Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 47: Mùi rượu



Editor: Pepsi

Thời Ngộ không dẫn cô đi mua nhẫn, mà trở lại Thủy Mộc Thanh Uyển. Rõ là anh bảo cô đưa ra yêu cầu, tại sao lại không chịu phối hợp chứ?

Giấu đi một bụng nghi ngờ, Hạ Sí bị nắm tay dắt lên tầng ba.

Cô từng đi qua tầng ba trong nhà Thời Ngộ rồi, hầu hết các phòng đều bỏ trống. Sau đó cô đến sống ở đây, thỉnh thoảng cô sẽ lên sân thượng để hóng gió, nhưng chưa bao giờ đi vào các phòng ở tầng ba.

Cửa phòng đó vẫn luôn được khoá.

Hạ Sí yên lặng đi theo, thấy Thời Ngộ tra chìa vào ổ khoá rồi vặn sang phải, sau đó cô nghe được tiếng “két”, cửa phòng hé ra một khe hở.

“Mở nó ra đi em.” Thời Ngộ dẫn dắt.

Theo chỉ dẫn của anh, Hạ Sí từ từ nâng cánh tay lên đẩy về phía trước. Các phòng vốn dĩ được ngăn cách bởi vách tường đã khai thông với nhau, rèm cửa sổ được kéo ra để lộ một căn phòng múa sáng ngời.

Hạ Sí vô cùng mừng rỡ: “Đây là...”

“Quà tặng cho em.”

Đèn, gương, thiết bị tập luyện đều có sẵn.

Không gian lớn ấy thuộc về riêng một mình cô.

Cô nhón chân lên, đưa tay chạm vào tia sáng phản chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Thời Ngộ chậm rãi đi tới bên cạnh cô, quỳ một chân xuống, hai tay nâng lên một cái hộp: “Bắt đầu từ năm 22 tuổi, anh luôn một lòng chờ đợi chủ nhân của nó đến mở khoá.”

Hạ Sí ngoảnh lại, thấy ngón tay thon dài kia đặt hai bên hộp rồi từ từ mở ra. Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo tắm trong ánh nắng mặt trời, toả ánh sáng lấp lánh.

“Điều anh muốn hỏi là cho dù sau này gặp phải bất cứ chuyện gì, Tri Tri sẽ luôn ở bên anh chứ?”

Cô run rẩy vươn tay, để người ấy lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của mình.

Vốn dĩ không hề có điều gì bị lãng quên và thiếu sót, từ lúc ban đầu anh đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ, tựa như câu mà chính miệng anh từng nói: Bất kể Tri Tri rời đi bao lâu, tất thảy đều nằm trong kế hoạch của anh.

Hạ Sí rút tay về, chầm chậm cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng đặt lên mặt nhẫn, giọt nước mặt trong suốt đầu tiên nhỏ vào bên trên chiếc nhẫn kim cương, khúc xạ ra ánh sáng.

“Vâng...”

Dưới ánh mặt trời, khoé môi anh cong lên.

Lần này, anh cược thắng rồi.

*

Chuyện kết hôn Hạ Sí không công khai rộng rãi, gần đây cảm xúc của cô càng ngày càng ổn định nên không còn sợ hãi khi bước ra khỏi cửa phòng nữa.

Ngay khi Thời Ngộ chuẩn bị đi làm lại thì bên bệnh viện báo tin tốt tới: Thẩm Mộ đã khôi phục ý thức.

Có thể định ra những tội lỗi phải gánh chịu rồi!

Hoá ra, sở dĩ Thẩm Mộ hại người không màng hậu quả là vì những năm qua anh ta đã tiêu xài sạch tài sản mà bố để lại, di sản cũng bị dòng họ nhà họ Thẩm di dời đi từng chút một. Thẩm Mộ tự biết mình không có năng lực Đông Sơn tái khởi, cuộc sống sau này sẽ không thư thả nữa, Bản thân anh ta sống không vui vẻ, cũng không nhìn nổi “kẻ thù” được tự do, thế nên anh ta như phát điên bắt cóc Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần.

