Sự Dịu Dàng Tuyệt Đối

Chương 7: Lừa mình dối người



Editor: Budweiser Mex

Sau khi Thời Ngộ rời khỏi đó, căn nhà lại khôi phục sự vắng lặng.

Cơ thể Hạ Sí đã không còn vấn đề gì, nhân lúc bây giờ vẫn còn sớm, tiếp tục hoàn thành chỉ tiêu huấn luyện đã định mỗi ngày. Cơ thể đổ mồ hôi nhưng không giống cảm giác mê man như hôm qua, cả người đều có tinh thần hẳn lên.

Buổi chiều hẹn đi phỏng vấn.

Hạ Sí chọn phỏng vấn ở một phòng dạy nhảy, nguyên nhân rất đơn giản, cách nhà không xa, thời gian nghỉ ngơi khá dư dả.

Trước đó giáo viên phòng nhảy nghe cái tên “Hạ Sí” còn tưởng rằng người cùng tên thôi, mãi đến khi gặp được người thật, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, xém thì quên mất mình là người phỏng vấn.

Thực sự không thể tin nổi, một vũ công bước lên sân khấu quốc tế lại tới chỗ nhỏ này của bọn họ, còn muốn phỏng vấn làm giáo viên?

Ông chủ phòng nhảy nghe được việc này thì tự mình chạy tới, hận không thể ký hợp đồng với cô ngay. Bất kể vì nguyên nhân gì, Hạ Sí đồng ý đến chỗ này, bọn họ cầu còn không được.

Hạ Sí bày tỏ cứ dựa theo quy trình bình thường mà làm.

Giai đoạn thử việc là quá trình lựa chọn của cả hai bên, những gì cô biết lúc này đều từ các bình luận trên mạng, phải tự mình thử mới có thể xác định có đáng giá để cô ở lại hay không. Hơn nữa, đây chỉ là kế hoạch trong tương lai gần của cô.

Mọi chuyện được bàn bạc xong xuôi rất nhanh, ông chủ tính toán giỏi, Hạ Sí ở lại đây làm giáo viên chẳng khác gì mời cho phòng làm việc một bảng hiệu sống.

“Cô, cô Hạ, cô xem, cô cảm thấy bao giờ thì bắt đầu lên lớp thì được?”

“Cô Vu cứ sắp xếp là được.”

Cũng không cần khách sáo như thế, cô thực sự chỉ muốn một phòng làm việc bình thường vừa ý mình mà thôi.

Cô Vu là người lâu năm ở phòng nhảy, cô ấy phụ trách dẫn Hạ Sí làm quen hoàn cảnh. Các thể loại nhảy múa khác nhau, cấp độ giai đoạn thế nào đều được phân chia.

Hạ Sí sắp nhận một lớp không phải người mới học mà có nền tảng nhất định. Giáo viên cũ vì kết hôn, sắp rời khỏi thành phố này nên từ chức.

Các bạn học đều rất tò mò về giáo viên dạy nhảy mới tới này, cũng rất vui, nhưng nghe tin giáo viên cũ phải đi lại không nỡ.

Trẻ con thể hiện sự yêu thích hay không yêu thích đều rất trực tiếp, thẳng thắn.

**

Nghe tin Hạ Sí tìm được công việc rồi, Bạch Phỉ nhiệt tình mời liên hoan: “Vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa chúc mừng nhé!”

Bạch Phỉ thích nhất là bạn bè tụ họp, lần này Hạ Sí không từ chối.

Chủ đề không thể trốn tránh chính là cô và Thời Ngộ.

“Vì thế, cậu ấy chăm cậu một đêm!” Nghe Hạ Sí kể lại tóm lược, Bạch Phỉ liên tục ngạc nhiên thốt lên: “Bạn trai cũ thần tiên gì đây chứ, cậu trực tiếp hạ gục luôn đi!”

Bạn trai cũ này còn đáng dựa dẫm hơn nhiều so với hầu hết các ông bạn trai hiện tại.

“Cậu nghĩ tớ không muốn à?” Hạ Sí ngẩng đầu nhìn trời, thở dài.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hành động không theo kịp!

Bạch Phỉ kích động đổi vị trí, dán sát lên người Hạ Sí, thuận tay đẩy hai cốc trà trên bàn ra, dựng thẳng hai cái đũa lên làm ví dụ: “Tớ phân tích tình hình bây giờ cho cậu nghe nhá, cậu và cậu ấy, hai các cậu đều đang độc thân, năm năm qua đều không có bạn trai, bạn gái gì khác. Hoàn toàn có thể quay lại với nhau!”

