Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 37: “Mày dám tìm anh ấy, tao cũng dám giết chết mày”



Editor: Caramel

Sau khi Hạ Sí nói ra câu nói đó, không khí trong phòng cũng yên tĩnh. Sau một lúc, bà Từ đưa mắt nhìn sang nói: “Mừng con được như mong muốn.”

“Cảm ơn.” Hạ Sí bình thản đón nhận lời chúc mừng này.

Đối với cô mà nói, được mẹ ruột mình nói “chúc mừng” cũng không có cảm giác hạnh phúc như những đứa trẻ khác, bởi vì cô và Thời Ngộ ở chung một chỗ, cũng không cần nhìn thái độ của mẹ ruột.

Chỉ có thể nói, mẹ từng dùng tiền nuôi dưỡng cô lớn lên, cô cũng sẽ dùng thứ như thế để báo đáp lại công sinh “dưỡng” của bà.

Nhưng chỉ có thế không hơn được nữa, không còn cách nào có thể kéo khoảng cách lại gần thêm.

Có lẽ tính tình của cô giống với mẹ mình, người ta thường bảo cô rất cứng cỏi, vậy sao mẹ cô lại yếu đuối được chứ?

Bà Từ nhanh chóng tiêu hóa đống tin tức này, nhớ đến An Lan đã từng nói, hôm qua Hạ Sí về nhà Thời Ngộ ăn mừng năm mới, nên bọn họ đã ở chung một chỗ.

“Nếu như đã ở cùng một chỗ, sao hôm nay lại không đưa cậu ta đến đây?” Bà Từ hỏi.

Hạ Sí cúi đầu: “Thời gian hơi gấp, A Ngộ lại chú trọng lễ nghi, nói muốn tìm một thời gian thích hợp để đến gặp mẹ.”

Dựa theo cách mà Thời Ngộ nói là hai tay trống không thì không thể đến nhà, anh cũng nghĩ đến chuyện Hạ Sí và người nhà đã một thời gian dài không gặp nhau rồi, nếu có anh ở đó, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện nói không tiện lắm.

Bà Từ thờ ơ nhướng mày, giọng điệu càng thêm bình thản: “Vậy mẹ sẽ chờ.”

Bà thật sự rất muốn gặp mặt Thời Ngộ.

Thật ra Hạ Sí cũng không sợ chuyện này, vốn dĩ năm năm trước, khi cô bệnh phải nằm trong bệnh viện, mẹ cô và Thời Ngộ đã nhiều lần gặp nhau, khi đó anh và cô vẫn là quan hệ bạn bè. Bây giờ gặp mặt với tư cách ra mắt người thân, sẽ có chút phức tạp.

Tối đến, An Lan đã muốn rời đi, Thẩm Diệc Thần cũng bởi vì thay đổi hoàn cảnh nên vẫn chưa thích ứng được, nhìn thấy chị mình lại có chút vui vẻ, trên đường đi cũng đã nghỉ ngơi rất nhiều nên lại càng có nhiều nguyên nhân không thể ngủ yên được, cứ chậm chạp không chịu đi ngủ, vẫn còn muốn quấn lấy chị mình.

Bà Từ lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, giáo dục con trai của mình không thể chỉ vì muốn chơi mà lại khiến giờ giấc nghỉ ngơi của người khác bị ảnh hưởng được, lúc đó Thẩm Diệc Thần mới chịu từ bỏ, thả cho Hạ Sí về nghỉ ngơi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, bà Từ như vô tình hay cố ý mà nói trước mặt Hạ Sí: “Diệc Thần chỉ là rất nhớ con, nên mới dính người như thế.”

“Con biết.” Hạ Sí gật đầu, cũng chẳng nói gì.

Trở lại phòng ngủ của mình, Hạ Sí mới lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thời Ngộ, miêu tả đơn giản tình huống bên này cho anh nghe, sau đó hai người nói chúc ngủ ngon.

Thay quần áo chui vào chăn, nằm một lát lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Lấy chăn bông ấm áp quấn chặt người lại, hoàn toàn chỉ có một người là cô.