Kết quả xét xử được đưa ra, Thẩm Mộ bị kết án tù, bà Từ kích động đến mức mắt đỏ hoe. Vốn dĩ bà ta không sợ Thẩm Mộ, nhưng sau hai lần trải qua nguy hiểm, bà ta cực hận người đó và bao gồm cả bản thân mình.

Thẩm Mộ bị bắt giam cũng là lúc bà Từ nên rời đi. Bà ta cầu khẩn muốn đích thân nói lời từ biệt con gái. Sau khi nhận được lời đồng ý, bà Từ đi gặp Thời Ngộ trước.

“Vì lỗi của những người lớn như chúng tôi, Hạ Hạ đã trải qua rất nhiều bất hạnh, bây giờ hai đứa đã kết hôn, cuộc đời của con bé nên có một khởi đầu mới.”

Thời Ngộ gật đầu, dẫn bà Từ vào nhà rồi để hai mẹ con có thời gian trò chuyện riêng với nhau.

Sau nhiều năm kiêu ngạo, cuối cùng bà Từ cũng chịu đứng trước mặt con gái thừa nhận lỗi lầm của mình.

Thứ nhất, làm mẹ nhưng không làm tròn trách nhiệm chăm sóc con gái; thứ hai, lựa chọn thiên vị đã làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của con gái, hại cô đau khổ phát bệnh.

Bà không cầu xin con gái tha thứ, mà chỉ muốn thổ lộ suy nghĩ thực sự trong lòng mình cho cô biết: “Ban đầu dắt con xuất ngoại, mẹ cứ tưởng tương lai còn có thể bồi dưỡng lại tình cảm mẹ con, chỉ tiếc là tính cách mẹ con mình quá khác biệt, không thể quay về như trước nữa, mẹ thấy rất hối hận và tiếc nuối.”

Hạ Sí nhíu mày, tỏ vẻ không thích nghe những lời này.

Bà Từ thu lại những câu dư thừa chuyển chủ đề: “Thời Ngộ là một người đáng cho con gửi gắm, con và cậu ấy có thể đi đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. Lúc trước mẹ nói thế là sai, mẹ thừa nhận, tình cảm càng đáng quý hơn tiền bạc.”

Nghe lời khen liên quan đến Thời Ngộ, chân mày đang nhíu chặt của cô dần dần giãn ra.

“Có lẽ bây giờ mẹ nói gì hay làm gì cũng đã muộn, nhưng mẹ thật lòng chúc phúc cho con và người con yêu sống khỏe mạnh, trăm năm hạnh phúc.”

Nhớ lại quá khứ, bà Từ mới đột nhiên hiểu thấu, công danh và tiền tài mà bà theo đuổi không phải là chấp niệm của tất cả mọi người. Với Hạ Sí, điều có thể tác động đến cô —— là chân tình và sự yêu thương.

Đáng lẽ bà nên hiểu ra sớm hơn...

Cũng như vào năm năm trước, lần đầu tiên bà khuyên con gái ra nước ngoài với mình bằng những lời lẽ về một cuộc sống tương lai tốt đẹp, nhưng con gái lại trả lời bà rằng: “Con chẳng cần gì cả, nhưng Tri Tri không thể không có Thời Ngộ.”

Từ đầu chí cuối, sự lựa chọn của Hạ Sí không hề sai!

-

Ngày họ rời đi, Hạ Sí đích thân đưa tiễn máy bay.

Không phải vì bà Từ, mà là bởi người em trai chất phác luôn đối xử tốt với chị mình.

“Chị, chị đi cùng với bọn em đi.” Thẩm Diệc Thần lưu luyến không nỡ xa rời chị.

“Qua bên đó thì phải học tập đàng hoàng, đợi khi em được nghỉ thì có thể về đây chơi.” Mẹ từng phụ lòng cô, cô có thể lựa chọn không tha thứ, nhưng cô không bao giờ nhẫn tâm được với người em trai toàn tâm toàn ý kính trọng mình.

Từ những người nhà họ Thời, Hạ Sí cảm nhận được nhiều loại tình cảm khác nhau. Khi ấy tình nguyện tham gia cứu người, điều đó chứng minh trong lòng cô, Thẩm Diệc Thần là người thân rất quan trọng.