Hai cái đũa giao nhau, Hạ Sí vươn tay đè xuống: “Mình hiểu lý lẽ ấy.”

Nhưng sau khi trải qua nhiều hiện thực, mất đi sự can đảm được ăn cả ngã về không từng có, dễ dàng trở nên nhút nhát.

Bạch Phỉ vẫn kiên trì: “Dù sao cậu cũng không bỏ xuống được, vậy thì dũng cảm một chút, theo đuổi một lần nữa.”

Nghe người bên cạnh ủng hộ, trái tim Hạ Sí dao động, đầu lưỡi lướt qua hàm răng: “Theo đuổi thế nào?”

“???” Vấn đề này đúng là làm khó Bạch Phỉ, “Cậu hỏi tớ? Chẳng phải trước đây mấy trò theo đuổi người khác của cậu chất đống cả lên hả?”

“...” Anh hùng không nhắc lại chuyện năm xưa.

- -- Hồi ức ---

Nghỉ giữa giờ, hành lang Trường Trung học phổ thông số ba luôn có một hàng người đứng rải rác. Bọn họ không có cảm giác gấp gáp học tập chút nào, thậm chí có người còn từ bỏ thành tích học tập của mình.

“Làm thế nào mới có thể hưởng thụ miễn phí một cặp tác phẩm nghệ thuật?” Đây là thắc mắc của Hạ Sí với Thời Ngộ vào ngày thứ ba hai người trở thành bạn cùng bàn.

Là một tay khống, bình thường chỉ có thể tỏ lòng hâm mộ qua video trên mạng, nhưng trong cuộc sống hiện thực của cô đã thực sự gặp được một đôi tay thần tiên, Hạ Sí gọi nó là tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng tác phẩm nghệ thuật ấy không mọc trên người cô, muốn sờ... Thì quá dễ khiến người ta hiểu nhầm.

Mặc dù ai cũng nói rằng Hạ Sí là đại ca Trường Trung học phổ thông số ba, nhưng đó hoàn toàn là vì “đánh nhau quá dữ” mới khiến người khác có ấn tượng sâu sắc về bạo lực, chứ bản chất thì cô là một học sinh có nguyên tắc.

Bạch Phỉ Phỉ: “Thời Ngộ đẹp trai chứ?”

Hạ Sí gật đầu: “Đẹp trai!”

Bạch Phỉ Phỉ: “Nằm trong gu thẩm mỹ của cậu chứ?”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“Phí lời!” Nếu không thuộc gu thẩm mỹ của cô thì có thể khiến cô nhớ sao!

“Nếu bề ngoài đẹp trai, cậu lại thích, chi bằng để cậu ấy làm bạn trai cậu, cậu có thể công khai... hi hi hi.” Sờ tay lợi dụng.

Vì Bạch Phỉ Phỉ cảm thấy Đỗ Nam Châu đẹp trai nên mới bàn đến việc yêu sớm, đơn thuần chỉ nhìn mặt mà thôi.

Hạ Sí ngẩng đầu lên nhìn trời, ba giây sau, cô bác bỏ kiến nghị của Bạch Phỉ Phỉ: “Bạn trai thì có ích lợi gì chứ? Chán ngắt.”

Cô thích đôi tay kia, cũng đánh giá cao gương mặt đó nhưng sẽ không vì gương mặt và đôi tay ấy mà kiếm một bạn trai. Hơn nữa, khi ấy Hạ Sí cảm thấy Thời Ngộ quá yếu đuối, chỉ biết đọc sách, nghe giảng, làm bài tập, nhàm chán!

Nhưng vả mặt có thể đến muộn chứ không bao giờ vắng chỗ!

Hạ Sí dần phát hiện ra Thời Ngộ không hề yếu, mà thực sự có nề nếp. Trong độ tuổi thích đuổi bắt đùa nghịch, mỗi lời nói hành vi của Thời Ngộ đều khác với mọi người.

Khi người khác có quan điểm khác anh, anh sẽ không hung hăng phủ định, càng không tùy tiện chửi bới. Anh biết cách tôn trọng người khác, không cố ý ra vẻ, dù là hành động vô thức cũng chưa từng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Trong lớp có bạn nam trêu chọc bạn nữ, khi đó bạn nữ muốn đến nhà vệ sinh cũng phải lén lút đi. Thời Ngộ vô tình phát hiện bạn nữ nào đó khác thường, không rêu rao cũng không đi tìm bạn nữ đó mà báo cho cô biết trước để cô nói lại, tránh để bạn khác phái lúng túng.