À… Hình như là thiếu mất cái ôm ấm áp, nên không ngủ được rồi.

-

Thời Ngộ nói phải chuẩn bị quà mới có thể đến cửa thăm hỏi được, kết quả ngày hôm sau cũng đã chuẩn bị đồ tốt, với tốc độ này, ngay cả Hạ Sí cũng không nhịn được mà bật ngón cái lên với anh: “Ngày hôm qua nói nghiêm túc như thế, em còn nghĩ anh phải chuẩn bị tận mười ngày, nửa tháng lận đấy.”

Quà tặng đặt ngay bên cạnh, Thời Ngộ mỉm cười đưa tay nắm lấy ngón tay của Hạ Sí: “Anh chỉ nói phải chuẩn bị thôi, cũng chưa nói là từ bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị.”

“Có ý gì?” Trong đầu cô bắt đầu xẹt qua một tia sáng, Hạ Sí trợn to mắt: “Anh đã sớm chuẩn bị rồi à?”

“Cái đầu nhỏ này của em cũng chẳng thể chứa hết tất cả mọi chuyện được đâu, nên đừng nghĩ nữa, anh đã làm xong rồi.” Anh biết gia đình của Hạ Sí, cho nên đã được chuẩn bị tốt hết tất cả, lúc nào cũng có thể dùng đến được.

Nghe ra giọng nói đầy cưng chiều của anh, ánh mắt Hạ Sí bắt đầu đảo một vòng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu nắm lấy đầu ngón tay: “Em mà không nghĩ gì, cảm giác như kẻ vô dụng ấy.”

“Đây vốn là vấn đề anh cần phải suy tính, Tri Tri nghĩ về chuyện mình thích làm là được rồi.” Anh và Hạ Sí ở chung một chỗ không chỉ nói chuyện yêu đương thôi, có vài người nhất định phải gặp, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi.

Hạ Sí mới đi đến nhà Thời Ngộ mấy phút, mà em trai bám người cứ tưởng chị mình lại biến mất, thế nên suýt nữa đã buồn đến mức khóc nức nở ở nhà.

“Sớm biết thế con đã không ngủ rồi!” Thẩm Diệc Thần đứng ở phòng khách ảo não dậm chân.

Hạ Sí dẫn Thời Ngộ tới cửa, đúng lúc nghe thấy những lời này thì không khỏi mỉm cười.

Bỗng nhiên lại cảm thấy người em trai này thật dễ thương.

Thẩm Diệc Thần mong mỏi chị gái rất lâu, kết quả ngủ một giấc dậy, đã chẳng thấy người đâu.

Lần trước cũng như thế, sau khi chị gái rời đi, rất lâu rất lâu không xuất hiện lại. Cậu bé biết tính toán, nhưng mấy tháng ngắn ngủi đó đối với Thẩm Diệc Thần lại trở nên dài vô cùng.

Mối quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ này, ngoại trừ mẹ thì chỉ có chị là người thân ruột thịt với cậu.

“Diệc Thần.”

Đứng đợi Thẩm Diệc Thần nổi nóng một lúc lâu, Hạ Sí lặng lẽ đi đến phía sau cậu, lòng bàn tay chìa ra một viên kẹo.

Đây là viên kẹo lấy theo từ nhà của Thời Ngộ.

Trong tầm mắt cậu bỗng nhiên lại xuất hiện một đôi tay mảnh khảnh, trắng nõn, và giọng nói quen thuộc truyền đến từ trên đầu cậu, Thẩm Diệc Thần kinh ngạc quay đầu lại, nhào vào lòng chị gái, kinh ngạc hô lên: “Chị ơi!”

Hình ảnh này dừng lại trong mắt Thời Ngộ, anh im lặng rồi bật cười.

Anh cuối cùng cũng tin, thật ra quan hệ của hai chị em nhà này rất tốt, ngay cả động tác bổ nhào vào lòng này cũng giống hệt nhau. Chỉ có điều phân biệt cao thấp khác nhau nên nhào vào lòng vị trí cũng khác nhau luôn, đương nhiên sinh ra cảm giác không giống nhau.

