Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 69: Bí thư Trác



Dù sao thì ở thời đại này, lời bọn họ nói cũng rất có tác dụng.

Sau khi đồng ý giúp đỡ Liêu Khải, Trác Minh Hồng thuận tiện gọi điện thoại cho Trương Hoàn.

“Bí thư Trác, có chỉ thị gì à?” Trương Hoàn nhận điện thoại của Trác Minh Hồng, khách sáo nói.

“Đồng chí Trương Hoàn, nhiệm vụ công việc càng ngày càng nặng nề nhỉ, năm bắt đời sống kinh tế tốt, cũng cần phải quan tâm đến sức khỏe của lãnh đạo cũ nhé." Trác Minh Hồng cười nói.

“Vâng, tôi sẽ làm tốt công việc ở mọi phương diện.” Trương Hoàn trả lời.

“Liêu Khải gọi điện thoại cho tôi rồi, có thể giúp thì cứ giúp, mọi người đều làm việc cùng một hệ thống. Sau này còn có rất nhiều chỗ cần hợp tác. Dù sao thì sức khỏe của lãnh đạo cũ cũng rất quan trọng.” Trác Minh Hồng nói với giọng điệu sâu xa.

Ý của câu này rất rõ ràng, đó là muốn bảo ông ta giải quyết chuyện này, tôi đã đích thân gọi cho ông rồi đấy.

Trong lòng Trương Hoàn không được thoải mái lắm, sau đó bèn nói: “Bí thư Trác, tôi không thể quyết định được, đó là trưởng bối của tôi, tôi muốn xin ý kiến của cha tôi trước.”

“Được, tôn trọng trưởng bối là truyền thống tốt đẹp của nước ta, ông gọi điện thoại hỏi thăm một chút đi.” Trác Minh Hồng không có ý kiến gì về điều này, sau đó cúp điện thoại.

Dù sao thì Trương Hoàn cũng đã nói rồi, anh là trưởng bối của ông ta, sao hậu bối có thể quyết định cho trưởng bối chứ?

Dù sao thì ý của Trác Minh Hồng đã truyền đạt xong, Trương Hoàn sẽ phải nghe theo thôi.

Trương Hoàn bực bội cầm điện thoại, cái tên Liêu Khải này vẫn không chịu bỏ cuộc, vậy mà lại cầu xin đến tận Trác Minh Hồng.

Điều này khiến Trương Hoàn rất khó chịu, Trác Minh Hồng tự mình gọi điện thoại đến nói chuyện này, ông ta lại không thể thẳng thừng từ chối.

Nếu không ông ta sẽ phải gánh tội không quan tâm lãnh đạo cũ.

Nếu thật sự như vậy, sau này ông ta sẽ phải dừng bước tại đây.

Vấn đề này quả thật là một chuyện khó khăn với Trương Hoàn, ông ta đành phải hỏi ý kiến của cha mình trước để xem ông ấy nói thế nào.

Dù sao thì Trương Hoành Bác cũng là sư huynh của Lâm Phi Vũ, Lâm Phi Vũ có thể không nể mặt ai nhưng vẫn phải nể mặt sư huynh của mình.

Nghĩ đến đây, Trương Hoàn gọi điện thoại cho cha mình.

“Cha, con có chuyện muốn nói với cha” Trương Hoàn nói. “Có chuyện gì?” Trương Hoành Bác tò mò hỏi.

Sau đó, Trương Hoàn kể lại mọi chuyện một lượt, nói cả chuyện Liêu Khải tìm Trác Minh Hồng giúp đỡ.

Trương Hoàn cũng nói đến việc khó xử của mình, trong lòng ông ta vẫn mong ràng Trương Hoành Bác có thể ra mặt, cầu xin Lâm Phi Vũ ra tay một lần nữa.

Sau khi nghe xong, Trương Hoành Bác chửi ầm lên: “Sư thúc con nói rằng duyên phận bị đứt rồi thì tức là đứt rồi, ai đến cũng không có tác dụng, không ai có thể đe dọa được cậu ấy, chuyện này con không cần quan tâm, để cha giải quyết.”

Trương Hoàn bị mắng đến mức không dám lên tiếng, chỉ đành phải bất chấp nói: “Cha ơi, chuyện này liên quan đến bí thư Trác, cha giải quyết bằng cách nào?”

“Chuyện này con không cần lo, con chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, những chuyện khác con không cần quan tâm” Trương Hoành Bác tức giận dặn dò.

“Vâng, vậy con có cần gọi lại cho bí thư Trác không?” Trương Hoàn nhỏ giọng hỏi.

“Không cần gọi lại, nên làm gì thì làm, đây đâu phải là chuyện nằm trong phạm vi công việc mà con cần làm” Nói xong, Trương Hoành Bác tức giận cúp điện thoại.

Trương Hoàn ngẩn người, ông ta vẫn đánh giá thấp vị trí của sư thúc trong lòng lòng cha của mình rồ.

Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cha của mình cứng rắn như vậy, không nể mặt ai hết, chỉ để bảo vệ quyết định của Lâm Phi Vũ.

Trương Hoành Bác đã dặn dò như vậy rồi, Trương Hoàn cũng không gọi lại cho Trác Minh Hồng nữa.

Thích làm gì thì làm, dù sao thì những gì cha nói cũng đúng, chuyện này không năm trong phạm vi công việc của ông ta.

Nguyên nhân hậu quả của mọi chuyện, ông ta không hề làm sai chuyện gì, còn tốt bụng giúp đỡ nhưng lại đổi lại sự châm chọc.

Trương Hoành Bác ởđi đi lại lại trong phòng, Phạm Thải Kỳ thấy ông già nhà mình nặng nề tâm sự, bèn hỏi: “Ông già, ông làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, tôi ra ngoài đi dạo một lát.” Trương Hoành Bác nói xong liền đi ra ngoài.

Ông ấy đang nghĩ xem mình có nên nói chuyện này cho Đại sư huynh hoặc Nhị sư huynh biết không.

Đại sư huynh chắc chắn là không được nói, nếu không với tính cách của ông ấy sẽ chạy thẳng đến Liễu Thành.

Trương Hoành Bác do dự một lúc, sau đó quyết định gọi điện thoại cho Nhị sư huynh, dù sao thì có Trác Minh Hồng ra mặt, đến lúc đó nếu khiến Lâm Phi Vũ tức giận thì mọi chuyện sẽ rắc rối.

Điện thoại vang lên một lúc bên đó mới nghe máy.

“Nhị sư huynh, là sư đệ Hoành Bác.” Trương Hoành Bác tôn kính gọi.

“Hoành Bác à, đã lâu lắm rồi mới gọi cho sư huynh đấy, gần đây thế nào?” Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên.