Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 42: “Xin hãy đối xử dịu dàng với bảo bối của tôi một chút.”



Trans: Cam Đá

"Nghe nói bác sĩ Thời vì cô bạn gái kia mà liên tục nghỉ phép, lùi việc phẫu thuật, sau cùng vẫn là viện trưởng đích thân đến tìm người, bác sĩ Thời mới đồng ý đứng mổ."

"Còn không phải sao, bởi vì chuyện này bác sĩ bị phê bình một trận ra trò."

"Thật không biết bác sĩ Thời thích cô gái kia ở chỗ nào, ngoại trừ khuôn mặt trông khá xinh... thì tính tình xấu, lại kiêu ngạo, cực kỳ khó hầu hạ."

"Hình như là cô kia bám lấy bác sĩ Thời á, hẳn là thấy bác sĩ Thời tử tế nên bám riết không buông."

Mây đen trải rộng dày đặc, bao phủ cả một mảng trời, trên mái hiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách, rơi trên mặt đất cả mảng hoa nước.

Hạ Sí ôm đầu gối ngồi trên bậc thang, bóng dáng nhỏ gầy núp vào bên thành lan can, lẳng lặng nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.

Những lời đó thật khó nghe, nhưng không có cách nào vứt bỏ ra khỏi đầu óc. Cô có thể bỏ qua những lời bàn tán ác ý, nhưng không thể không thừa nhận,trong những lời đó có bao hàm sự thật.

Bất kể là năm năm trước hay là năm năm sau, Thời Ngộ đều bị ảnh hưởng vì cô, quanh đi quẩn lại rồi lại trở về chỗ ban đầu.

Có đáng không?

Gia đình cô bất hạnh, tính cách khó chịu, ngoại trừ biết nhảy múa, toàn mang đến tai nạn cho Thời Ngộ, đến chính bản thân cô cũng cảm thấy hỏng bét.

Cứ thế này mà tiếp tục, cô gần như có thể dự đoán được, chuyện của năm năm trước đang tái diễn. Có lẽ cô sẽ đả kích Thời Ngộ bằng những hành vi và lời lẽ gay gắt, đẩy trái tim ấm áp kia chìm vào trong hồ băng.

Thế nhưng, đã không còn năm năm giống như vậy để cô lãng phí.

Phải làm như thế nào... Mới có thể được cùng anh ở bên nhau vui vẻ...

Hoặc là, cô biến mất sạch sẽ, Thời Ngộ sẽ có thể quay về cuộc sống bình thường, tiếp tục làm đứa con cưng của trời trong mắt mọi người.

Vì sao cô phải quay lại? Không có năm năm đó của cô, chẳng phải Thời Ngộ sống rất tốt sao?

"A Ngộ..."

Vào khoảnh khắc thất thần đó, từ trong miệng bất giác vang lên một âm thanh, gọi tên của anh.

Phía trước có một mảng bóng mờ ảo phủ xuống, che lấp tầm mắt của Hạ Sí, cô nhìn chằm chằm vào thân hình kia, tâm trí bất chợt trở nên trống rỗng.

Người kia chậm rãi bước đến cách cô hai bậc thang, chìa ra một cánh tay trắng nõn, từ cổ tay đến các ngón tay sắc nét, tạo thành một đường cong rõ ràng, nhìn từ góc độ của Hạ Sí, đường nét xương tay đang chói sáng.

Chỉ cần cô bắt lại, lập tức có thể quay về bên cạnh anh.

"Hu oa oa --"

Một tràng tiếng khóc trẻ con vang lên, phá vỡ bầu không khí.

Một cô bé con mặc áo mưa từ đằng trước chạy đến, không cẩn thận ngã sấp xuống mặt đường trơn trượt, hướng về phía người phụ nữ đang sốt ruột từ phía sau đi đến gọi mẹ ơi, khóc lóc đòi ôm.

Hạ Sí nghe rõ ràng tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng dỗ dành của người mẹ, mãi cho đến khi bọn họ rời đi.

Từ trên đỉnh đầu vang lên âm thanh trong trẻo.

"Đến cả đứa trẻ còn biết, lúc không vui thì tìm đến người mà mình thích để ôm ấp."

"Tri Tri không biết à?"

Khoảnh khắc đó, nước mắt Hạ Sí rơi như mưa.

