Tuyết Mùa Đông Không Lạnh

Chương 32: Tình yêu - Hận thù, ai đau đớn hơn



Tâm trạng tốt, Bặc Tuyết ăn ngon miệng, có lẽ cho cả hai một cơ hội, mọi chuyện sẽ có kết cục khác.

"Tiểu Tuyết, con có yêu đương không đấy, sao mặt mày hớn hở thế?" Mẹ đùa cô.

"Con đâu có đâu mẹ." Bặc Tuyết vội lắc đầu.

"Khỏi giấu mẹ, mẹ là người đi trước mà, người đó là ai? Bạn đại học hay đồng nghiệp của con?" Mẹ bắt đầu tra hỏi dồn dập Bặc Tuyết.

"Mẹ, bây giờ mới có bắt đầu, tương lai không biết sao đâu." Bặc Tuyết xấu hổ cười.

"Con cũng lớn rồi, đến tuổi yêu đương rồi. Nhưng lần này nhớ tìm người tốt với con, đừng để ai làm tổn thương con nữa. Hồi đó nếu không phải thằng nhóc đó bỏ rơi con, con đâu phải cực khổ thế này." Mẹ thở dài.

Trái tim Bặc Tuyết nhói lên, chẳng lẽ mẹ không thích anh ấy sao? Cũng phải, nói cho cùng, mẹ không ghét anh đã là may rồi.

Với tâm lý ảo tưởng, Bặc Tuyết không biết rằng sau này sẽ gây ra bão tố khủng khiếp. Lúc này cô hạnh phúc vì có anh.

Ngày tháng trôi qua, đến sinh nhật An Diệp. Do mấy năm qua anh vẫn ăn mừng cùng bạn bè nên mặc dù giờ có Bặc Tuyết rồi, anh vẫn không thể để bạn bè sang một bên.

"Này, Bặc Tuyết, giờ em ở đâu? Tối anh đặt phòng riêng ở Loving, tan làm em chờ anh đón nhé, nghe chưa?" An Diệp vừa cầm điếu thuốc vừa gọi điện cho Bặc Tuyết.

"Em biết rồi, em sẽ đợi anh. Này, anh muốn quà gì đấy?" Bặc Tuyết dù bận vẫn quan tâm đến sinh nhật bạn trai.

"À khỏi đi, nếu em thật sự muốn tặng anh gì thì tự gói ghém mình lại là được rồi, haha." Bên kia, An Diệp vô tư chọc giận cô.

Bặc Tuyết tức giận cúp máy ngay: "Loại người này không thể chiều quá được, càng ngày càng bất lịch sự." Đã trưởng thành, Bặc Tuyết hiểu An Diệp ám chỉ điều gì, nhưng trái tim cô lại từ chối ý nghĩ đó.

Mặt khác, "Này, sao rồi, tối nhất định phải cho chúng tao gặp người thật nhé, hồi đó người đó làm tổn thương mày sâu đến vậy, bọn tao thật tò mò người đó như thế nào." Nhóm bạn của An Diệp sau khi anh gọi xong liền bắt đầu xúi giục.

An Diệp cười: "Các cậu không cần ganh tỵ đâu, bây giờ tôi hạnh phúc lắm rồi."

"Ê, khoe tình cảm rồi đấy nhé, cẩn thận bị bỏ lại lần nữa đấy." Một giọng nói vang lên.

"Tao nói mày cần bị đấm lắm phải không Lâm Sâm? Đ.M miệng mày cứ phun ra những lời độc địa." An Diệp giả bộ lao tới đánh Lâm Sâm.

Lâm Sâm vừa né vừa la lên: "Tao không dám nữa, đừng tới đây nữa An Diệp."

Đùa giỡn vui vẻ, An Diệp cảm thấy rất hạnh phúc. Anh nghĩ, cứ thế này mãi thì tốt biết bao.

Tối hôm đó, An Diệp đón Bặc Tuyết đến Loving KTV. Vừa mở cửa phòng, Bặc Tuyết đã nghe thấy tiếng huýt sáo và reo hò, lúc còn đang bối rối thì An Diệp đã ôm cô đi vào trong.

"Trời ơi, chị dâu tới rồi này, chúng tôi chờ đợi biết bao lâu rồi." Lâm Sâm chủ động khơi mào.

Vừa dứt lời, An Diệp liền tát cho hắn một cái: "Còn nói bậy nữa là tao đại diện vợ tao ném mày ra ngoài đấy." An Diệp cười tươi đe dọa.

Lâm Sâm giả bộ lùi lại một bước, vỗ ngực: "Trời ơi, tim tao như ngừng đập rồi, cần phải ngọt ngào đến thế không? Còn gọi vợ nữa chứ."

Bặc Tuyết im lặng nhìn họ đùa giỡn, ừ, cô đang bị trêu chọc à? Cô lặng lẽ vươn tay ra, rồi im lặng bóp vào hông An Diệp. Chơi trò khôn, hum, vợ cơ à?

Cảm nhận được đau, An Diệp nhăn mặt nhìn Bặc Tuyết, chớp mắt rồi thì thầm bên tai cô: "Sao, không thích anh gọi em là vợ à? Dù sao rồi cũng sẽ thế thôi." Nói rồi anh lại hôn rõ to Bặc Tuyết một cái, tiếng 'chụt' vang lên rất rõ trong phòng ồn ào.

Dưới lại là tiếng cười đùa, Bặc Tuyết đành kéo tên 'vô liêm sỉ' kia ngồi xuống, cô không phải con khỉ trong sở thú đâu, cần gì bị mọi người vây xem như thế.

