Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 47: Một lúc sau!



Trường thương cắm vào ngực nữ tử, nếu muốn rút thương ra thì trước tiên phải cởi bỏ y phục trên người nữ tử áo xanh.

Nhưng mà, đối mặt với một cường giả có thực lực khủng bố như vậy, Dương Phàm thật sự không dám mạo phạm đến thân thể của nàng ta.

Một khi nữ tử áo xanh tỉnh dậy, phát hiện Dương Phàm đã cởi y phục trên người nàng ta, hậu quả đó không phải thứ mà một Võ Giả cấp mười như hẳn có thể gánh chịu được.

Tuy nhiên, nếu không rút trường thương ra, cuối cùng nữ tử áo xanh chäc chẳn sẽ chảy máu đến chết.

Giờ phút này, Dương Phàm chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau khi nữ tử áo xanh tỉnh dậy phát hiện ra hắn đã cởi y phục của nàng ta, da đầu của hắn liền tê dại, nếu loại cường giả này muốn hẳn chết, chỉ cần cử động đầu ngón tay là đủ rồi.

Nhìn thấy hơi thở của nữ tử áo xanh càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng Dương Phàm vẫn quyết định đánh cược một phen.

Nếu nữ tử áo xanh không giết hẳn, tương lai hẳn còn có. thể có được một chỗ dựa vững chắc.

Nghĩ tới đây, Dương Phàm hít sâu một hơi, bắt đầu chậm rãi cởi y phục của nữ tử áo xanh.

Chiếc váy màu xanh chậm rãi được cởi ra, một thân hình kiêu ngạo xuất hiện trước mắt Dương Phàm.

Toàn thân trắng như tuyết, tươi tản, không thể tìm ra khuyết điểm!

Hai đỉnh đồi căng tròn vểnh cao, dáng người đầy kiêu ngạo lại thon thả mảnh khảnh.

Tuy rằng giờ phút này Dương Phàm không nhìn vào thân hình quyến rũ kia, nhưng xuất phát từ bản năng, cơ thể Dương Phàm vẫn xuất hiện một ít phản ứng sinh lý.

Nhìn mỹ nhân trong vòng tay mình, đột nhiên Dương Phàm như bị ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống hôn nàng ta.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại thơm ngát đó, đầu óc Dương Phàm trống rỗng!

Điều mà Dương Phàm không hề hay biết chính là ngay lúc hẳn cúi đầu xuống, lông mi của nữ tử đột nhiên khẽ run lên, sau đó làn sóng linh lực chấn động xuất hiện trên tay nữ tử ngay lập tức, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng cũng đủ để đánh chết Dương Phàm.

Đúng lúc này, Dương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng nói.

“Rốt cuộc ta đang làm cái quái gì vậy? Ta đang cứu người mài”

“Ta thật sự không phải con người!” Sau đó Dương Phàm tự tát bản thân một cái thật mạnh!

Lúc này, Dương Phàm cảm nhận được hô hấp của bản thân có chút gì đó thay đổi, toàn thân nóng bừng, trong lòng ngứa ngáy không thể chịu nổi, giống như có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang bò khắp trên người.

Dương Phàm lập tức hít sâu một hơi, trực tiếp rời khỏi sơn động, đi đến một ao nước nhảy xuống.

Sau khi cơ thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, phản ứng sinh lý của Dương Phàm mới dần dần lắng xuống.

Phía bên kia! Sau khi Dương Phàm rời khỏi sơn động, nữ tử gợi cảm quyến rũ động lòng người kia mới chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp ra.

Nữ tử nhỏ giọng nói.

“Nếu tên tiểu tử này còn dám có bất kỳ suy nghĩ hay hành động bẩn thỉu nào, ta nhất định sẽ tự tay giết chết hän”

“Vậy mà dám cướp mất nụ hôn đầu tiên của ta, tức chết mà.

Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt tái nhợt của nữ tử đột nhiên xuất hiện vệt ửng đỏ, thật sự đáng yêu đến mức khiến người khác rung động.

Sau khi Dương Phàm chỉnh đốn lại tâm trạng và cảm xúc của mình, hắn mới trở lại sơn động.

Nhìn lấy cơ thể quyến rũ đó một lần nữa, Dương Phàm cắn chặt môi không để bản thân suy nghĩ lung tung.

Dương Phàm nhẹ nhàng dùng tay cầm lấy trường thương, sau đó rút mạnh ra khỏi ngực của nữ tử.

Máu tươi ngay lập tức phun thẳng vào mặt và khắp cơ thể Dương Phàm.

“A.."

Khoảnh khắc trường thương được rút ra, nữ tử đột nhiên rên rỉ đau đớn.

Không còn thời gian để suy nghĩ, Dương Phàm vội vàng dùng y phục màu xanh rách nát của nữ tử để lau khu vực xung quanh miệng vết thương dính máu của nữ tử.

Một lúc sau!

Khi Dương Phàm băng bó vết thương cho nữ tử xong, lại lấy áo bào màu trắng của mình mặc vào cho nàng ta, hắn mới ngồi phịch xuống đất thở phào một hơi.

Nhưng mà, vào lúc này...

Một giọng nói dễ nghe, du dương lại ngọt ngào vang lên bên tai Dương Phàm.

“Ngươi là ai?”

Cơ thể vừa mới được thả lỏng của Dương Phàm vừa nghe thấy lời này thì lập tức giật mình, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, giờ phút này đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của nữ tử đang nhìn hắn.

Dương Phàm gần như thốt ra thành tiếng theo bản năng.

“Ta băng bó vết thương cho ngươi, không còn cách nào khác nên mới cởi y phục của ngươi.”

“Xin ngươi đừng trách tội."

Sau khi nghe được lời nói của Dương Phàm, nữ tử lập tức nhìn lại bộ y phục bản thân đang mặc lúc này.

Một bộ áo bào màu trăng mới tinh khoác lên cơ thể quyến rũ của nàng ta, như thể nó được đặt may riêng dành cho cơ thể của nàng, khoe ra những đường cong tuyệt mỹ.