Nỗi đau khổ tích tụ nhiều ngày trong lòng, trên cơ thể đau nhức, lan rộng thêm mấy lần, cuối cùng cô không kiềm chế được mà trốn vào vòng tay ấm áp kia, "Em rất đau... rất là đau..."

Khi bố qua đời, tất cả mọi người đều trách móc, chỉ trích, lúc cậu lập gia đình, cô trở thành trói buộc dư thừa; mẹ có gia đình mới với một đứa con còn thân thiết hơn cả cô, cho nên cô mãi mãi không được lựa chọn.

Bị Thẩm Mộ ức hiếp, cũng không ai giúp cô, vì vậy cô chỉ có thể nhượng bộ với tiền tài quyền thế, một mình nuốt xuống sự đau khổ.

"Không có ai giúp em..." Cô nghẹn ngào, không ngừng khóc thút thít.

Nghe thấy cô khóc, lồng ngực Thời Ngộ hiện lên cơn đau nhói mơ hồ, "Chuyện cho đến bây giờ, Tri Tri vẫn còn chưa tin tưởng anh sao?"

"Em chỉ tin tưởng anh." Ngón tay nhéo góc áo Thời Ngộ, cô khẽ lắc đầu, nhiều lần dụi vào lồng ngực anh. Cuối cùng, tại đây, cô đã không chút ngăn trở nào mà tìm được sự che chở ấm áp.

*

Ngay giây phút đầu tiên Giang Duyệt Hề phát hiện Hạ Sí mất tích, cô ấy đã liên lạc cho Thời Ngộ, may mắn, Thời Ngộ vừa từ trong ca phẫu thuật đi ra, cầm lấy điện thoại.

Giang Duyệt Hề kể hết tất thảy mọi chuyện đã xảy ra cho Thời Ngộ, người kia lập tức liên lạc với bên camera giám sát bệnh viện, suy tính thời gian, nhanh chóng tìm ra phương hướng Hạ Sí bỏ đi.

Chia ra mấy đường, Giang Duyệt Hề cũng nỗ lực tìm kiếm, chẳng mấy chốc, nhận được tin nhắn Thời Ngộ gửi tới, báo cho cô ấy: Đã tìm thấy Hạ Sí.

Giang Duyệt Hề thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu rõ, lời dặn dò của Thời Ngộ không phải là lo lắng quá độ, thì ra Hạ Sí thật sự sẽ chạy lung tung...

Giang Duyệt Hề quay về phòng bệnh tập hợp cùng với bọn họ, nhìn thấy Hạ Sí bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất viện.

"Chị Duyệt Hề, em xin lỗi." Hạ Sí nhìn thấy cô ấy, phản ứng đầu tiên chính là xin lỗi.

Dáng vẻ ngoan ngoãn tự trách kia khiến tất cả những lời Giang Duyệt Hề muốn nói nghẹn trong cổ họng, sau cùng chỉ còn một câu: "Không sao, em không việc gì là được."

Nhận được sự tha thứ, khóe miệng cô gái nhếch lên cười khẽ, ngôi sao trong đôi con ngươi đen tuyền lóe sáng.

Giang Duyệt Hề ngẩn người.

Ban ngày cô ấy tìm cách trêu chọc Hạ Sí cả buổi trời cũng không nhìn thấy được nụ cười chân thật như vậy, bây giờ chỉ một câu "Không sao" thế mà đổi được một nụ cười của Hạ Sí, đáng giá!

-

Hạ Sí không quay về bên cạnh mẹ ruột, trực tiếp dọn vào ở trong nhà Thời Ngộ.

Trong khoảng thời gian bọn họ không ở đây, Cheese được đưa đến bên cạnh bà Thời nuôi dưỡng, không nghe thấy tiếng mèo kêu, trái lại cảm thấy quạnh quẽ.

Căn phòng quen thuộc và ấm áp mới là nơi mà Hạ Sí thấy thư thái yêu thích nhất, cô hận không thể chạy ngay chui vào trong chăn lăn lộn mấy vòng, nằm ở trong đó ngủ thật ngon.

Thế nhưng...

Chân của cô không cho phép cô lăn qua lăn lại như thế.

Dù trước đây chân bị thương nhưng không tổn thương đến gân cốt, bây giờ thì đã có thể đi bộ nhưng chân vẫn khập khiễng cà nhắc.

"Buổi tối em muốn ăn gì? Trong nhà không có thức ăn tươi sống, chờ chút nữa anh ra ngoài mua."

