng nhiên giơ cao tay, ném chìa khóa văng ra xa, “Không cần thì quên đi.”

Một tiếng “đông” giòn tan vang lên, chìa khóa nện vào bên cạnh tường.

Nếu đổi lại là người ngoài, chắc chắn sẽ buồn bực trong lòng, nhưng Thời Ngộ không hề nói gì cả, chỉ là xoay người nhặt chìa khóa lên, một lần nữa đặt bên cạnh cô.

Hạ Sí cau mày, “Tôi không cần thứ đồ này nữa! Lấy đi!”

“Tri Tri…”

Giọng anh mới cất lên, chỉ thấy Hạ Sí nâng cao tay, trực tiếp ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ. Sau đó quay đầu lại, nhìn thẳng vào Thời Ngộ, chờ anh phản ứng.

Ngón tay nắm chặt lại rồi lại buông ra, cuối cùng Thời Ngộ vẫn không nỡ nói với cô một câu nặng lời rồi im lặng rời đi. Nhưng khi đi đến cửa, anh quay đầu bỏ lại một câu: “Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối lại đến thăm em.”

Không ai biết, sau khi Thời Ngộ rời khỏi phòng bệnh đã đi vào bụi cỏ quanh quẩn một lúc lâu, để tìm về cái chìa khóa kia, nhưng tay vô tình bị nhánh cây quẹt bị thương.

Anh không thiếu một chiếc chìa khóa này, nhưng, đó là lời hứa hẹn về ngôi nhà của anh dành cô gái anh thương…

*

Thời Ngộ nghĩ, chỉ cần bản thân mình không buông tay là có thể khiến Hạ Sí thay đổi ý định, nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể giữ lấy Hạ Sí.

Cô gái này, lấy sức khỏe của mình ra để uy hiếp người khác, vì thế, anh chỉ có thể kìm nén nỗi đau đồng ý, chấp thuận mong muốn của cô.

Không ai hiểu được, khoảnh khắc anh đồng ý chọn thỏa hiệp đã đau khổ thế nào, như là bị lăng trì một vạn lần.

Ngày thường anh rất ít khi uống rượu, nhưng giờ lại uống say như chết. Chỉ có thể làm bản thân mình không tỉnh táo, mới có thể quên chuyện Hạ Sí đã thật sự rời đi.

“Con không giúp được cô ấy.” Cho dù đến bước này, anh cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng vô dụng.

“Còn nhớ lời bố nói không?” Bố anh lấy rượu trong tay anh, giọng nói vô cùng rõ ràng truyền vào tai anh, “Đứa nhỏ nhạy cảm đã bị bỏ rơi lần này đến lần khác sẽ nghi ngờ tình yêu của mọi người.”

“Không,” Anh biết Hạ Sí biết yêu, “Con chỉ không hiểu, vì sao cho dù con làm được đến như thế, cô ấy vẫn phải rời đi. Cho dù cô ấy cần trị liệu, con cũng sẽ bên cạnh, không nói gì cũng được, không thấy mặt cũng được, không cần phải cắt đứt quan hệ thế này.”

“Vì sao, phải nhẫn tâm như thế…”.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Vì sao, ngay cả tư cách chăm sóc cô của anh cũng bị mất đi thế chứ…

Sau khi nói xong, tất cả đều là không cam lòng.

Anh nắm chặt tay đến nỗi gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, ai không biết còn cho rằng anh đang ôm một mối hận trong lòng.

Đột nhiên bố anh hỏi: “Con hận cô ấy sao?”

Thời Ngộ không trả lời chuyện này.

Bố anh hiểu rõ, thả bình rượu ra, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ngồi bên cạnh bầu bạn.

Cuối cùng Thời Ngộ cũng say đến ngã xuống, sườn mặt ghé vào cạnh bàn, trong đôi mắt hoa đào cũng mất đi thứ ánh sáng chói lóa, sáng ngời như ngày xưa, khóe mắt phiếm hồng lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

-

“Con yêu cô ấy.”