Tuyết Mùa Đông Không Lạnh

Chương 19: Ít nhất vẫn còn tôi



Bặc Tuyết bình tĩnh đứng dậy, kéo An Diệp ra ngoài: "Chúng ta ra ngoài đã, tôi sẽ từ từ giải thích." Nói rồi quay lại nhìn Lâm Lâm động viên.

"An Diệp à, dù ba cậu đối xử với cậu như vậy, nhưng tôi tin ông ấy vẫn thương cậu, mẹ cậu cũng rất yêu cậu, người lớn đều có nỗi khổ riêng, đừng đối xử với mẹ như vậy nữa, bà ấy đau khổ lắm khi biết cậu bị đánh." Bặc Tuyết cố nói nhỏ nhẹ với An Diệp.

"Bặc Tuyết à, cậu hiểu gì chứ, tôi không cần lòng thương hại của cậu, và xin đừng nói hết mọi chuyện với mẹ tôi." An Diệp cười lạnh nhìn Bặc Tuyết.

Bặc Tuyết nhìn cậu bé đang cố tỏ ra mạnh mẽ, trái tim đau nhói, anh đau khổ lắm phải không, nên mới đeo lên mặt nạ lạnh lùng, không muốn ai thấy mình đáng thương, "Sau này có tôi đây, An Diệp à, tôi sẽ ở bên cậu."

Nghe lời cô, trái tim An Diệp như bị ném một hòn đá nhỏ, lâu không thể bình tĩnh trở lại. Chưa bao giờ anh có cảm giác rung động như thế này, cô ấy nói, sau này có cô ấy. Anh từ từ quay lại nhìn Bặc Tuyết, trong mắt cô chỉ có sự chân thành và quyết tâm. An Diệp bỗng nhỏ nhẹ hỏi: "Cậu không phải thí..." Câu nói của An Diệp bị cắt ngang.

"Anh Diệp, sao anh đứng ở cửa vậy, em và anh trai đến thăm anh đấy." Chu Mạn Mạn hớn hở chào An Diệp. Thấy người tới, An Diệp trong lòng buồn rầu, anh định hỏi Bặc Tuyết có thích anh không, bị hai người cắt ngang, nghĩ vậy nên nhìn Từ Tuấn với vẻ giận dữ kì lạ.

Từ Tuấn đang vui vẻ bên Bặc Tuyết bỗng nhận được ánh mắt sắc lẻm khiến cậu run lên, quay lại xem ai nhìn mình, chỉ thấy An Diệp đang cười với Chu Mạn Mạn. Từ Tuấn nghi ngờ gãi đầu, lạ nhỉ, sao cậu có cảm giác sắp bị đánh nhỉ. Nhưng chẳng bao lâu, Từ Tuấn quên ngay chuyện đó, thấy Bặc Tuyết ở đây là cơ hội tốt để tiếp cận cô.

"Tiểu Tuyết à, chúng ta thật có duyên phận, ban đầu định rủ An Diệp chơi, ai ngờ gặp cậu ở đây, không nên bỏ lỡ sự sắp đặt của ông trời, đi chơi cùng nhau thôi." Từ Tuấn cười toe toét nói với Bặc Tuyết. Bặc Tuyết định từ chối thì nghe Chu Mạn Mạn: "Anh à, mắt anh kém thật đấy, nhìn là biết Bặc Tuyết cố ý đến gặp anh Diệp mà, đâu phải duyên phận với anh." Từ Tuấn mới nhớ ra mình thấy Bặc Tuyết và An Diệp đứng nói chuyện riêng.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Từ Tuấn, Bặc Tuyết không suy nghĩ đáp ngay: "Được, tôi đi chơi với các cậu." Cô không muốn đồn đại lung tung. Cuối cùng, Bặc Tuyết và An Diệp đành miễn cưỡng theo Từ Tuấn, Chu Mạn Mạn.

"Này, Từ Tuấn, các cậu định đi chơi ở đâu vậy, có thể nói cho tôi biết được không?" Trên đường, Bặc Tuyết tò mò hỏi Từ Tuấn. "Tiểu Tuyết à, chúng ta đi công viên chủ đề Friendly mới khai trương ấy." Tiểu Tuyết vài hôm trước có đọc tin thành phố, nghe nói đó là khu vui chơi lớn, nếu đi chắc sẽ mất nhiều thời gian, cô gọi điện báo với bà đừng lo lắng.

Khi 4 người đến Friendly, nơi đã đông nghẹt người. "Anh à, bảo anh sớm mà, giờ đông thế này, chơi thế nào được." Chu Mạn Mạn không hài lòng phàn nàn với Từ Tuấn. Nhưng Từ Tuấn lại nháy mắt bí ẩn: "Đồ ngốc, cậu biết khu vui chơi này của nhà ai không? Dù đông người cũng chẳng sao."