Vừa ngồi xuống, An Diệp liền dí sát vào cô, không để lại khe hở nào.

"Anh có thể kiềm chế chút được không, cứ thế này bị vây xem có vui không?" Bặc Tuyết nghiến răng thì thầm vào tai An Diệp.

An Diệp kiên định nguyên tắc 'vô liêm sỉ': "Vậy khi không có ai, tôi có thể càng táo bạo hơn không?"

Bặc Tuyết đầy mồ hôi, thôi kệ, không đối đáp với anh nữa, nói không lại được, định im lặng thì tay cô vô tình cầm lấy ly bên cạnh uống.

Phòng của Bặc Tuyết là số 1 hình chữ nhật, cùng lúc cũng có các phòng số khác. Do âm thanh kín đáo, nhiều người giàu thích đến đây vui chơi, vì có thể làm gì tuỳ thích mà không bị quấy rầy.

Trong phòng số 2, "Cậu chủ, cậu muốn hát bài gì?" Một người mặc đồ bảo vệ cung kính đứng bên bàn.

Một lúc sau, trong bóng tối vang lên giọng nói của một người: "Ra ngoài đi, không có chuyện khẩn cấp thì đừng làm phiền tôi."

Người mặc đồ bảo vệ cúi đầu xuống: "Cậu chủ, hôm nay sinh nhật cậu, phu nhân bảo cậu nên vui vẻ." Rồi cung kính lui ra.

Trong phòng chỉ còn một mình, nhưng không khí vẫn nặng nề. Chàng trai ngồi trên ghế sofa rút điếu thuốc châm chậm rãi, có lẽ quá im lặng nên anh ta lại bật một bài hát.

'Sợ nhất là không khí bỗng yên lặng... Sợ nhất là bỗng nhớ đến em... Sợ nhất là bỗng nghe tin tức về em...' Một bài hát êm đềm vang lên rồi kết thúc, Chàng trai ném điếu thuốc đi: "Hừ hừ, bài hát này thật hợp cảnh đấy, em đang ở đâu nhỉ, Bặc Tuyết?"

Cửa lại vang lên tiếng gõ, Từ Tuấn khó chịu đi ra mở: "Tôi đã bảo là không có chuyện gấp thì đừng làm phiền tôi mà?"

"À, xin lỗi, tôi đi nhầm phòng rồi, xin lỗi." Bặc Tuyết xin lỗi rồi định đi, chà, bệnh mù đường phải chữa thôi.

Chàng trai sững người nhìn cô gái chuẩn bị đi mà không ngẩng đầu lên. Tay anh nhanh hơn não, vội nắm lấy cánh tay cô: "Cô, cô là Bặc Tuyết phải không?"

Bặc Tuyết ngạc nhiên quay lại, trong bóng tối cô không nhìn rõ mặt Chàng trai, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh quen tôi à?"

"Hừ hừ, giọng nói của em làm sao anh quên được, còn anh ở ngay trước mặt em mà em không nhận ra sao?" Chàng trai cay đắng cười.

Bặc Tuyết nhăn mày, giật tay ra: "Anh kỳ cục quá đi, tối thui làm sao tôi nhận ra anh chứ?"

"Thế thì nhìn rõ chưa?" Chàng trai bật đèn cửa, hỏi nhàn nhạt.

Ánh sáng bất ngờ khiến Bặc Tuyết nhắm mắt lại. Cô định ngẩng đầu lên thì nghe giọng An Diệp: "Này, Bặc Tuyết, bệnh mù đường của em khi nào mới khỏi được vậy, ngốc thật đấy."

Bặc Tuyết bĩu môi, định cãi lại thì trước mặt bỗng bóng dáng ào tới. Khuôn mặt phóng to của Chàng trai khiến Bặc Tuyết há hốc mồm, định nói gì đó thì bị bịt miệng lại, 'ùm ụm'. Bặc Tuyết bị ấn vào tường, từ góc nhìn của An Diệp trông giống như hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt.

An Diệp lao tới, tách hai người ra: "Hai người đang làm gì vậy? Bặc Tuyết, em có biết mình đang làm gì không?"

Bặc Tuyết vẫn còn bàng hoàng, lúc này An Diệp đã nổi giận, anh quay sang định dạy cho tên đàn ông kia một bài học.

"Từ Tuấn? Cậu, cậu thật sao?" An Diệp không ngờ sẽ gặp Từ Tuấn ở đây, thế nên cũng bất ngờ.

Lúc này Bặc Tuyết đã bình tĩnh trở lại, phấn khích hỏi: "Cậu bây giờ có khỏe không?"

Từ Tuấn liếc hai người một cái khinh khỉnh: "Nhờ hai người mà tôi chưa chết." Nói rồi tiến thẳng đến Bặc Tuyết, từ từ cúi xuống thì thầm bên tai cô: "Bặc Tuyết, giữa chúng ta mới bắt đầu thôi, hừ hừ, tôi sẽ cho em tận hưởng đấy." Anh vừa định lùi lại thì Bặc Tuyết bất ngờ bị anh ôm eo.

"Đừng vội vàng quá, nếu cảm thấy nụ hôn lúc nãy chưa đủ, em có thể tìm tôi." Từ Tuấn cười ác độc, đột nhiên môi anh lướt qua vành tai Bặc Tuyết.

Khi Bặc Tuyết định đánh anh thì Từ Tuấn đã lùi lại: "Thôi, tôi cũng nên đi để không làm phiền hai người hẹn hò. Chúc hai người có một đêm tuyệt vời." Nói rồi anh phất tay, đi mà không quay đầu lại.