Trời đổ mưa, có rất nhiều bạn treo ô ướt nhẹp lên bệ cửa sổ, không treo được thì dựng lần lượt vào tường. Thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như ô của ai đó bỗng rơi xuống đất, mấy cái sau cũng rơi đổ lộn xộn ở chân tường. Không ai quan tâm chuyện đó, chỉ có Thời Ngộ, khi đi ngang qua sẽ kiên nhẫn dựng lại từng cái một.

Mấy việc nhỏ đó có vẻ đều không đáng nhắc đến, nhưng khi đó Thời Ngộ chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Thái độ của Hạ Sí đối với Thời Ngộ đang không ngừng thay đổi, nhưng những việc đó khiến cô khẳng định nhân phẩm của Thời Ngộ chứ không thực sự chạm vào trái tim cô.

Mãi đến lần đó, cô dẫn mấy anh em có danh tiếng không tốt lắm trong trường vây một bạn nữ ở góc tường.

Học sinh đi qua ngại gây sự, bỏ chạy hết cả. Có người giả bộ chính nghĩa nói muốn đi báo cáo nhưng cuối cùng vẫn chạy trối chết.

Khi ấy, Thời Ngộ xuất hiện.

Đối diện với ánh mắt của bạn cùng bàn, Hạ Sí hơi chột dạ, cô cũng không biết vì sao mình lại chột dạ, rõ ràng cô đâu làm chuyện gì xấu, nhưng hơi sợ anh cũng hiểu nhầm cô giống những người khác, nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

“Này, tớ cũng đâu bắt nạt người ta!” Cô khó chịu giải thích cho mình, dù sao cũng không hi vọng đối phương sẽ tin, dù gì hầu hết mọi người đều cảm thấy “mắt thấy là thật”.

“Tớ biết.” Giọng Thời Ngộ thẳng thắn, dứt khoát.

Hạ Sí sửng sốt, một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng, thậm chí cô cảm thấy mình nghe nhầm rồi, hoặc là không nghe rõ sự trào phúng của đối phương?

“Cậu tin lời tớ?” Hạ Sí ngờ vực nhìn theo anh, hàm răng trên cắn môi dưới, nhếch miệng lên, cảm thấy người khác tin tưởng cô là một chuyện khó mà tin nổi.

“Sao lại không tin?” Anh hỏi ngược lại.

“Bọn họ đều không tin, bọn họ cảm thấy tớ rất xấu xa, không đọc sách, không học tập tốt, chỉ biết đánh nhau.” Hạ Sí nhìn anh, không chớp mắt cái nào, sợ bỏ sót mỗi một chi tiết thay đổi nho nhỏ trên gương mặt anh.

Thời Ngộ mỉm cười: “Đánh nhau không phải chuyện gì tốt nhưng cũng không có nghĩa là người đi đánh nhau đều không phải người tốt.”

Trong mắt Thời Ngộ, cô gái ấy vẫn rất hiền lành.

Cô sẽ mua thức ăn đút cho mèo hoang cô gặp bên đường, thậm chí còn cố ý để lại thùng giấy chuyển phát đã bỏ đi cho mèo con ngủ. Ở trên đường sẽ nhận hết các tờ rơi được đưa, cô chẳng dùng được cái nào ngay lúc đó, nhưng sẽ mang đi xa hoặc mang về nhà mới vứt.

Vì thế mọi người đồn đãi cô đánh nhau hung dữ, thích gây sự, nhưng cô chưa từng bắt nạt bất cứ bạn học sinh nào vô cớ, thậm chí thấy bạn bị bắt nạt còn dũng cảm đứng ra.

Từ đó về sau, ánh mắt Hạ Sí nhìn Thời Ngộ đã thay đổi.

Biết Thời Ngộ thích đi thư viện trường, lần đầu tiên Hạ Sí chủ động bước vào nơi đó, tiện tay cầm một quyển sách lên che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lén lút theo dõi.

Thời Ngộ đứng trước kệ sách, nâng sách lật trang, tư thế đứng thẳng tắp, không có tật xấu đứng xiêu vẹo gì.

Anh yên lặng đọc sách, Hạ Sí không nhịn được cảm thán: Hóa ra trên thế giới này thật sự có thiếu niên khóe miệng không cười nhưng vẫn mang ba phần ý cười ôn hòa tự nhiên.

Hử, không phải bây giờ cô đã mắc bệnh mê trai giống Bạch Phỉ Phỉ nói rồi đó chứ?

Hạ Sí vuốt ve trái tim, cảm nhận tần suất nảy lên của nó, nhanh hơn so với bình thường nhưng hình như vẫn thiếu gì đó.

Rất nhanh sau đó Hạ Sí đã tìm ra đáp án.

Không biết từ khi nào, Hạ Sí bắt đầu thích đến thư viện trường.

Không phải vì đọc sách mà là vì ngắm người.

Cô cảm thấy mình trốn khá kỹ, nhưng Thời Ngộ tình cờ ngẩng đầu lên lại đúng lúc chạm mắt với cô.

“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!” Hạ Sí còn không biết rõ trái tim của chính mình, cho dù cơ thể hành động rồi nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng kiếm cớ.

Cho đến chuyện xảy ra ở sân bóng rổ.

Lớp bọn họ thi đấu với lớp khác, còn âm thầm tranh sân tập. Hạ Sí dẫn người đến sớm, ai chiếm được trước thì dùng trước, đó vốn là quy tắc ngầm rồi, nhưng không biết tại sao lại truyền ra là cô ngang ngược hống hách, dọa nạt chèn ép đội bóng rổ của lớp khác.

Khi đó cô nóng tính, không thích nói lý lẽ, ai nói cô thì cô trả lại trăm phần trăm! Nể mặt đối phương là nữ nên Hạ Sí cố kìm nén không ra tay, chẳng muốn làm ầm ĩ, dù sao cũng chiếm được sân rồi.

Nhưng mà ngay lúc cô quay người đi, cô bạn kia tức giận ném bóng về phía cô, xung quanh hét lên hoảng hốt.

Khi tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Sí đều cho rằng tai nạn ập đầu rồi thì bỗng có một bóng người choàng qua đỉnh đầu, Thời Ngộ nghiêng người che trước mặt cô, một cái tay che chở đầu của cô, tay còn lại cản được quả bóng ném tới một cách chuẩn xác.

“Bịch... bịch...” Quả bóng rổ rơi xuống đất lăn ra xa, một lúc lâu Hạ Sí vẫn chưa bình tĩnh lại được, lần đầu tiên cô cảm nhận được một cách rõ ràng thế nào là cảm giác được người khác bảo vệ.

Hóa ra cậu mọt sách yếu đuối trong mắt mọi người còn có một mặt mạnh mẽ như thế.

Bàn tay Thời Ngộ bị đập đỏ bừng lên, Hạ Sí nôn nóng không thôi: “Tới phòng y tế xem thế nào!”

Thời Ngộ nói mình không sao, nhưng không lay chuyển được Hạ Sí, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của cô.

Người bị thương là Thời Ngộ mà Hạ Sí còn sốt ruột hơn anh, nhưng cuối cùng sự quan tâm khi nói ra khỏi miệng cô lại biến thành: “Sao cậu lại lao ra thế hả, còn dùng tay chặn bóng!”

“Nếu như tớ không đỡ thì bóng sẽ đập vào cậu.”

“Dù sao người bị đập cũng không phải cậu!” Mặc dù người được cứu là mình nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Thời Ngộ lại “xả thân vì người khác” như vậy?

“Nhưng tớ lại không thể trơ mắt nhìn cậu bị thương.” Thời Ngộ vỗ về sự cáu gắt của cô.

Bị đôi mắt kia nhìn chăm chú như vậy, Hạ Sí cảm thấy trái tim mình đang đập loạn lên, cũng vì thế mà bỏ qua từ then chốt trong câu nói ấy.

Hạ Sí tìm Bạch Phỉ Phỉ có kinh nghiệm yêu sớm, mở miệng hỏi ngay: “Làm thế nào để theo đuổi người khác?”

“Cậu... Lặp lại lần nữa?” Bạch Phỉ Phỉ chớp mắt thật nhanh, không hiểu lời cô nói.

“Làm thế nào để theo đuổi người khác.” Khi ấy Hạ Sí muốn làm gì thì sẽ làm cái đó không hề kiêng dè gì cả, “Tớ cảm thấy đề nghị trước đó của cậu rất hay, tớ muốn Thời Ngộ làm bạn trai tớ, cậu nói, theo đuổi thế nào?”

“Ôi mẹ ơi! Cậu tưởng thật à!” Bạch Phỉ Phỉ suýt thì chỉ lên trời mà thề, lúc đó cô ấy chỉ thuận miệng đưa kiến nghị mà thôi, hoàn toàn không nghĩ gì cả, đơn thuần thấy nghịch vui mà thôi.

Nhưng Hạ Sí tưởng thật rồi.