“Đây là bạn trai của chị đấy, em có thể gọi anh ấy là anh Ngộ.” Hạ Sí giới thiệu anh cho em trai mình.

Thẩm Diệc Thần chắp hai tay sau người, giống hệt cán bộ kỳ cựu tuần tra đi vòng quanh hai vòng, tinh tế đánh giá, yên lặng bình phẩm, cuối cùng lại khoanh tay đứng trước mặt Thời Ngộ, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giọng nói vô cùng có lực hô lên: “Anh rể!”

“Phụt…” Hạ Sí hoàn toàn không nhịn được.

Chị gái của em bị người ta túm như thế đấy!

Đương nhiên Thời Ngộ rất hưởng thụ, đối mặt với cậu nhóc càng thêm dịu dàng hơn: “Sao em lại biết phải kêu là anh rể thế?”

Thẩm Diệc Thần mở to cặp mắt to tròn ra nhìn anh, cặp mắt cũng giống hệt cặp mắt của Hạ Sí, nhưng nó lại thể hiện đầy đủ sự hồn nhiên và ngây thơ của trẻ con: “Bạn trai của chị gái, không phải gọi là anh rể sao ạ?”

Hừ, người lớn đều xem thường cậu, lúc nào cũng nghĩ cậu còn nhỏ không hiểu gì cả, hôm qua cậu ngồi trên xe đều nghe rõ ràng chuyện mẹ nói với chị An Lan về chị cậu đấy.

Chính là chị cậu đã tìm được bạn trai mới đến đây, mà mẹ lại nói chị gái rất nghe lời bạn trai của mình, cậu phải có quan hệ tốt với người anh rể này trước mới được.

Cậu chỉ là tuổi hơi nhỏ một chút chứ không phải ngốc đâu, nếu không có quan hệ tốt, phát sinh ra mâu thuẫn thì tương lai sau này, anh rể sẽ cướp lấy chị gái cậu đi mất, chạy đi xa hơn nữa thì cậu phải làm sao bây giờ?

Dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn của Thẩm Diệc Thần khiến người khác vô cùng yêu thích, khi cậu bắt đầu gọi là “anh rể”, tâm trạng của Hạ Sí cũng tốt hơn rất nhiều.

Những người thân cận bên cạnh cô không nhiều lắm, lời chúc phúc của mẹ lại chẳng biết mấy phần thật giả, nhưng mà em trai cô tính tình lại thẳng thắn, luôn tôn trọng quyết định của cô, Hạ Sí quyết định sẽ thưởng cho cậu một bao lì xì đỏ thẫm để chúc mừng năm mới.

Nghe thấy âm thanh cười nói vui vẻ dưới lầu, bà Từ không nhanh không chậm nương theo tay vịn cầu thang mà đi xuống, tầm mắt đảo một vòng, chuẩn xác dừng lại trên người của Hạ Sí và Thời Ngộ.

Bà Từ: “Tới rồi à?”

Hạ Sí gọi một tiếng mẹ.

Không cần giới thiệu, Thời Ngộ đã đứng bên cạnh, cùng tiến về phía trước chào bà Từ: “Bác gái, chào bác.”

Anh không phải lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả bốn chữ lần đầu gặp mặt cũng không thể dùng được.

Cũng giống như gặp bố mẹ nhưng không khí lại khác hoàn toàn với không khí ở nhà họ Thời, thậm chí lúc bà Từ và Thời Ngộ nói chuyện, cũng chẳng cần người đương sự như cô ở đây.

Hạ Sí bị “đuổi ra ngoài”, ngồi xổm ở cửa với Thẩm Diệc Thần, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Chị ơi, mẹ sẽ đánh anh rể sao ạ?” Bà Từ bình thường dạy dỗ cậu có chút nghiêm khắc, Thẩm Diệc Thần cũng có hơi lo lắng.

Hạ Sí lắc đầu: “Không biết.”

Hai người họ đều bị đuổi ra ngoài, ai biết hai người bên trong sẽ nói cái gì chứ, nhưng chắc chắn là có liên quan đến cô.