Tình yêu thương mà Thời Ngộ dạy cô, cuối cùng, cô đã hiểu rồi.

Tiễn bà Từ và Thẩm Diệc Thần xong, ngay sau đó, An Lan đề nghị xin từ chức với cô: “Xin lỗi cậu, trước đây tớ có thành kiến chủ quan với Thời Ngộ, nhưng trong khoảng thời gian này, tớ đã chứng kiến và hiểu ra rất nhiều chuyện.”

Tình yêu và sự săn sóc Thời Ngộ dành cho Hạ Sí vượt qua tưởng tượng của họ.

Thật ra, sau tất cả những việc này, cô ấy và Hạ Sí đã sớm xa cách từ lâu, dẫu cho tiếp tục làm việc vì nhớ tới tình nghĩa cũ nhưng cả hai đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, chi bằng cô ấy nghĩ thoáng hơn đôi chút.

Sau khi hai người bộc bạch hết, Hạ Sí đồng ý với quyết định của An Lan, thậm chí còn hỏi đến dự định sau này của cô ấy.

An Lan ngẫm nghĩ rồi thú thật với cô: “Những năm qua bôn ba khắp nơi, tớ cũng thấy mệt mỏi rồi. Vì thế, tớ dự định ở lại trong nước, tìm một công việc văn phòng sáng chín chiều năm để ổn định.”

“Vậy cũng được.”

Cuộc sống yên ổn cũng rất tốt.

“Đúng rồi, mấy ngày trước Mục Minh Viễn còn hỏi thăm tớ về tình hình của cậu.”

Lần trước, lúc Hạ Sí nằm viện, Mục Minh Viễn bị gia đình sắp xếp ép buộc xuất ngoại công tác, không kịp thời nhận được tin tức. Đợi đến khi về nước, Hạ Sí đã từ chối không tiếp bất kì ai, đến mức không chịu gặp cả mẹ và em ruột, vậy nên Mục Minh Viễn đương nhiên cũng bị bài xích.

Mục Minh Viễn hỏi thăm từ An Lan. An Lan miêu tả đại khái về tình trạng của Hạ Sí: Nghiêm trọng, không thể chịu kích thích.

Nếu anh ta đột nhiên tìm tới nhà, lỡ làm người ta hoảng sợ thì sao?

Vì vậy, Mục Minh Viễn chỉ có thể kiềm chế.

“Cậu ấy muốn gặp cậu nhưng lại sợ quấy rầy đến cậu, bị cậu từ chối nên chỉ dám hỏi thăm tin tức từ tớ thôi.” Cô ta cũng thấy trạng thái của Hạ Sí đã ổn định nên mới quyết định chuyển lời giúp Mục Minh Viễn trước khi đi.

Mục Minh Viễn...

Trong trí nhớ của Hạ Sí, người bạn này cũng xem như là “quả vui vẻ”, số lần xuất hiện không nhiều, nhưng ít ra mỗi lần đều rất vui.

Hạ Sí cầm điện thoại lên, chủ động liên lạc với anh ta.

Mục Minh Viễn thuộc bộ tộc hưởng lạc, anh ta ép cô phải mời mình đến nhà hàng cao cấp để đãi một bữa với lý do là: “Đền bù tâm hồn bị tổn thương của tớ.”

“Cậu bị thương chỗ nào?” Hạ Sí lườm anh ta.

Mục Minh Viễn đột nhiên giơ tay đè lên lồng ngực với vẻ mặt nhăn nhó khoa trương, sau đó chậm rãi thốt ra hai từ: “Tình cảm...”

Chân mày cau lại, Hạ Sí tỏ ra hứng thú: “Tình cảm hả? Là ai có thể làm tình thánh của chúng ta bị tổn thương vậy?”

“Cậu đó.” Mục Minh Viễn giơ ngón trỏ lên, từ từ chỉ vào mặt Hạ Sí.

“?”

Hạ Sí nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.

Bạn nghĩ cô ấy tin không?

Cái nhìn không hề tin tưởng chẳng khác nào một đòn đả kích thứ hai, Mục Minh Viễn suýt khóc: “Tớ dùng đủ mọi cách lấy lòng cậu, vậy mà cậu không nhận ra hả, đúng là làm tổn thương trái tim tớ quá!”