Ép Bạch Phỉ Phỉ nói ra kinh nghiệm, cô ấy khó khăn bịa ra một đống, cuối cùng đều bị Hạ Sí bác bỏ hết.

Bạch Phỉ Phỉ hết cách rồi, chỉ có thể thẳng thắn: “Tớ chỉ khua môi múa mép thôi, mặc dù tớ yêu đương thật đấy nhưng mà tớ không biết theo đuổi người khác thế nào cả.”

Cô ấy và Đỗ Nam Châu vừa ý nhau, hoàn toàn không cần phí công theo đuổi.

Hạ Sí: “....”

Cô vứt luôn quân sư không dùng được là Bạch Phỉ Phỉ đi, bắt đầu tấn công Thời Ngộ bằng cảm giác.

Thời Ngộ đến thư viện, cô cũng cầm một quyển tác phẩm văn học, cố ý ngồi đối diện Thời Ngộ.

Giáo viên phát quyển tập đề thi xuống, cô vứt bừa qua một bên nhưng nhớ lời Thời Ngộ hay dặn bên tai, lại cầm về viết tên xong, đẩy tới bàn Thời Ngộ: “Tớ không biết làm, cậu dạy tớ đi.”

Thời Ngộ: “Không biết làm bài nào?”

Hạ Sí: “Bài nào cũng không biết làm.”

Nếu là người khác gặp phải một học sinh mất gốc như cô chắc chắn sẽ cạn lời luôn rồi, thậm chí không thèm để ý cô nữa. Nhưng Thời Ngộ lại mỉm cười lấy quyển nháp ra, bắt đầu từ câu đầu tiên, dạy cô từng bước một.

Trong lòng Hạ Sí dâng lên cảm giác tội lỗi.

Vì không phụ lòng Thời Ngộ dạy dỗ, cô nghiêm túc chăm chú nghe giảng nhưng nghe được một lúc thì bắt đầu đi vào cõi thần tiên. Tầm mắt chuyển từ chữ viết qua ngòi bút, lại từ ngòi bút dịch lên tay, cuối cùng là gương mặt đó.

Hạ Sí nuốt ngụm nước bọt, bên tai là giọng nói của Thời Ngộ: “Hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Cô cũng không biết mình đang nói cái quỷ gì.

“Vậy bây giờ cậu tính đáp án ra đi.” Thời Ngộ chỉ đề thi, giao quyển nháp cho cô.

“....” Mình sai rồi.

Dù vậy, Hạ Sí cũng sẽ không cảm thấy lúng túng, cô vẫn nghĩ trăm phương nghìn kế rút ngắn khoảng cách với Thời Ngộ.

Dần dần, vị trí cô ngồi ở thư viện từ đối diện biến thành ngồi bên cạnh Thời Ngộ, thậm chí còn dựa vào vai anh ngủ gà ngủ gật.

Ở độ tuổi đó, ấn tượng tốt mơ hồ nảy sinh giữa hai người khác giới vừa chân thực vừa khiến trái tim ngứa ngáy. Khi cô chuẩn bị phá vỡ quan hệ của hai người thì vô tình nghe thấy Thời Ngộ nói chuyện với bạn cũ của anh.

“Anh Thời Ngộ, anh định lúc nào thì đi?”

“Thầy cô ở Trường Trung học phổ thông số một có liên lạc với anh không?”

“Anh nói tới đây báo ơn, hơn nửa học kỳ rồi mà kết quả học tập của Hạ Sí chẳng hề thay đổi, anh định ở đây tốt nghiệp với cậu ấy sao?”

Đó là ba câu nói của bạn anh mà Hạ Sí nhớ kỹ nhất.

Vốn dĩ không ai biết lý do tại sao Thời Ngộ lại chuyển từ Trường Trung học phổ thông số một tốt nhất thành phố Vân Dương tới Trường Trung học phổ thông số ba tác phong học tập xuề xòa.

Mặc dù không hiểu “báo ơn” là sao nhưng cô chắc chắn cô không nghe nhầm, Thời Ngộ Trường Trung học phổ thông số ba có liên quan tới cô.

Theo tính cách nóng nảy của Hạ Sí thì đâu thể nhịn nổi. Chờ người bạn kia đi khỏi, cô trực tiếp xông ra chất vấn Thời Ngộ: “Cậu phải báo ơn gì hả? Tại sao lại có liên quan đến tớ?”

Đối với sự xuất hiện của cô, Thời Ngộ cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình tĩnh lại.

“Cậu quên mất rồi, chúng ta đã biết nhau từ rất lâu trước đây.”

“Tri Tri.”