"Nào cũng được, anh quyết định là được."

"Được, để anh sắp xếp."

Thức ăn bữa tối vẫn thiên về thanh đạm, Hạ Sí ăn được nửa chén nhỏ, đũa kẹp miếng cơm trắng đưa vào trong miệng, "Cảm giác như mấy kiếp rồi em đã không được ăn ớt."

"Thế Tri Tri đã trải qua cùng anh mấy kiếp rồi?"

"..."Rất hay, bị đùa bỡn nữa rồi.

"Anh đừng có đổi chủ đề!" Đôi đũa chọc vào giữa chén một cái, Hạ Sí vẫn kiên trì với ý kiến của mình, "Em chỉ ăn bữa nay thôi, không được sao?"

"Tri Tri, nghe lời."

"!!!"

Thôi rồi, Thời Ngộ nói câu này nghĩa là không đùa bỡn.

Hạ Sí ảo não dậm chân, cố ý tạo ra âm thanh bất mãn.

Cô chính là muốn ăn thịt, thịt có mùi vị! Chứ không phải những món canh cá cùng rau dưa nhạt nhẽo này!

Thời Ngộ liếc mắt một cái, giọng nói trêu đùa không nặng không nhẹ, "Em tính để cả hai chân cùng bị thương luôn phải không?"

Hạ Sí dứt khoát rụt bên chân khỏe mạnh lại, đặt chung một chỗ với bên chân bị thương. Đối diện với người đàn ông rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ, khóe miệng lộ ra ý cười nho nhỏ.

Hành động của Hạ Sí bất tiện, vẫn luôn nằm dưới lầu đến tối.

Thời Ngộ phải bế cô lên lầu, bởi Hạ Sí cứ thừ người nằm nhoài trên lan can. Thời Ngộ chạy lên xuống hai chuyến, sau đó mới vào phòng sách, "Tri Tri, qua đây."

Theo chỉ thị của anh, Hạ Sí đến trước máy tính trong phòng sách, bị Thời Ngộ ấn xuống ghế ngồi, "Anh đã hẹn trước với bác sĩ Joss qua video call, lát nữa em nói chuyện với ông ấy, có được không?"

"A..." Hạ Sí ngồi trên ghế, đầu óc gắng sức xoay về phía sau, không nhìn vào máy tính.

"Hửm?" Thời Ngộ nhướng mày.

Vào khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Thời Ngộ, Hạ Sí từ từ xoay cổ lại, đầu gục xuống khẽ gật đầu, "Được thôi."

Cô không thể từ chối.

Sau buổi tư vấn với bác sĩ Joss, Hạ Sí hỏi về chuyện năm đó Thời Ngộ đã từng cùng tham gia trị liệu.

Người kia hình như đã sớm đoán được cô sẽ nhắc tới, không chút hoang mang nhớ lại lúc trước.

"Lúc trước Thời Ngộ đơn phương liên lạc với tôi, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ giữ bí mật, nếu hai người đã ở cùng với nhau, vậy thì tặng cho cô một đoạn chuyện ngắn cũ làm quà mừng." Bởi vì tài khoản Hạ Sí đang sử dụng là tài khoản của Thời Ngộ, tới cả khung cảnh bác sĩ Joss cũng thấy quen thuộc, là phòng sách của Thời Ngộ.

Hạ Sí cũng được xem như một bệnh nhân đặc biệt, bao gồm cả Thời Ngộ cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho bác sĩ Joss.

"Khi đó cô ở trong bệnh viện, cự tuyệt trò chuyện với bên ngoài, cậu ấy tìm đến tôi, nói rõ thân phận với tôi. Sau khi được xác nhận từ bên chỗ mẹ của cô, cậu ấy nghiêm túc nói tôi về bệnh tình của cô, đồng thời cũng tìm ra được điểm đột phá."

Bệnh của Hạ Sí không phải xảy ra vì Thời Ngộ, nhưng chịu sự ảnh hưởng cực lớn từ Thời Ngộ.

Thời Ngộ có hai phương diện đối với bệnh tình của Hạ Sí, điểm vô cùng khác biệt giữa Hạ Sí với những người bệnh khác chính là, thời điểm cô bết bát nhất, Hạ Sí chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát mà cô hạ quyết tâm cố gắng hết sức chữa trị để chống đỡ, phần lớn nguyên nhân đều đến từ Thời Ngộ.