Hạ Sí: “...”

Thích gì chứ? Chẳng cảm nhận được chút nào hết.

“Cậu nói lấy lòng là ý chỉ điều gì?” Cô nghi ngờ hỏi.

Mục Minh Viễn thở dài, bắt đầu tính toán rõ ràng trước mặt cô: “Hoa, tặng chắc nhiều đó? Cơm, ăn cũng kha khá nha? Phim cũng xem rồi đúng không? Còn có du lịch...”

Hạ Sí nâng ngón tay chống cằm, nghiêng đầu: “Nhưng đó không phải là hoạt động tập thể sao?”

Hoa, là do Mục Minh Viễn nói đấy là quà chúc mừng khi cô giành được giải thưởng trong cuộc thi đấu.

Cơm, là họ ra ngoài tụ tập, cậu chủ Mục xa hoa bao hết đãi khách.

Điện ảnh, nơi Hạ Sí đi, hầu hết luôn có An Lan đi cùng, để phòng ngừa cô có chuyện bất trắc.

Về phần du lịch, thỉnh thoảng cô đi lưu diễn ở những nơi khác, Mục Minh Viễn sẽ mua vé máy bay chạy tới, nói rằng có hành trình gần đây nên rủ cô ra ngoài đi dạo.

Đây mà bảo là theo đuổi cơ à?

Mục Minh Viễn: “...”

Bị đánh bại.

“Cậu thật sự không cảm nhận được hả? Vì sao chứ?” Mục Minh Viễn đã cảm thấy quái lạ rồi. Số lần anh ta tặng hoa, mời ăn cơm lấy lòng không hề ít tẹo nào! Các cô gái khác liếc mắt đưa tình với anh ta thôi cũng sẽ mơ tưởng viển vông, vậy mà Hạ Sí lại không hề phát hiện, do anh ta không đủ cuốn hút ư?

Hạ Sí chớp mắt: “Chắc là do...” Sau khi nhận được sự yêu thương che chở của anh thì mọi hy sinh ngoài mặt của người khác đều không đáng nhắc đến.

Lặng lẽ cất lại nửa câu sau vào lòng, Hạ Sí khẽ lắc đầu, nở nụ cười nhạt: “Cậu thật sự thích tớ hả?”

“Ờ ừm.” Mục Minh Viễn hất cằm.

“Vậy sau này cậu đừng thích tớ nữa.” Cảm xúc của Hạ Sí không mảy may dao động.

“...” Thật là một người phụ nữ ác độc.

Bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, Mục Minh Viễn thu lại biểu cảm, đột ngột chuyển chủ đề: “Lẽ ra tớ còn muốn cướp người đấy, nhưng tớ tha cho đấy nhé, bây giờ tình bạn tớ dành cho cậu có trời đất chứng giám!”

“Vậy là tốt nhất.” Kết quả này khiến Hạ Sí cảm thấy vui vẻ, cô chủ động cầm bình trà rót vào tách cho anh ta: “Đúng rồi, lý do gì giúp cậu ngộ ra vậy?”

“Uầy...” Kể ra rất dài dòng, chuyện này phải bắt đầu từ khoảng thời gian trước, anh ta cầu xin mợ giúp đỡ theo đuổi vợ.

Sau chuyện tính toán không chu đáo về buổi tỏ tình sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, Mục Minh Viễn hơi thất vọng, nhưng anh ta chưa hoàn toàn từ bỏ. Anh ta bỗng nhiên nhớ tới mợ Liêu Vân của mình là giáo viên vũ đạo của Hạ Sí khi cô còn bé, bởi vậy anh ta muốn mượn mối quan hệ này nhờ mợ làm mai.

Tuy hơi thiếu đạo đức nhưng trước giờ cậu chủ Mục toàn làm mấy việc kỳ quái. Anh ta luôn thầm nghĩ tái hợp với người yêu cũ thì tương đương với việc giẫm lên vết xe đổ, vì thế anh ta định bụng sẽ tận dụng bất cứ sơ hở nào.

