Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 3



: Thế thân tình nhân của ảnh đế (3)

🌱 Edit: Sivi

"Người đàn ông đó là ai?" Ngay khi vừa nhìn thấy Mạc Chi Dương, Thẩm Trường Lưu đã gấp gáp tra hỏi. Vừa dứt miệng hắn liền thấy hối hận, mấy hôm nay hắn hành xử vô cùng kì lạ. Vì sao hắn lại phải để ý đến việc Mạc Chi Dương giao tiếp với ai.

Làm như không nghĩ tới hắn sẽ hỏi về vấn đề này, Mạc Chi Dương tránh né không trả lời, lắc đầu, đi vào phòng bếp: "Anh chưa ăn đúng không, em đi nấu cơm cho anh."

Càng trốn tránh tức là càng có vấn đề, Thẩm Trường Lưu không ngủ cả một đêm, sự khó chịu tích tụ trong lồng ngực vì thái độ tránh né của cậu liền bộc phát ra ngoài: "Nếu cậu tìm được thằng khác rồi, phiền cút xa tôi ra."

Lời lẽ nặng nề làm Mạc Chi Dương ngừng lại, cậu đột nhiên xoay người, diễn vẻ kinh sợ đến nhuần nhuyễn, nhưng vừa định mở miệng giải thích, dưới chân trở nên mềm nhũn, cả người trượt dần xuống đất.

Túi rau quả đập xuống làm văng hết đồ ra sàn.

Thẩm Trường Lưu đang tức giận, nhưng nhìn thấy Mạc Chi Dương ngất xỉu, hắn cũng bị dọa không nhẹ. Bước chân gấp gáp đem cậu ôm vào trong ngực, vừa chạm vào người Mạc Chi Dương đã thấy không đúng.

Giọng hắn có chút run rẩy: "Người cậu sao lại nóng thế?"

Vớ vẩn, ông đây tối qua cố tình tắm nước lạnh lâu thế không ốm mới lạ! Đây là chút ý niệm còn sót lại trước khi Mạc Chi Dương ngất đi.

Trên trán cảm nhận được một vùng mát lạnh, Mạc Chi Dương mở to mắt, nhìn ra bên ngoài trời đã sẩm tối, cậu giãy giụa muốn ngồi dậy.

Vừa lúc Thẩm Trường Lưu mang nước vào, thấy cậu muốn nâng người lên, hắn vội vàng tiến tới ngăn cậu lại: "Em muốn làm gì?"

"Em..." Quả thực không còn sức lực, Mạc Chi Dương không đòi đứng lên nữa, thuận theo nằm xuống, có chút thở không ra hơi.

"Em sốt đến 39° còn đến đây làm gì" Thẩm Trường Lưu cau mày, ngồi xuống mép giường đưa ly nước cho cậu: "Em không muốn sống nữa à?"

Mạc Chi Dương cũng không tức giận, suy yếu trả lời: "Em sợ anh lại không ăn cơm. Anh bị đau dạ dày, không ăn sẽ không tốt cho sức khỏe."

Giọng nói yếu ớt mà vẫn tràn ngập quan tâm đánh tan sự bực bội trong lòng Thẩm Trường Lưu. Hắn đã quen với việc đau dạ dày lâu năm. Nhưng chính hắn cũng chả quan tâm lắm, lúc này lại biết rằng vẫn có người đem bệnh tình của hắn nhớ kĩ, còn khắp nơi chu đáo chăm sóc khiến hắn cảm thấy được quý trọng. Sự quan tâm này làm hắn không khỏi cảm động.

Nhờ chút xúc động này, lương tâm trong lòng Thẩm Trường Lưu trỗi dậy. Hắn nhẹ nhàng nâng Mạc Chi Dương dậy, lại tự tay đút cho câu từng ngụm nước, mỗi lần đều là từng ngụm nhỏ, vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng.

Nước trượt vào khoang miệng khô đắng của Mạc Chi Dương, vì nhiệm vụ mà cậu không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào: "Người hôm qua anh nhìn thấy là đồng nghiệp của em, anh ấy giúp em dọn một ít đồ đạc, nên em mới trao đổi cùng anh ấy mấy câu."

Lời giải thích đã chọc thủng tâm tư của Thẩm Trường Lưu, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao vừa rồi mình lại nổi điên, lảng tránh không nói tới nữa: "Em nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Anh sẽ đi ăn cơm chứ?" Uống xong nước, Mạc Chi Dương ngước đôi mắt ngập tràn mong chờ, miệng lại dè dặt hỏi hắn.

Bị đôi mắt chứa đầy ánh nước lay động, Thẩm Trường Lưu nhịn không được nói dối: "Ừ."

Mạc Chi Dương thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nằm xuống, còn hướng hắn làm nũng: "Anh có thể ôm em một cái không, em thấy đau quá."

Thẩm Trường Lưu không còn cau mặt nữa, vậy mà còn thật sự khom lưng đem cậu ôm lấy, nhẹ giọng dỗ: "Ngủ đi."

Vùi trong vòng tay hắn, Mạc Chi Dương khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch. Từ lúc bắt đầu, tâm trạng của Thẩm Trường Lưu đều diễn ra theo đúng dự định của cậu.

Thời điểm sáng hôm sau, Mạc Chi Dương đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là cơ bắp toàn thân vẫn có chút nhức mỏi. Cậu xốc chăn lên xuống giường, lúc này mới nhận thấy bản thân mình đang mặc trên người áo ngủ vừa to vừa rộng. Cậu khịt mũi coi thường.

Là một kẻ chuyên nghiệp, cậu biết cần phải làm gì để thu hút đối tượng công lược. Mở tủ quần áo của Thẩm Trường Lưu, cậu lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc lên người, nhìn trong gương thấy hài lòng mới nghiêng đầu cười.

Hoa sen trắng thực ra lại không hề thuần khiết, bổ ra mới biết tim sen bên trong đều là một màu đen tối.

Trong phòng khách, Thẩm Trường Lưu ném hộp cơm vào thùng rác. Hắn không thích nấu cơm, càng không vì Mạc Chi Dương mà nấu cơm, cho nên dứt khoát gọi cơm hộp bên ngoài về ăn. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn vừa quay đầu lại liền ngây ngẩn cả người.

Mạc Chi Dương đang mặc áo sơ mi của hắn. Mặc dù cậu cao đến 1m76 nhưng Thẩm Trường Lưu còn cao 1m87, áo sơ mi trắng phủ lên người cậu lại trở nên quá cỡ. Thân hình nhỏ nhắn vùi trong lớp áo to rộng càng trở nên yếu ớt, mong manh khiến người ta chỉ muốn giấu kín để yêu thương.