"Nhà ai thì tôi không biết, Từ Tuấn à, tôi khuyên cậu nên xếp hàng chứ không hậu quả tự chịu đấy." An Diệp lười biếng nhìn Từ Tuấn, nói chậm rãi. Nghe vậy, Từ Tuấn chạy đi xếp hàng ngay, đùa à, không chạy mạng cậu sẽ nguy hiểm đấy.

"Anh Diệp à, sao công viên này nhà anh vậy?" Chu Mạn Mạn thấy anh chạy đi liền hỏi An Diệp. "Sao có thể, Từ Tuấn nói bừa thôi." An Diệp đáp qua loa. Chu Mạn Mạn không hỏi thêm nhưng trong lòng rõ ràng đây là của ông Hạ, nhưng mối quan hệ anh Diệp và ông Hạ không tốt.

"An Diệp, tại cậu hết đấy, tôi mệt chết rồi." Từ Tuấn thở hổn hển chạy lại. Ba người ngồi trong quán trà sữa, thấy Từ Tuấn chạy tới đều bật cười. Bặc Tuyết cười tươi, đưa cho Từ Tuấn một chai nước, cậu vội vàng nhận lấy, cũng không giận nữa, trở lại vẻ tươi cười.

Từ Tuấn uống một ngụm nước Bặc Tuyết đưa, nhắm mắt nói: "Nước của Tiểu Tuyết ngọt quá." Chu Mạn Mạn liếc xéo, tỏ vẻ xa lánh: "Anh à, đừng phát tình nha, rõ ràng là nước khoáng mà." Nhưng Từ Tuấn vẫn cười tươi, như thể đang uống mật ong vậy: "Em không hiểu đâu, nếu An Diệp tự tay đưa nước cho em, em cũng phản ứng không kém anh đâu."

Nghỉ ngơi xong, bốn người cùng đi chơi các trò vui. Sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc, cối xay gió, Chu Mạn Mạn đề xuất: "Hay là chúng ta chơi cái cuối cùng này, đi nhà ma nhé." Nghe vậy, người Bặc Tuyết hơi run lên. Ba người khác không để ý, đồng ý cùng đi.

"Từ Tuấn à, tôi có thể không vào được không, tôi hơi mệt rồi." Đi phía sau, Bặc Tuyết kéo áo Từ Tuấn, yếu ớt nói. Thấy Tiểu Tuyết kêu mệt, Từ Tuấn vội đưa tay lên trán cô. Đi trước, An Diệp bỗng quay lại, thấy tay Từ Tuấn chạm mặt cô gái, trong mắt lóe lên tia giận dữ, định chặn lại nhưng Chu Mạn Mạn đã nắm tay anh: "Anh Diệp, đừng làm phiền hai người, chúng ta đi trước đi." Nói rồi kéo anh đi luôn.

"Cậu không sốt, có lẽ mệt thôi, hay tôi ở lại nghỉ với cậu nhé." Từ Tuấn lo lắng nói với Bặc Tuyết. "Hai người kia đâu rồi, sao chạy nhanh thế, không đợi chúng ta vậy?" Từ Tuấn thắc mắc hỏi Bặc Tuyết.

"Haha, có lẽ họ đi trước rồi, chúng ta về thôi, không thể làm đèn pin được." Bặc Tuyết cười thờ ơ. Thực ra không có gì phải buồn mà, cô tự an ủi, cô đã quen bị bỏ rơi rồi, chỉ tại cô tự cho mình quan trọng thôi.

Cuối cùng, Từ Tuấn chỉ có thể đưa Bặc Tuyết về, dù sao anh cũng không lo An Diệp không đưa Chu Mạn Mạn, có cơ hội tốt thế này tất nhiên phải chiều lòng Bặc Tuyết trước. Còn Bặc Tuyết thì không quan tâm ai đưa ai, cô đâu có hy vọng An Diệp sẽ đợi mình.

Ngồi trên xe, Từ Tuấn bỗng hỏi Bặc Tuyết: "Tiểu Tuyết, cậu sợ phải không, sợ nhà ma á?" Bặc Tuyết ngạc nhiên nhìn Từ Tuấn: "Sao cậu biết?" Từ Tuấn tự hào khoe: "Bởi vì tôi cứ nhìn cậu chứ, cậu càng đến gần nhà ma thì càng tái mét, run lên nữa." Bặc Tuyết thầm nghĩ không cảm động là giả, có chàng trai tuyệt vời thích và chú ý từng cử chỉ của mình như thế, thật hạnh phúc. Nhưng sao An Diệp lại không để ý đến cô chứ?