Kết quả, anh ta vừa đưa ra đề nghị thì mợ lập tức phê bình.

Anh ta không phục nên đã tranh luận với mợ, nhưng mợ hoàn toàn không đứng về phía anh ta, thậm chí còn khuyên bảo anh ta nên buông tay đi.

“Con đã quen và chờ đợi cô ấy mấy năm trời, sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ!” Mục Minh Viễn cao giọng lý luận: “Sở dĩ người yêu cũ thành người yêu cũ, dám chắc là tình cảm giữa hai người có vấn đề, mọi việc có lần một ắt sẽ có lần hai, gương vỡ lại lành biết đâu là giẫm lên vết xe đổ thì sao!”

Tựa như anh ta thèm muốn một viên kẹo nhưng chưa kịp nói ra thì đã bị người khác mua mất, thế mới cảm thấy không cam lòng.

Thấy vẻ mặt kiên quyết của anh ta, cô giáo Liêu Vân chỉ lắc đầu: “Nếu mợ cho con biết, Thời Ngộ một mực chờ cô bé quay về thì sao?”

...

Từ kí ức trở về thực tại, Mục Minh Viễn đã hoàn toàn từ bỏ: “Mợ nói với tớ, rằng hàng năm Thời Ngộ đều lấy danh nghĩa của cậu tặng quà cho mợ. Kiểu người thế này tớ không liều mạng nổi, thôi đành bỏ đi vậy.”

Trước đây ở thành phố Vân Dương, mỗi năm Hạ Sí đều tặng quà cho cô giáo nhân dịp sinh nhật bà. Sau này Hạ Sí xuất ngoại và cắt đứt liên lạc với mọi người, ngay cả chính cô cũng cảm thấy chột dạ, thế nhưng lại có một người đàn ông âm thầm duy trì việc tặng quà thay cô.

Thời Ngộ đã làm rất nhiều chuyện vì cô, từ việc lớn ai ai cũng thấy đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Tấm lòng của anh dành cho Hạ Sí không ai có thể sánh bằng.

Ai có thể cạnh tranh nổi với một người như thế chứ?

Quá khứ không dài, một câu nói có thể miêu tả rõ ràng, tuy vậy người đó đã âm thầm giữ vững tấm lòng đó lâu đến vậy...

Cố đè nén trái tim đang đập thình thịch, Hạ Sí chân thành cảm ơn: “Mục Minh Viễn, cảm ơn cậu.”

“Gì cơ???”

“Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những chuyện này.”

Mục Minh Viễn tỏ ra nghiêm túc: “Hoá ra cậu không biết à?”

Hạ Sí lắc đầu: “Anh ấy sẽ không bao giờ nói mấy chuyện này cho tớ biết đâu, chỉ biết thầm lặng đi làm thôi à.”

Mục Minh Viễn thấy Hạ Sí cảm động không thôi, tách trà anh ta đang bưng khẽ run lên: “Tớ đúng là... người hỗ trợ được gửi đến tận cửa nhỉ.”

Hạ Sí nhướng môi: “Hỗ trợ tốt đấy, lần sau mời cậu uống rượu mừng!”

“Phụt...” Không phải chứ, hôm nay anh ta mới vừa thổ lộ tâm tư, mà người ta lại muốn mời anh ta uống rượu mừng ư!

Đàn ông con trai không thể quá hẹp hòi, Mục Minh Viễn muốn bản thân trông thật rộng rãi, quả quyết tiếp chuyện: “Được lắm, khi nào hai người kết hôn, nhớ báo tớ một tiếng.”

“À...” Hạ Sí chậm rãi giơ tay trái lên, để lộ ngón áp út đang đeo một chiếc nhẫn có hình thức đơn giản: “Tớ đã kết hôn rồi.”

Chiếc nhẫn kim cương mà Thời Ngộ cầu hôn cô rất đẹp, nhưng mỗi ngày cô đều phải tập luyện nên không tiện đeo. Anh đã sớm có chuẩn bị, bèn lấy ra chiếc nhẫn cưới thứ hai, kiểu dáng đơn giản hơn, tuy vậy đường nét và chữ cái bên trên rất tinh xảo.

