Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 40: "Tri Tri phải ngoan, nếu không… sẽ chẳng có ai cần tới mày nữa."



Trans: Cam Đá

Hạ Sí mê man ba ngày, cuối cùng đã tỉnh dậy rồi!

Bà Thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức đến sát bên mép giường, "Hạ Hạ?"

Bà chỉ gọi vẻn vẹn hai chữ, cô gái nằm trên giường bất chợt bắt đầu khóc, không phát ra âm thanh, chỉ là liên tục chảy nước mắt.

"A, A Ngộ!" Nhìn thấy tình huống không đúng lắm, bà Thời hoảng hồn gọi Thời Ngộ tỉnh dậy.

Anh choàng tỉnh, xoay người nhìn về bên giường.

Hai cánh tay Hạ Sí đều gắn kim tiêm, hiện tại anh không dám tùy ý đụng chạm lung tung, ngón tay khẽ áp sát lên khuôn mặt, muốn lau giọt nước cho cô.

Hạ Sí lại chợt vùng vẫy ngồi dậy, mặc kệ vết thương trên người đau nhức cũng muốn được ôm anh thật chặt, lo sợ anh sẽ biến mất ngay trước mắt.

"Tri Tri à, em bị thương rồi, tạm thời không được cử động lung tung." Thời Ngộ định đẩy cô ra, người kia lại bắt đầu giãy dụa. E ngại cho vết thương của cô, Thời Ngộ đành phải thỏa hiệp, nói với giọng an ủi: "Em đừng lo, anh ở đây."

Hai cánh tay đầy những lỗ tiêm muốn ôm lấy bờ vai Thời Ngộ, nhưng vì cơ thể đau nhức, chỉ có một bàn tay đặt lên trên. Tay phải gắng gượng đặt trước lồng ngực Thời Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi xuống, lại há miệng cắn ngón tay mình, thời điểm nước mắt rơi xuống cũng cố ý giấu đi tiếng khóc.

Bà Thời ở bên cạnh giường vô tình phát hiện hành động của cô, bị dọa không nhẹ, "A Ngộ, con bé đang cắn tay."

Thời Ngộ chợt giật mình, tuy bận tâm đến cơ thể và tinh thần của cô nhưng anh không thể để mặc cho cô giày vò bản thân mình thêm nữa, mạnh mẽ giữ chặt hai tay của cô, cánh tay mảnh khảnh như thể chỉ nắm giữ khớp xương.

Cô không nghe lời như vậy, không xem sức khỏe mình ra gì, Thời Ngộ không khỏi tức giận, nhưng khi chạm đến đôi mắt run sợ ướt át, những lời quở trách đều nghẹn lại trong cổ họng, nỗi cay đắng lan tràn từ trên đầu lưỡi, "Tri Tri, em ngoan một chút."

Cúi đầu nhìn đôi tay bị trói buộc, Hạ Sí trầm mặc không nói.

Bầu không khí nhạy cảm, bà Thời chủ động lui bước ra khỏi phòng bệnh, để giữ lại không gian riêng cho hai người. Trong phòng có gắn chuông báo trên giường, nếu như bên trong cần hỗ trợ thì người bên ngoài có thể nhận được tin ngay lập tức.

Đối với Hạ Sí mà nói, nỗi đau thật sự không phải trên cơ thể, mà là ở trong lòng.

Cô hiểu quá rõ loại cảm giác đó.

Bên trong phòng bệnh.

"Anh sẽ nổi giận nếu em lại làm tổn thương cơ thể." Nhìn thấy Hạ Sí trở nên bình tĩnh, Thời Ngộ mới từ từ buông tay, rút khăn giấy lau nước mắt giùm cho cô, "Em muốn gì thì cứ nói với anh."

Âm thanh vừa rơi bên tai, Hạ Sí nghe thấy rõ mồn một, cô nhăn mặt nhíu mày, qua một hồi lâu, mới từ từ hé mở cánh môi khô khốc, "Đau."

Giọng dịu dàng mang theo sự run rẩy, âm mũi rất nặng.

Nhìn Thời Ngộ nâng cổ tay mình lên, nhìn chằm chằm vết tích ban nãy vừa mới cắn, cô càng chủ động vươn người ra phía trước, để chỗ dấu răng lộ ra trước mắt Thời Ngộ, "Đau."

Dấu cắn chưa tan, nhưng cũng không cắn tới nỗi thành vết thương. Không thể chống đỡ nổi ánh mắt van nài đó, Thời Ngộ cúi đầu, thổi thổi lên chỗ đó giống như đang dỗ dành đứa trẻ, "Sau này ngoan ngoãn nghe lời anh nói có được không?"