Lần gặp phụ huynh này khác xa với tưởng tượng của cô, Hạ Sí có chút đau đầu, thuận miệng hỏi: “Dù sao cũng không phải đánh người, sợ gì chứ?”

“Đánh anh rể cũng không được.” Thẩm Diệc Thần giống người lớn nhíu nhíu mày: “Lỡ đâu làm anh rể không vui, cãi nhau với chị, khiến chị đau lòng thì làm sao giờ?”

“…” Hai cánh môi Hạ Sí khẽ run lên, trong khoảnh khắc ấy cô lại chẳng thể nào thốt nên lời.

Đây là em trai cô, quả nhiên là thời thời, khắc khắc luôn nghĩ cho cô.

Nếu Thẩm Diệc Thần không dính cô như thế, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, đúng tình hợp lý bất hòa với cậu, nhưng mỗi lần nhìn thấy… Giọng nói non nớt này của cậu thì cô luôn bị cậu đánh bại.

Không lâu sau, cửa phòng sách được người bên trong đẩy ra, hai chị em đang ngồi xổm trên mặt đất hoảng sợ, thấy bà Từ và Thời Ngộ mặt chẳng có chút biểu cảm nào đi ra ngoài, hình tượng này, vẻ mặt này so với lúc tiến vào cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Cho nên…

“Anh và mẹ em nói cái gì thế?” Hạ Sí quấn lấy Thời Ngộ đòi anh phải cho cô đáp án, anh mỉm cười trả lời lại vài câu, đều là nói, bà Từ không ngăn cản hai người bọn họ phát triển tình cảm.

*.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Tránh Ra Liền Hôn Em
2. Bánh Răng
3. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
4. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
=====================================

Bà Từ và con trai mình ở Thủy Mộc Thanh Uyển, mỗi ngày Hạ Sí đều ở nhà bạn trai mình, không ở chung.

Không bao lâu nữa, Thẩm Diệc Thần phải trở về trường của cậu, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của cậu, Hạ Sí sẽ không thể nhẫn tâm bỏ mặc cậu bên cạnh không quan tâm được.

Hạ Sí chỉ có thể cảm thán: “Nếu không phải ở cùng với cậu nhóc em, thì bây giờ chị gái đây còn đang dạo chơi bên ngoài đó.”

“Chị muốn đi gặp anh rể, em biết mà.” Thẩm Diệc Thần thỉnh thoảng cũng sẽ hào phóng để cô rời đi, “Chị gái đi tìm anh rể chơi đi, nhớ phải về đấy.”

Hạ Sí vỗ nhẹ lên đầu cậu, như vậy nếu không trở lại thì sẽ phụ lòng tin của cậu nhóc này rồi.

Thời gian bảy ngày nghỉ tết rất nhanh đã kết thúc, lớp vũ đạo cũng khôi phục lại chương trình dạy học của mình, Hạ Sí bắt đầu đi làm lại, mà bà Từ cũng chuẩn bị đưa con mình về nước.

Tối hôm nay, Thẩm Diệc Thần vô cùng kích động cầm lấy di động của mẹ đến trước mặt Hạ Sí, đưa cho cô xem: “Chị ơi, ngày mai chúng ta đi công viên trò chơi này đi!”

Hạ Sí ngẩng đầu, trao đổi ánh mắt với bà Từ đang đứng sau Thẩm Diệc Thần. Cô biết mẹ cô đã đặt trước vé máy bay rồi, nếu em trai phải đi, cô cũng muốn chơi với cậu một lúc, chắc là cũng sẽ khiến cậu vui vẻ rất lâu nhỉ.

“Được.” Hạ Sí cười cười.

Lấy di động nhắn tin hẹn Thời Ngộ, lại thấy anh gửi đến tin phải làm phẫu thuật: [Tri Tri, lát nữa sẽ có hai cuộc phẫu thuật.]

Thời Ngộ báo tin trước cho cô như thế là để cô không thấy lo lắng khi không liên lạc được với anh, khiến trong lòng cô cảm thấy bình tĩnh hơn.