Nếu không nhìn kĩ sẽ không dễ phát hiện ra, nhưng Hạ Sí không quan tâm cái nhìn của người khác, cô chỉ biết rằng trên mặt nhẫn có khắc tên của hai người. Nó còn quý giá hơn chiếc nhẫn kim cương kia nữa!

Mục Minh Viễn liên tiếp chịu đả kích.

Anh ta đặt tách trà xuống, ngước lên chợt thấy người đối diện đang mải mê nhìn vào chiếc nhẫn trên tay bằng đôi mắt rất đỗi dịu dàng mà anh ta chưa từng biết đến.

Từng là một cô gái ương bướng, thế nhưng nay vì một người đàn ông khác mà cô lột xác thành bướm, vô cùng điềm đạm.

Có lẽ tình yêu họ theo đuổi chính là như thế.

Che giấu tất cả đùa giỡn, trêu ghẹo và chân thành chưa kịp nói rõ, Mục Minh Viễn cười thở ra một hơi, tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, chân thành nói: “Chúc cậu hạnh phúc.”

Ngón tay nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn, Hạ Sí cười gật đầu với khuôn mặt tươi tắn.

*

Ra khỏi nhà hàng, Hạ Sí chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện, trong lúc vô tình cô thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ở đằng trước.

Người đó giận dữ đi thẳng, vừa giơ tay lau mắt. Hạ Sí nhìn kĩ một lát thì nhận ra có gì đó không ổn. Cô bèn mau chóng đuổi theo: “Chị Duyệt Hề?”

Giang Duyệt Hề quay lại, nước mắt ướt đẫm che phủ tạo thành lớp sương mù. Cô ấy lại vội vàng lau đi, bỗng cảm thấy bất ngờ về sự xuất hiện của Hạ Sí.

Đây là lần đầu tiên Hạ Sí bắt gặp mắt Giang Duyệt Hề đỏ hoe.

“Chị sao vậy ạ?”

Giang Duyệt Hề xoa mắt, khịt mũi rồi nghiêng đầu hỏi: “Hạ Hạ, bây giờ em rảnh không?”

Hạ Sí: “Cũng rảnh...”

“Vậy thì tốt quá, đi chơi với chị đi.” Giang Duyệt Hề vẫy một chiếc taxi ở ven đường, sau đó Hạ Sí bị kéo lên.

Trên xe, cuối cùng Hạ Sí mới nắm được nguyên nhân chính: Giang Duyệt Hề đã chia tay với Lê Ngôn Chi.

“Bye thì bye, làm người phải thông minh, nếu chị lén anh ta khóc mới đúng là ngu đấy!” Giang Duyệt Hề lau nước mắt, cố gắng ghìm nước mắt lại, không biết là thật sự quyết tâm từ bỏ hay đang an ủi bản thân đây.

Hạ Sí rất giỏi về chuyện khóc lóc, nhưng những kĩ năng về an ủi hay chọc cười người ta thì cô chưa kịp khai sáng. Cô chỉ mới trải qua một lần chia tay, mỗi khi người khác hỏi nguyên do, cô luôn không muốn nhắc đến, vậy cô có nên hỏi Giang Duyệt Hề tại sao lại chia tay không đây?

Trong lòng Hạ Sí vô cùng bối rối.

Giang Duyệt Hề ngừng khóc, lấy điện thoại di động ra bấm gì đó, không biết sao cô ấy bỗng bảo tài xế chuyển hướng, đọc vị trí của một quán rượu.

Hạ Sí bị Giang Duyệt Hề kéo vào một phòng bao có phong cách cổ kính, bên trong bày đủ loại rượu, mắt Hạ Sí cũng sắp trợn trắng rồi.

Cái này, muốn làm gì đây?

Hoá ra, trên đường khóc lóc vì thất tình, Giang Duyệt Hề đã sắp xếp xong kế hoạch trút bầu tâm sự. Cô ấy vỗ vào ghế ý bảo Hạ Sí ngồi xuống, tha hồ gọi bất cứ loại rượu nào ở đây: “Chị đãi, em cứ tự nhiên.”

Hạ Sí: “...”

Cô không muốn uống.