"Dạ."

Cô lên tiếng trả lời, nhưng không hành động.

Thời Ngộ nắm cổ tay cô khẽ xoa nhẹ vài cái, "Tri Tri nghe lời, anh sẽ làm em mau khỏe lại, thì sẽ không còn thấy đau đớn."

"Dạ."

Lúc này cô cực kỳ ngoan ngoãn.

Thời Ngộ dỗ cô nằm xuống, kiểm tra vết thương một lần nữa, ánh mắt chạm đến cẳng chân bị băng gạc bao bọc, anh tạm thời không nhắc tới.

Vốn tưởng rằng khi Hạ Sí tỉnh dậy, phát hiện chân bị thương thì sẽ khó mà chấp nhận nổi, nhưng chưa từng nghĩ đến, một câu cô cũng không hỏi. Giống như đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn trong lòng, gấp gáp muốn được người ta xoa dịu.

-

Sau khi Hạ Sí ngủ, y tá đưa thuốc mới đến, Thời Ngộ hứa chăm nom cho cô, tất cả mọi thứ anh tự tay làm hết, không hề nhờ cậy tay người khác.

Bà Thời đã ở bên cạnh giúp đỡ họ một thời gian dài, Thời Ngộ cảm kích cho sự hy sinh của mẹ, "Hai ngày nay vất vả cho mẹ rồi."

"Mẹ cùng lắm cũng chỉ là chạy thêm vài chuyến, có gì gọi là vất vả chứ..." là bà Thời thương hại cho Hạ Sí, lại xót lòng vì con trai, "Mấy ngày nay con đã ốm đi khá nhiều, mẹ biết con quan tâm Hạ Hạ, nhưng đừng ép buộc bản thân quá căng thẳng."

"Được, con biết rồi, cảm ơn mẹ."

*

Bà Từ vẫn luôn trông ngóng tin tức nghe nói con gái tỉnh dậy, vội vàng từ một căn phòng bệnh khác chạy đến, muốn được thăm con gái, nhưng lại bị ngăn cản.

"Bệnh nhân đang nghỉ ngơi."

Người ngăn cản vẫn là y tá lần trước, bà Từ lại không chấp nhận cứ thế rời đi, mãi đến khi Thời Ngộ đích thân ra gặp bà ta, nhưng vẫn giữ nguyên cách nói giống cô y tá, "Xin lỗi, sức khỏe của Tri Tri còn chưa hồi phục, không thể chịu đựng kích động, xin bà hiểu cho."

Không thể chịu được kích động...

Kể từ khi nào mà người nhà đến thăm hỏi sức khỏe người bệnh mà lại biến thành kích động, lồng ngực bà Từ đau đớn, mất mát lui về sau một bước, buồn bã nặng nề hỏi: "Thời Ngộ, có phải con không muốn để bác đi thăm Hạ Sí không?"

Không ngờ, anh trả lời không chút do dự: "Phải."

Bà Từ lộ ra vẻ sửng sốt.

Bà đối với Thời Ngộ không tính là xa lạ, dù gì cũng là người mà con gái yêu thích, bà cũng nghe ngóng từ nhiều nguồn. Lời nói thẳng tuột như thế này, không nên từ chỗ Thời Ngộ nói ra, thế nhưng anh vào giờ phút này, lại rõ ràng là đang cố tình nhắm vào.

Trong lòng bà Từ có quỷ, đành phải nhượng bộ, "Là Diệc Thần muốn gặp chị gái, thế này cũng không được?"

"Xin lỗi."

"Hạ Hạ con bé... chính nó không bằng lòng gặp chúng ta sao?"

Thời Ngộ rũ mắt, trả lời: "Cô ấy không chính miệng nói ra, nhưng con sẽ không để cô ấy mạo hiểm."

Nghe nói đây là ý kiến Thời Ngộ đề xuất, trong lòng bà Từ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục vòng vo, "Bác biết các con đang trách bác, nhưng con bé Hạ Hạ tự nó tình nguyện bảo vệ em trai, sao nó có thể không gặp em trai chứ?"

"Có lẽ là, lo sợ nhớ lại chuyện không vui vẻ." Giọng điệu bình thản, nhưng thái độ của Thời Ngộ lại vô cùng kiên quyết.

Bà Từ bị từ chối không được đi vào, hết lần này tới lần khác bực bội nhưng không được phát ra, thân là người mẹ, nhưng lại mất đi sức lực ở trước mặt người cứu mạng con gái.