"Chắc có lẽ cô không biết, cậu ấy nán lại ở bên này một tháng, ngày nào cũng đến bệnh viện, không cho cô phát hiện."

Là một bác sĩ tâm lý, bọn họ tiếp xúc với bệnh nhân và bệnh viện tiếp xúc với vết thương hoàn toàn không giống nhau, không ai có thể xác định được thời gian điều trị, thậm chí cũng không có cách nào bảo đảm chữa trị khỏi hoàn toàn cho bệnh nhân.

Bác sĩ Joss từng gặp qua đủ kiểu bệnh nhân và người nhà, người thân, người yêu, có người không rời không bỏ, có người không chịu nổi áp lực thất vọng bỏ cuộc, bọn họ đều đang cầu xin bác sĩ, "Nhất định phải điều trị khỏi!"

Những mong mỏi của người nhà chính là, người thân, người thương yêu của mình có thể được chữa khỏi.

Nhưng từ trên người Thời Ngộ, ông ấy nhìn thấy một khía cạnh không giống với đám đông. Thời Ngộ có đủ lạnh lùng bình tĩnh, lý trí, phối hợp cùng với ông ấy lập ra phương án điều trị, nhưng chưa từng nhắc đến việc gặp mặt Hạ Sí, chỉ là thỉnh thoảng thừa dịp Hạ Sí ngủ, lén lút đến liếc nhìn một cái.

Thời điểm đó, bác sĩ Joss không quả quyết được người thanh niên này có thể kiên trì bao lâu.

Một tháng sau, Thời Ngộ tạm biệt, chuẩn bị về nước.

Ông ấy cứ tưởng, Thời Ngộ định bỏ cuộc, kết quả ngày rời đi đó, một mình Thời Ngộ đến văn phòng ông ấy, dặn dò ông ấy hồi lâu, tất cả nội dung đều hướng đến Hạ Sí.

Thời Ngộ chủ động bày tỏ rõ ràng với ông, sẽ thường xuyên duy trì liên lạc, dốc hết khả năng cung cấp hỗ trợ.

Nói đến đây, bên tai bác sĩ Joss vọng lại câu nói cuối cùng mà Thời Ngộ để lại của năm đó.

"Về sau khi cậu ấy phải rời đi, một câu nói trước lúc đi, khiến tôi nhớ như in."

Khoảng thời gian trao đổi này kéo dài đằng đẵng, Thời Ngộ đứng chờ ở ngoài cửa chưa từng rời đi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay, sắc mặt không hề mất đi kiên nhẫn chút nào.

Mãi đến khi, cánh cửa phòng sách được mở ra lần nữa, hiện ra bóng dáng của Hạ Sí.

Thời Ngộ lùi ra sau, chờ khi người kia xuất hiện trọn vẹn trong tầm mắt, mới hỏi: "Kết thúc rồi?"

Hạ Sí tập tễnh đi đến hai bước, không nói hai lời chìa tay ôm chầm thắt lưng của người đàn ông.

Thời Ngộ tưởng cô đang nhõng nhẽo giống như ngày thường, thuận thế bế ngang người kia, "Chín giờ rưỡi, cũng nên đi nghỉ ngơi rồi."

"Ồ."

Hạ Sí được đặt bên giường, Thời Ngộ nhanh chóng lấy ra chiếc váy ngủ giữ ấm bằng lông nhung cho cô, lại đi đến phòng tắm mở nước sẵn, rồi sau đó mới gọi Hạ Sí đi tắm.

Cô gái ngồi bên giường hai chân chưa từng chạm đất, giơ thẳng hai tay hướng về phía anh, giọng nói có chút nũng nịu, "Chân em đau."

Người đàn ông thầm hiểu, bước đến bế cô.

Ngoại trừ lúc phát bệnh, Hạ Sí trước sau như một là một cô gái biết nhõng nhẽo, cô giả vờ, Thời Ngộ cũng hết cách.

Chăm sóc Hạ Sí đã thành thói quen, anh bế người đến bên bồn tắm rồi đặt xuống, lại căn dặn với vẻ tự nhiên, "Lúc tắm rửa, em nhớ để ý đừng động vào chân bị thương."

"Em biết rồi, ngày nào anh cũng nói."

"Chê anh lải nhải à?" Ánh mắt xẹt qua cặp chân kia, "Vậy thì mau chóng dưỡng cho chân mau khỏe đi."