Một khi đã như thế, Hạ Sí chỉ có thể thờ dài, bỏ đi chủ ý trong lòng. Hai cuộc phẫu thuật chắc chắn sẽ rất mệt, nếu cô mời Thời Ngộ đi cùng, anh nhất định sẽ đồng ý với cô, vậy thì sẽ không có thời gian để anh nghỉ ngơi.

Thẩm Diệc Thần cũng chẳng phải lần đầu tiên đi đến khu vui chơi, nhưng cậu lại không quen với trong nước, nhìn thấy trong này cũng có rất nhiều bạn nhỏ giống mình thì cái miệng nhỏ nhắn cười đến không thể khép lại được.

Bà Từ không chơi mấy cái này, toàn bộ quá trình đều phụ trách trả phí, để Hạ Sí đưa em trai đi chơi.

Trong khu vui chơi có chỗ bán đồ ăn uống, Thẩm Diệc Thần chơi đến mệt mỏi, nhìn chằm chằm nước trái cây có màu sắc rực rỡ nuốt nước miếng.

Mua cho cậu một ly nhấm nháp, Thẩm Diệc Thần ôm lấy đồ uống uống hết sạch, không lâu sau đó lại ôm bụng nói muốn đi vệ sinh: “Mẹ, chị ơi, con muốn đi vệ sinh.”

Đúng lúc gần đó cũng có nhà vệ sinh công cộng, đứa nhỏ tám tuổi cũng đủ lớn rồi, có thể tự mình đi đến nhà vệ sinh, hai mẹ con cô thì đứng bên ngoài đợi.

Nhiều người đến rồi đi, chờ thêm mấy phút nữa, vẫn chưa thấy Thẩm Diệc Thần đi ra, hai mẹ con cô có chút sốt ruột, nhờ một người đàn ông vào hỗ trợ xem thử, lại được nói là: “Bên trong không có cậu nhóc mà hai người nói.”

“Không thể nào!” Lúc này bà Từ đanh mặt, kiên định nói: “Diệc Thần sẽ không bao giờ đi loạn, nó nhất định vẫn còn bên trong đấy.”

Bà cũng không phải lần đầu tiên đưa Thẩm Diệc Thần rời khỏi nhà, vẫn luôn hiểu rõ tính cách của con trai mình.

Bà Từ không tin lời người khác nói, không để ý đến ánh mắt mọi người, trực tiếp vọt thẳng đến nhà vệ sinh nam, người bên trong đều bị hù cho hết hồn. Nhưng bà Từ bây giờ cũng chẳng để ý được, từng phòng từng phòng đều gõ cửa, gọi tên con trai mình.

Hạ Sí càng lý trí hơn, đang chuẩn bị liên hệ khu vui chơi, thì trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn, chỉ có một tấm ảnh chụp.

Trong chớp mắt, lông tơ trên người Hạ Sí đều dựng hết cả lên, sau đó lại gửi đến một tin nhắn nữa: [Bây giờ, thả lỏng, nộp di động ra, sẽ có người đưa đồ cho mày.]

Khoảng một giây sau khi cô nhìn thấy tin nhắn, thì cũng có người đi ngang qua bên cạnh cô, di động đã bị đổi đi, trong tay lại có thêm một cái tai nghe bluetooth.

Hạ Sí kìm nén lại cảm xúc đang muốn hét lên của mình, nắm chặt lấy tai nghe điện thoại, lại không dám có hành động dư thừa nào hết, bởi vì không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô!

Vì để đảm bảo an toàn cho Thẩm Diệc Thần, cô phải nghe theo lệnh trong tai nghe. Hạ Sí quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh, muốn tìm ra cái gì đó, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc của cậu nhóc truyền ra từ trong tai nghe.

“Bây giờ mày có thể phản kháng.” Đối phương cười vô cùng kiêu ngạo, “Nhưng tao không chắc sau khi em trai mày hưởng thụ những đãi ngộ lúc trước của mày, có thể may mắn như mày không đây.”

Một câu nói này vang lên như đánh thẳng vào đầu của Hạ Sí.

Thẩm Mộ chính là một tên biến thái, chuyện gì cũng có thể làm ra được, cô không thể lấy Thẩm Diệc Thần ra để mạo hiểm.