Nếu như không phải tên Thẩm Mộ biến thái cố ý hành hạ, khiến bà hai chỉ chọn một, căn bản là sẽ không trở thành thế này...

Trong lòng bà Từ nảy sinh oán giận, hận không thể chạy đến phòng giám sát tội phạm đặc biệt đâm cho Thẩm Mộ mấy dao, cũng để cho nó được tự mình kiểm nghiệm thật tốt cảm giác bị dao đâm một lần!

-

Sau đó ngày nào bà Từ cũng đến, còn mang theo thức ăn thích hợp bồi bổ cho người bệnh, bất kể người kia có đồng ý nhận hay không, bà ta đều vững vàng bền bỉ.

Chuyện đã xảy ra rồi, dù bà ta có nói thêm gì đi chăng nữa thì cũng không thể khiến mọi người tin rằng lúc đó, bà ta thật sự đã nghĩ đến việc chọn con gái mình. Chỉ có thể lấy hành động chứng minh, để con gái nhìn thấy được sự áy náy của bà ta.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, kết quả vẫn như vậy.

Vết thương của Thẩm Diệc Thần không nặng, đã được xuất viện, An Lan ở lại để chăm sóc đứa trẻ, thời gian bà Từ ở lại bệnh viện càng dài hơn.

Lời nói của Thời Ngộ chưa từng thay đổi, vẫn khuyên bà Từ không cần thiết phải phiền hà. Nhưng khi anh lại “tự mình làm chủ" ngăn cản bà Từ ở ngoài cửa thì bị Hạ Sí phát hiện.

Bà Từ đi rồi, Thời Ngộ khôi phục diện mạo ngày thường, Hạ Sí lại nhìn anh chằm chằm không tha, "A Ngộ, anh gạt người."

"Hửm?"

"Rõ ràng là chính em nói mà."

Là chính cô nói, không muốn nhìn thấy mẹ và em trai, nhưng không ngờ, Thời Ngộ giúp cô giấu diếm.

“Tại sao phải làm như vậy?” Cô không hiểu nên hỏi.

Bàn tay ấm áp vuốt ve trên đỉnh đầu cô vài lượt, Thời Ngộ khẽ thở dài, nói thẳng, "Sợ em hối hận."

Duyên phận người thân của Hạ Sí mỏng manh, trong nhà người duy nhất đối xử chân thành với cô có lẽ là đứa em trai cùng mẹ khác cha kia. Mặc dù Hạ Sí chưa bao giờ nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng rất để ý đến người nhà, nếu không cũng sẽ không vì em trai mà để bản thân lâm vào cảnh nguy hiểm.

Anh có thể cho cô thật nhiều thật nhiều tình yêu, nhưng từ đầu đến cuối, hai loại tình cảm này không giống nhau.

"Có phải em lại làm sai rồi không?"

Hạ Sí gục đầu, không còn sức lực.

Thời Ngộ ngước mắt.

"Em hỏi, là về chuyện nào?"

"Lúc nào cũng ôm hy vọng với những chuyện không thể, lại còn tự biến mình thành người tàn phế vì một đứa bé đã cướp đi tình yêu thương của mình." Hạ Sí cúi đầu nhìn cẳng chân kia, đột nhiên cảm thấy so với người tàn tật mình chả có gì khác biệt.

Hai chữ sau cùng quả thật khó nghe, Thời Ngộ không vui nhíu mày lại, "Em đừng nói lung tung, chẳng qua là bị thương, qua một thời gian ngắn thì sẽ khôi phục sức khỏe."

Thậm chí, cô hối hận đã cứu Thẩm Diệc Thần luôn sao?

Thế thì không hẳn.

"Bằng lòng bảo vệ em trai, là vì em dũng cảm lương thiện, yêu mến chăm lo người thân." Thời Ngộ khom người, ngón tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh như băng của Hạ Sí, bình tĩnh nói với cô, "Tri Tri không làm sai."

Yêu thương em trai nhỏ không sai, dũng cảm chống cự không sai, có sai lầm thì chính là những người đã làm tổn thương cô.

Hạ Sí mím môi, "Bọn họ muốn gặp em, thì cứ để họ vào đi."

-

Trong khoảnh khắc nghe cuộc điện thoại đó, niềm háo hức của bà Từ dâng cao, lập tức bảo Thẩm Diệc Thần thay đồ, cùng đi đến bệnh viện.

Nghe nói có thể được gặp mặt chị, Thẩm Diệc Thần liền quên sạch sành sanh vết thương trên tay mình.

"Mẹ ơi, bệnh của chị đã ổn chưa ạ?"