"Cũng sắp khỏi hẳn rồi!"

Vết thương đã kết vảy, cô đã có thể tự đi. Nhưng có lẽ là vì ảnh hưởng tâm lý, khó chịu một chút xíu thôi cũng có thể biến thành khập khiễng. Còn về phần nhõng nhẽo đòi Thời Ngộ bế, đơn thuần là.... đơn thuần là cô muốn như vậy mà thôi.

Thời Ngộ đã sớm nhìn ra trò vặt đó của cô, chưa từng vạch trần, để tùy ý cho cô vui vẻ.

Bởi vì vết thương ở chân không được động nước, Hạ Sí cũng không có tâm tư để tắm rửa, sau khi làm sạch thân thể thì đứng dậy, kéo chiếc khăn tắm ở bên cạnh lau khô nước trên người, mặc vào chiếc váy ngủ rộng thùng thình.

Váy sẽ không chạm vào chân, mặc vào cởi ra rất thuận tiện.

Lúc ra ngoài, vì chứng minh vết thương ở chân đã hồi phục, cũng không chịu để cho anh bế lần nữa.

Thời Ngộ nhướng mày, cố ý nhường một con đường cho cô.

Hạ Sí chun mũi với anh, kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực... đi cà nhắc về phòng.

Người đàn ông đi theo sau cô không khỏi bật ra tiếng ho nhẹ, Hạ Sí xấu hổ rảo bước tiến đến cánh cửa, "sầm" một cái đóng cửa lại.

Ngoài phòng vô cùng yên tĩnh.

Tầm mười phút trôi qua, mới nghe thấy có người gõ cửa lại lần nữa và hỏi, "Xin hỏi, bây giờ anh có thể vào được không?"

"Anh là ai hả!" Cô gái trong phòng cố ý cất cao giọng.

Anh phối hợp trả lời: "Là bạn trai của Tri Tri."

Nhưng người bên trong lại phản bác: "Tri Tri không có bạn trai!"

"Vậy đó hả..." Gương mặt anh hàm chứa ý cười, cố tình kéo dài âm cuối, "Vậy anh đi đó nha?"

Trong phòng vang lên tiếng bước chân "Cạch cạch cạch", thất thểu từng bước một. Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đã được người bên trong mở ra, lộ ra một gương mặt tức giận, "Anh chỉ biết chọc em!"

Lần này không cần phải nói, Thời Ngộ chủ động bế người kia lên, Hạ Sí giả vờ vùng vẫy hai lần, quai hàm đang phồng lên đã hoàn toàn trở thành khóe miệng mỉm cười.

Quay lại ổ chăn ấm một lần nữa, Hạ Sí nằm ngay vị trí chính giữa giường lớn, theo thông lệ cũ, Thời Ngộ sẽ tặng cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Lúc trước cô thật sự muốn ngủ, nhắm mắt lại đón nhận, hôm nay lúc trên trán cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, đột nhiên mở mắt ra.

Vốn là hành động quen thuộc, lại khiến cho lòng dạ Hạ Sí rung động. Khi xúc cảm tan biến, khoảng cách giữa hai người dần dần giãn ra, hình ảnh đập vào mắt từ từ rõ ràng, là trái cổ gợi cảm của anh đang chuyển động lên xuống, khiến người ta sinh ra suy nghĩ kì lạ.

Chờ khi Hạ Sí có phản ứng lại, ngón tay đã dán sát trên trái cổ người đàn ông, cô càng cảm nhận được rõ ràng hầu kết đang chuyển động giữa các ngón tay, tim đập thình thịch, cả người đã bắt đầu nóng lên.

"Đừng quậy."Giọng nói trầm thấp như thể đang đè nén thứ gì đó, Thời Ngộ túm được bàn tay nhỏ kia một cách chuẩn xác, đặt trở lại.

Hành động cự tuyệt của anh hết lần này đến lần khác kích động suy nghĩ phản nghịch của Hạ Sí, cô bất thình lình xoay người đè lên cánh tay Thời Ngộ, trước khi người đàn ông kịp phản ứng lại, cô tiến đến bên tai anh, học theo động tác yêu thích trước đây của anh, hôn lên lỗ tai anh.

"Tri Tri!" Giọng điệu ngăn cản của người đàn ông có chút gấp gáp, hơi nhiễm chút hổn hển.