Cuối cùng, Hạ Sí cũng đã đi đến địa điểm chỉ định.

Nhìn thẳng vào ánh mắt rắn độc kia, hô hấp của Hạ Sí dần chậm lại.

Kiên nhẫn chờ lâu như thế, cuối cùng Hạ Sí cũng thả lòng đề phòng, “chủ động” đi đến trước mặt anh ta, trên mặt Thẩm Mộ hiện lên nụ cười vô cùng nham hiểm, “Tính tình này của em gái, quả thật nhát gan hơn nhiều rồi.”

Ở trong trí nhớ của Thẩm Mộ, trước kia Hạ Sí chính là một tên điên nhỏ!

Khi học lại năm ba trung học, chồng của bà Từ qua đời, nhà họ Thẩm lại tranh giành gia tài. Bà Từ nhờ có đứa con trai nhỏ, mà được chồng bà để lại một nửa tài sản. Cứ như thế, Thẩm Mộ rất không cam lòng, bắt đầu làm mọi chuyện gây phiền toái cho bà ta.

Bà Từ đưa theo con trai nhỏ ra nước ngoài, chỉ là không muốn chống lại Thẩm Mộ.

Dù sao, con trai của mình cũng còn nhỏ, rất dễ dàng bị tổn thương, mà Thẩm Mộ đã trưởng thành lại rất ghi thù với cậu nhóc.

Bà Từ cũng không yên lòng với con gái mình, cố ý muốn đưa Hạ Sí cùng rời đi.

Sau khi anh ta tìm hiểu thì cũng tìm thấy Hạ Sí, nhìn thấy cô đang ở chung với một thiếu niên có khí chất không tầm thường, Thẩm Mộ mở điện thoại gọi đi, nhanh chóng biết được tình hình gần đây của Hạ Sí.

Cũng thật là một kẻ điên nhỏ, lại có thể đứng ra che chở cho bạn trai của mình, thật đúng là vận khí tốt đến mức làm người ta chán ghét.

Sao anh ta có thể để người con gái mình đang thù hận sống dễ dàng như thế được chứ?

Sau khi theo dõi hành tung của Hạ Sí, Thẩm Mộ chuẩn bị ra tay, ai ngờ khi kẻ điên nhỏ nhìn thấy anh ta thì cả người đều đề phòng. Anh ta phát hiện ra, khi đó vẻ mặt của Hạ Sí có ý tứ rất rõ ràng, rõ ràng đang rất sợ nhưng lại giả vờ bình tĩnh.

Mỗi ngày Hạ Sí đều sẽ đến trường đi học, nếu thấy người đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ lập tức bị phát hiện, đối với anh ta thì rất bất lợi. Nhưng Thẩm Mộ lại thay đổi chủ ý, quyết định đánh đòn tâm lý lên Hạ Sí.

Làm như vô tình xuất hiện trước mặt Hạ Sí, mà vào lần cuối cùng, anh ta đúng lúc lại thấy được Hạ Sí và bạn trai của mình ở cùng nhau.

Anh ta giống như phát hiện ra điểm yếu của Hạ Sí nên uy hiếp: “Mày nói, nếu tao nói toàn bộ chuyện trước đây cho cậu ta biết, cậu ta có thể cảm thấy vô cùng ghê tởm mày, xoay người tìm một người sạch sẽ khác không?”

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Mộ như muốn xem vẻ mặt mất đi huyết sắc của Hạ Sí.

Nghĩ đến, là vô cùng sợ hãi.

Hạ Sí càng đau khổ, trong lòng anh ta lại vô cùng thoải mái.

Ai có thể nghĩ được rằng, trong lúc anh ta đang đắc ý kia, thì tên điên nhỏ này không biết từ đâu lại tìm được một chai rượu chỉ về phía anh ta, miệng vết nứt sắc nhọn để trước cổ Thẩm Mộ, “Mày dám tìm anh ấy, tao cũng dám giết chết mày, mày cũng biết, tao không sợ chết!”

Cái ánh mắt kia cũng giống như bây giờ.

Đầy sự thù hận.