Lúc trước chưa được gặp mặt, bà Từ chỉ đành kiếm cớ nói "Chị nhất định phải ở nơi thật yên tĩnh, không thể làm phiền", mới có thể khiến cho nỗi quan tâm đến chị gái của Thẩm Diệc Thần tại thời lắng xuống. Hôm nay được cho phép, đương nhiên là không thể chờ đợi nổi.

Nói đến cũng thật thần kỳ, có lẽ vì ngày đó đã phải chịu quá nhiều đả kích, Thẩm Diệc Thần ốm vài trận, sau đó dần dần quên đi cơn ác mộng kia.

Cậu chỉ biết rằng, chị bị bệnh nặng nên nằm trong bệnh viện.

Cậu muốn chăm sóc chị, nhưng tuổi cậu còn nhỏ, chỉ có thể giao chuyện này cho các bác sĩ chuyên môn, hy vọng bọn họ có thể giúp cho chị gái sớm ngày bình phục, quay trở về nhà, mỗi ngày đều có thể gặp mặt.

Bệnh viện.

"Chị!" Vào khoảnh khắc đẩy cánh cửa phòng bệnh, Thẩm Diệc Thần đã phóng vọt tới, suýt chút nữa là bổ thẳng vào, may mà Bạch Phỉ cản được nhanh hơn.

Bạch Phỉ vừa vào phòng bệnh chưa lâu bị hành động nguy hiểm của Thẩm Diệc Thần dọa sợ, "Ấy ấy ấy! Không được nhảy bổ vào!"

Chân của Hạ Sí vẫn còn bị thương đó!

"Tiểu Bạch, làm phiền cậu rồi."

"Không việc gì, không việc gì, tớ đây chẳng phải là được nghỉ phép sao, rảnh thì cũng có rảnh, được đến bầu bạn với cậu tốt biết mấy." Mấy ngày trước Bạch Phỉ mới biết được Hạ Sí xảy ra chuyện lớn này, ngay lúc nghe được tin tức đã phóng ngay vào bệnh viện, hôm nay là lần thứ ba, vừa đúng lúc gặp được cặp mẹ con này.

Ba người gặp mặt không phải là chỗ thích hợp cho người ngoài, Bạch Phỉ đặt đồ trong tay mình xuống, hời hợt nói một tiếng chào với bà Từ, quay lại nói với Hạ Sí: "Tớ ra ngoài trước nha, có việc gì cứ gọi tớ."

Đại ý là, cô ấy ở ngay gần đây, không đi đâu xa, có chuyện thì bất kỳ lúc nào gọi cũng được.

Bạch Phỉ cũng là nhận được nhờ vả từ người khác.

Thời Ngộ chăm sóc Hạ Sí thời gian dài, chung quy cũng có một số chuyện cần đích thân anh giải quyết, không thể không rời đi. Theo như lời anh đặc biệt căn dặn, không được rời khỏi Hạ Sí, nếu như Bạch Phỉ muốn đi, cũng phải nói trước với anh, anh cho người khác đến đổi chỗ.

Chỉ là không biết, ba người ở bên trong sẽ trò chuyện về việc gì?

-

Thẩm Diệc Thần vẫn nhiệt tình với Hạ Sí như thường lệ, hơn nữa biết chị gái "Bị bệnh", biểu hiện càng thêm ngoan ngoãn, còn dùng giọng nói của trẻ con chọc cười cô.

Nhưng nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt em trai, Hạ Sí chỉ cảm thấy khóe mắt trở nên chua xót.

Có một số người, trời sinh đã mang theo ánh hào quang, mãi mãi có người bảo vệ cho nụ cười của cậu, thậm chí ông trời cũng đối xử đặc biệt với cậu, cố gắng hết sức để cậu quên đi phần kí ức không vui ngày hôm đó.

Cô cũng không ghen tỵ với em trai, chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và hơi chua xót.

Cứ thế, dù như thế nào cũng không thể nở được nụ cười, tới cả giả vờ cũng không làm được.

Thẩm Diệc Thần đi tới đi lui xung quanh giường bệnh của cô, lúc lấy đồ bất cẩn đụng trúng ly nước, nước vẩy đầy ra sàn nhà, sắc mặt bà Từ thay đổi, gào lên với con trai một tiếng.

Bà nhìn con gái bằng ánh mắt e dè rụt rè, "Hạ Hạ, không sao ha, con có muốn uống nước không? Mẹ đi rót lại ly khác cho con?"

Thẩm Diệc Thần ý thức được mình đã phạm sai lầm sau đó cũng nói lời xin lỗi, chỉ là thái độ xin lỗi của cậu với thái độ của bà Từ không giống nhau.