Tiếp tục thế này cũng không phải là cách, Hạ Sí hệ thống lại ngôn ngữ, thử hỏi dò: “Chị Duyệt Hề, xảy ra chuyện gì vậy ạ, chị nói em nghe được không?”

“Nói? Chị cũng không biết phải nói gì, nếu anh ta nói thêm với chị vài câu thì chị đã không ức đến vậy rồi!” Câu trả lời của Giang Duyệt Hề khiến Hạ Sí càng mông lung.

“Em cũng thấy đấy, cả ngày anh ta cứ trưng cái mặt lạnh như tiền ra, y hệt một cái cọc gỗ.” Sau đó không cần cô hỏi, Giang Duyệt Hề uống vài hớp rượu rồi tự động mắng Lê Chi Ngôn: “Không thú vị.”

“... Không phải chỉ đẹp mã chút thôi à, mặt mũi của Giang Duyệt Hề chị cũng đâu có thua kém gì, tìm một người bạn trai khôi ngô, dễ như bỡn!” Chai rượu nện xuống bàn, tạo ra tiếng vang nặng nề: “Tóm lại, Giang Duyệt Hề này cầm lên được thả xuống được!”

Thấy điệu bộ khí phách của cô ấy, Hạ Sí nghĩ tửu lượng của cô ấy không tồi, nhưng chẳng bao lâu sau, Giang Duyệt Hề bỗng gục xuống bàn: “Đến tận bây giờ anh ấy còn chưa từng nói thích chị...”

Trong lúc nhất thời, Hạ Sí không nghe rõ nên cúi người kề sát vào.

Giọng nói xen lẫn mùi rượu lọt vào tai cô: “Thanh mai trúc mã, dù từng yêu đương cũng không nhất định phải trói với nhau cả đời, đúng không?”

Hạ Sí vuốt lồng ngực đang rung động, rồi vội vàng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhờ Thời Ngộ giúp đỡ.

-

Chờ Thời Ngộ đến nơi thì trong phòng bao chỉ còn lại một mình Hạ Sí.

“Ban nãy, Lê Ngôn Chi đã đến đây rồi.” Hạ Sí giải thích.

Thời Ngộ vươn tay về phía cô.

Đến gần, anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

“Em uống rượu hả?”

“Chút xíu à.” Hạ Sí duỗi ngón tay ra dấu, nhưng lại bị Thời Ngộ bắt được và nắm trong lòng bàn tay.

Trên đường về, sự thắc mắc của Hạ Sí chưa có lời giải đáp: “Em không hiểu lắm về chuyện của họ, nhưng hai người quen biết nhiều năm trời, tình cảm sâu đậm, sao lại nghi ngờ người kia không thích mình chứ?”

Thời Ngộ trả lời cô: “Vì mỗi người có cách thức biểu đạt tình cảm khác nhau, đối phương cũng tiếp nhận thông tin không giống nhau nên sẽ dễ dàng tạo ra hiểu lầm.”

“Vả lại, mức độ tình cảm nông sâu mà mỗi người nỗ lực không đồng nhất, có lẽ người kia không đáp lại đầy đủ như cô muốn, dần dần sẽ gom thành thất vọng.”

Từ ngữ thì cô nghe hiểu đấy, nhưng khi xâu chuỗi chúng cùng nhau, cô lại cảm thấy choáng váng. Hạ Sí khẽ lắc đầu: “Phức tạp quá, thích gì hay thích bao nhiêu, nói ra không phải tốt hơn sao.”

“Em nói rất đúng.” Thời Ngộ nắm chặt tay cô.

Hạ Sí nhẹ nhàng kéo hai cái rồi ngẩng đầu hỏi: “Vậy A Ngộ sẽ mãi luôn thích em chứ?”

Cô vừa uống rượu nên hai má hơi ửng hồng, đôi mắt phát sáng làm say đắm lòng người.

Thời Ngộ nhướng môi, đôi mắt hoa đào đong đầy ý cười. Bàn tay nóng hổi ôm lấy gương mặt ửng đỏ, rồi cúi đầu hôn lên đôi tai mềm mại của cô.

“Về chuyện anh yêu em, em có thể liên tục xác nhận lại với anh nhé.”