Đầu lưỡi quét qua hàm răng, Hạ Sí không có phản ứng, môi anh đào khẽ nhếch, nhẹ nhàng ngậm vành tai anh.

Ánh đèn vàng ấm áp, loáng thoáng sinh ra bầu không khí mờ ám, nhưng anh vừa động một cái, lập tức nghe thấy cô gái "shzz" lên một tiếng.

Là vì bất cẩn đã chạm trúng bên chân bị thương!

Lý trí khiến Thời Ngộ khôi phục vẻ bình tĩnh, kiềm chế trước khi lửa được nhen nhóm, anh đẩy người kia ra.

Sức lực của Hạ Sí hoàn toàn không thể chống nổi anh, khoảng cách của lần tách nhau này theo cô thấy hình như trở thành Sở Hà Hán giới (*)

(*) Nguồn gốc của 4 chữ đó có liên quan đến trận chiến được sử ghi là Hán Sở Tranh Hùng và hòa ước Hồng Câu. Hai bên là nước Hán, nước Sở, ở giữa là dòng sông Hồng Câu làm ranh giới.

Cảm giác ấm ức xộc lên đầu, giọt nước mắt nói rơi liền rơi, giống như nai con đang ở trong rừng lạc mất phương hướng, đôi mắt ngấn nước mờ mịt, "Tại sao lại từ chối em?"

"Vết thương của em chưa lành." Anh suýt chút nữa không nhịn được ôm chầm người kia vào lòng nhỏ giọng an ủi. Nhưng nếu như đụng chạm đến phần da thịt đó, anh sợ bản thân sẽ mất đi khống chế.

"Em đã khỏe rồi!" Hạ Sí cố chấp đến gần, lòng bàn tay mềm mại dán sát lên lồng ngực anh, di chuyển quanh vùng ngực, "Không phải nói, lúc không vui có thể đòi ôm anh sao? Bây giờ anh phải ôm em."

Thời Ngộ không nỡ từ chối cô lần nữa, ngón tay đặt trên người cứng ngắc luống cuống, "Tri Tri, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

"Nhưng mà em không muốn lãng phí dù chỉ một giây!" Chóp mũi Hạ Sí ửng đỏ, khóc lóc hôn lên gương mặt anh, "Không ai lựa chọn em, anh muốn em có được không?"

Không phải cô nổi hứng trong lúc nhất thời.

Thời điểm từ miệng bác sĩ Joss biết được chuyện của trước kia, cả trái tim trở nên nặng nề, chứa đầy cảm giác tiếc nuối và tình cảm nồng nàn.

*

Năm năm trước, sau khi hồi phục từ tai nạn xe cộ, việc đầu tiên Thời Ngộ làm là ra nước ngoài, tìm thấy bệnh viện mà Hạ Sí lưu trú, liên hệ được bác sĩ chủ trị của cô.

Anh tuân thủ lời hứa nghiêm ngặt, không gặp mặt cô, một cánh cửa ngăn cách hai nỗi tương tư.

Trước khi đi, anh nói lời chào tạm biệt với bác sĩ Joss ở bệnh viện.

Nhìn thấy gương mặt người đàn ông trẻ tuổi mệt mỏi rã rời, bác sĩ Joss còn bóng gió rằng có phải anh định bỏ cuộc hay không?

Thời Ngộ lắc đầu, "Đừng lấy cô ấy ra làm trò đùa."

Sau đó bác sĩ Joss mới biết, buổi tối trước khi Thời Ngộ đi, anh đã canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Hạ Sí suốt cả một đêm.

Mỗi lần nhớ lại, bác sĩ Joss không thể nào quên được giọng nói khàn đục khô khốc, cùng với ánh mắt khẩn cầu nhìn ông ấy của người thanh niên.

"Xin hãy đối xử dịu dàng với bảo bối (*) của tôi một chút." Người thanh niên chỉ vào trái tim, đuôi mắt ửng đỏ.

-

Xin ông, khi điều trị cho người con gái tôi yêu, hãy dịu dàng với cô ấy một chút.

(*) 宝贝 Bảo bối, chữ này có nhiều từ thuần Việt để thay thế, tuy nhiên xét theo suy nghĩ của Thời Ngộ mình chọn từ "Bảo bối" hàm chứa ý nghĩa: báu vật quý giá, trân quý, vô cùng đáng giá.