Lúc nghe thấy động tĩnh, Bạch Phỉ đã phóng vào bên trong.

Hạ Sí nghiêng đầu, ánh mắt từ từ trống rỗng, cũng không nhớ được ở trong phòng bệnh ba người đã làm, đã nói những gì.

*

Tâm tình gần đây của Hạ Sí lại trở nên khó đoán.

Khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe bất cẩn chạm trúng vết thương, cô có thể sẽ cắn răng chịu đựng, mà cũng có thể đột nhiên trở mặt nổi giận.

Sau đó mỗi ngày bà Từ đều dẫn theo Thẩm Diệc Thần qua thăm hỏi sức khỏe, An Lan cũng từng đến hai lần, dường như biết rõ Hạ Sí không có tâm tư trả lời, cô ta cũng không đến gần nữa.

Thẩm Diệc Thần tích cóp thật nhiều mẩu chuyện cười để kể cho chị nghe, vẫn không thể đổi lấy một cái cười mỉm của Hạ Sí như trước. Thẩm Diệc Thần ngẫm nghĩ, quyết định vì niềm vui của chị, đặc biệt lấy điện thoại của mẹ tải xuống những game mini lúc trước Hạ Sí cảm thấy hứng thú để cùng chơi với cô.

Lúc ban đầu, Hạ Sí từ chối, Thẩm Diệc Thần khăng khăng bền bỉ, đưa tay đặt lên bả vai cô lắc nhẹ, có chút ý tứ nũng nịu, "Chị ơi, chúng ta cùng nhau chơi game có được không?"

“Phiền thật.”

Hạ Sí nhướng mày một cái, đột nhiên gạt tay Thẩm Diệc Thần ra, ngay cả di động cũng đánh rơi trên sàn nhà.

Thấy tình huống như vậy, bà Từ nhanh bước tới, nhưng lại không biết nói sao với Hạ Sí, vội vàng bảo con trai nhặt điện thoại lên, kéo người ra, "Chị không muốn chơi game."

Bỗng nhiên, từ đầu giường vang lên giọng nói của Hạ Sí.

"Hai người không cần phải đến nữa."

"Hạ Hạ, em trai không phải cố ý..." Bà Từ có chút sốt ruột, kéo tay con trai một cái, đẩy tới bên mép giường, "Nhanh nói xin lỗi chị con."

"Em xin lỗi chị."

Câu xin lỗi này, Hạ Sí lại bịt tai, nhắm mắt không muốn nhìn, "Các người đi đi, đừng có đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy các người."

Cô đột nhiên gào lên một tiếng, bà Từ và Thẩm Diệc Thần bị dọa khiếp sợ.

Giống như có một số chuyện không đúng cho lắm, tình hình của Hạ Sí hình như... Đột nhiên bà Từ nhớ đến gì đó, trong lòng thầm nói không xong.

Vừa đúng lúc Thời Ngộ quay lại, bà Từ đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, nhưng nhìn thấy Hạ Sí kéo tay anh không buông, khuôn mặt nhỏ vùi vào giữa đôi bàn tay to lớn kia.

Lúc này chắc chắn Hạ Sí sẽ không buông người ra, bà Từ đành phải coi như không có gì, dự định tìm lúc khác thích hợp để trao đổi lại.

-

Đến buổi tối, là một y tá bước vào, nói muốn đổi thuốc cho cô.

"Thời Ngộ thì sao?" Cô biết bệnh viện này bác sĩ và y tá nào cũng quen biết Thời Ngộ.

Y tá Chu vừa nhận ca, cũng nghe được chuyện trong khoảng thời gian này, nghĩ đến người đàn ông mình theo đuổi lại đi thích cô gái ở hoàn cảnh chả ra gì như này, trái lại cảm thấy không xứng, "Thật ra bác sĩ Thời rất bận, cô Hạ cô thông cảm chút."

Nghe thấy giọng điệu quen thuộc ân cần của y tá, Hạ Sí thấy hơi bực bội.

Nhưng cô biết, y tá nói không sai, cô nên ngoan ngoãn một chút, bớt phiền phức cho Thời Ngộ.

Mãi cho đến khi y tá rời đi, cuối cùng Hạ Sí không nhịn được, nâng cổ tay lên, há miệng ghé xuống cắn.

Cô như thể không cảm thấy đau đớn, miệng liên tục lẩm nhẩm, muốn lừa gạt đầu óc mình, để mình bình tĩnh lại.

"Tri Tri phải ngoan, nếu không..."

“Nếu không, sẽ chẳng có ai cần tới mày nữa.”