Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 64: Người thanh niên đó là ai thế?



Trước mặt chính là bí thư Liễu Thành, sau khi Vu Nhược Hy tận mắt nhìn thấy ông ta, trong lòng khó tránh khỏi có hơi căng thẳng.

Suy cho cùng, Vu Nhược Hy có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là một thương nhân, so với một người có máu mặt như vậy vẫn có một khoảng cách rất lớn.

Lâm Phi Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Vu Nhược Hy, cho cô một ánh mắt an ủi.

Vu Nhược Hy thấy vậy lặng lẽ trợn mắt đáp lại.

“Trương Hoàn, tìm tôi có chuyện gì? Thừa dịp chưa ăn cơm chúng ta nói chuyện trước đi.” Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoàn hỏi.

Trương Hoàn nhìn thoáng qua cha mình, Trương Hoành Bác gật đầu với ông ta, lúc này Trương Hoàn mới bắt đầu nhắc tới.

“Sư thúc, là như thế này, một vị lãnh đạo tỉnh hồi còn trẻ bị thương, bây giờ về già đau đớn không chịu nổi, đến mức ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ thuốc giảm đau cũng không có tác dụng nữa, bởi vì tuổi tương đối lớn lại không thể cứ dùng thuốc giảm đau, cho nên tôi muốn nhờ sư thúc giúp tôi một việc, đi kiểm tra cho vị lãnh đạo cũ này.”

Trương Hoàn nói chuyện mình muốn nhờ Lâm Phi Vũ giúp.

Lâm Phi Vũ nghe xong muốn cười một tiếng, tại sao lại là lãnh đạo cũ nữa, lãnh đạo cũ toàn là nghề có độ nguy hiểm cao thế.

Thật ra Lâm Phi Vũ đã hiểu lầm Trương Hoàn, lần này không phải lãnh đạo cũ của ông ta, mà là một vị lãnh đạo cũ trong tỉnh đã nghỉ hưu, Trương Hoàn muốn tiến xa hơn thì nhất định phải xây dựng quan hệ tốt.

Hiện tại có cơ hội ở trước mắt, Trương Hoàn đương nhiên muốn năm bắt rồi.

“Được rồi, lát nữa cơm nước xong thì đi” Lâm Phi Vũ gật đầu đồng ý.

Trương Hoàn nghe xong, trong lòng rất vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn sư thúc.”

Lâm Phi Vũ khoát tay ý bảo không cần khách sáo.

Mấy người trò chuyện một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị ăn cơm trưa, Vu Nhược Hy hoàn toàn bị coi là người yêu của Lâm Phi Vũ nên hai vợ chồng Trương Hoành Bác vô cùng khách sáo với cô, khiến cho toàn bộ quá trình Vu Nhược Hy đều trong trạng thái đỏ mặt, cũng quên mất việc cô ăn xong bữa cơm này như thế nào.

Cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa, mọi người lại uống trà một lúc rồi mới rời khỏi nhà Trương Hoành Bác.

Sau khi ra khỏi cửa, Lâm Phi Vũ nhìn Trương Hoàn nói: "Ông lái xe đi phía trước, chúng tôi đi theo phía sau.”

“Vâng, sư thúc.” Trương Hoàn đáp một tiếng, bảo tài xế lái xe chậm đến bệnh viện tỉnh.

Vu Nhược Hy lái xe đi theo phía sau xe chuyên dụng của Trương Hoàn, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với bí thư như vậy, mà người ta còn tôn kính mình, Vu Nhược Hy giống như vẫn còn đang sống trong mộng.

Cô nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ qua gương chiếu hậu, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trên người anh tràn ngập những điều thần bí.

Vu Nhược Hy có trực giác rằng Lâm Phi Vũ có rất nhiều bí mật lớn mà cô không biết, bởi vì càng tiếp xúc nhiều, cô sẽ phát hiện ra nhiều chuyện làm cho người ta khiếp sợ.

Cho tới hôm nay Vu Nhược Hy vẫn cảm thấy mình chỉ biết một chút về Lâm Phi Vũ.

Đồng thời cô cũng cảm thấy may mắn, may mắn ngày đó cô gặp Lâm Phi Vũ cứu người ở trên đường, nếu không cô cũng không biết công ty mình ẩn giấu một nhân viên bảo vệ lợi hại như vậy.

Vu Nhược Hy nhếch khóe miệng nhỏ nhắn mỉm cười, đây là ông trời cố ý sắp đặt, buổi sáng hôm đó thật trùng hợp, cô lại vừa vặn gặp được anh.

Vu Nhược Hy lái xe vào bệnh viện tỉnh, khu nhà tập thể của công nhân viên chức và bệnh viện chỉ cách nhau một ngã tư nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Sau khi Trương Hoàn xuống xe, ông ta vội vàng chạy chậm tới dẫn đường cho Lâm Phi Vũ, ba người đi một mạch đến khoa nội trú của bệnh viện tỉnh.

Tài xế của Trương Hoàn ở trên xe nhìn lãnh đạo cung kính như thế, đã bị dọa cho ngây ra như phỗng, một lúc lâu vẫn không thở nổi.

Người thanh niên đó là ai thế?