Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 11: Không sao!



Trong phòng La Mã có một bàn dành cho mười người, sàn nhà trải thảm mềm, mỗi bộ đồ ăn trên bàn đều rất sang trọng, trong phòng còn có ti vi và tủ lạnh, tràn ngập không khí gia đình.

Bốn người ngồi trên chiếc bàn mười chỗ có vẻ hơi trống trải, nhưng Đồng Lỗi lại rất thích cảm giác này. Cô lễ tân vào phòng riêng đặt phiếu ăn xuống liền rời đi, lập tức có hai người phục vụ đi theo, một người đưa thực đơn, một người rót trà cho mọi người, phục vụ rất chu đáo.

Với tư cách là người chủ trì, Đồng Lỗi thành thục lật thực đơn sang trang hải sản cao cấp và dùng ngón tay chỉ: “Cái này, bốn phần.”

"Oa! Đồng Lỗi, tôi thích nhất ăn hải sâm với nước bào ngư." Hiểu Tịch ngồi ở một bên vui vẻ nói: "Chỉ là một ngàn tám một phần, bình thường tôi cũng không nỡ mời người khác ăn, cậu thật hào phóng!”

Đồng Lỗi cười hi hi, người khác càng khen anh ta, anh ta càng đắc ý, sau đó lại động ngón tay nói: "Thêm cái này."

"Cánh Thiên Cửu!" Dương Thi Văn liếc nhìn Đồng Lỗi, "Bốn người chúng ta ăn một bữa đơn giản là được, lại gọi món vây cá mập thượng phẩm đắt tiền như vậy làm gì?"

"Haha! Thi Văn, nhà cậu là giàu nhất Đông Hải, mời cậu ăn cơm, sao tôi có thể gọi món rẻ tiền chứ?" Đồng Lỗi tỏ vẻ càng đắc ý hơn, dường như những người khác càng kinh ngạc trước hành động của anh ta, anh ta sẽ càng có thể diện hơn.

“Cũng không có gì khác nữa, chúng ta gọi một set tiệc hải sản hạng A đi.” Đồng Lôi vẫy tay, vẻ mặt cực kỳ bá đạo.

Đừng nói là Hiểu Tịch và Dương Thi Văn, đến hai người phục vụ cũng ngây ra một lát..

"Lỗi thiếu gia, tiệc hải sản hạng A tổng cộng có mười sáu món, bốn người các vị ăn không hết đâu!"

"Lỗi thiếu gia, bốn người các vị gọi set A thì có chút lãng phí!"

Là nhân viên phục vụ trong khách sạn năm sao, đương nhiên họ thích bán những món ăn đắt tiền hơn cho khách hàng, như vậy nhân viên phục vụ mới nhận được nhiều hoa hồng hơn, nhưng họ cũng ra vẻ nghĩ cho khách hàng. Hai người phục vụ mỗi người một câu khuyên Đồng Lỗi, nhưng thực tế họ lại vô cùng phấn khích.

“Không sao!” Đồng Lỗi cười nói: “Tiệc hải sản hạng A chẳng qua cũng chỉ 58.000 tệ, chúng tôi ăn vui vẻ là được mà.”

Lưu Phong cười he he nhìn Đồng Lỗi biểu diễn, không nói gì.

Lúc này Đồng Lỗi nhìn Lưu Phong: "Lão đại, anh xem, chúng ta uống rượu gì?"

Lưu Phong nói: "Ăn hải sản thì đưng uống bia nữa, dễ gây ra bệnh gout, cứ gọi rượu trắng.”

“Đúng như ý tôi.” Đồng Lỗi nói: “Hai bình Mao Đài.”

“Hai bình sao mà đủ?” Lưu Phong giơ tay ra hiệu số 6, “Lấy một thùng trước đi!”

Ợ!

Tất cả mọi người, kể cả hai người phục vụ đều ngây ra. Mao Đài là rượu trắng 52 độ, một chai là nửa lít, một thùng là sáu chai, vậy chính là ba lít rượu trắng nồng độ cao! Hai người đàn ông uống ba lít rượu, đây là uống rượu hay liều mạng?

"Cái gì? Đàn ông uống chút rượu trắng không được à?" Lưu Phong cười nói: "Đồng Lỗi, không phải cậu đã trúng tuyển vào Đại học Quân sự thủ đô rồi sao? Khi được nhận vào trường đại học này, cậu chính là một người lính của đất nước rồi. Đàn ông đi lính không được nhát gan!"

"Ai nói tôi nhát gan? Uống thì uống!" Đồng Lỗi vẫy tay nói: "Lấy một thùng là được rồi, ngoài ra mang nước ép hoa quả cho hai người đẹp đây.”

Khóe miệng của hai người phục vụ đồng thời co giật, nếu Lỗi thiếu gia đã nói như vậy, hai người họ cũng chỉ có thể lên đơn như vậy.

Vài phút sau, đồ ăn và rượu được bưng lên đầy đủ.

Bốn người trực tiếp bắt đầu, nhưng Đồng Lỗi chỉ ăn được hai miếng, liền chủ động mở một chai rượu, rót cho Lưu Phong một ly đầy, sau đó cũng rót cho mình một ly.

"Lão đại, hôm nay chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù tôi rất không thích anh, nhưng tôi rất khâm phục sự ngang ngược và kiêu ngạo của anh! Nào, tôi kính anh một ly." Đồng Lỗi cầm ly rượu lên, liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu.

Ha!

Sau khi uống cạn một ly rượu trắng, Đồng Lỗi làm động tác khà một cái.

"Wow! Đồng Lỗi, một ly bằng hai ly rưỡi, cậu từ từ thôi. Hiểu Tịch vừa cắn hải sâm vừa nói.

"He he, không sao, uống rượu như vậy thật sảng khoái." Đồng Lỗi mỉm cười dốc ngược ly rượu trong tay, trong đó không còn một giọt nào.

Dương Thi Văn không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười, cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Điều không giống với Đồng Lỗi là, sau khi Lưu Phong uống cạn ly rượu, đến động tác khà một cái cũng không có, giống như uống một ly nước, sự bình tĩnh này đủ để khiến Đồng Lỗi choáng ngợp.

"Lão đại, tửu lượng tốt, ha ha!" Đồng Lỗi đặt ly rượu xuống, ngồi trở lại chỗ của mình, nhanh chóng ăn đồ ăn để át đi rượu.

Nhưng lúc này Lưu Phong lại đứng lên, chủ động rót rượu cho Đồng Lỗi, sau đó rót cho mình một ly và nói: “Đồng Lỗi, vốn dĩ thu cậu làm tiểu đệ tôi không muốn lắm. Thói ngạo mạn của một phú nhị đại như cậu, còn có chút thích khoe khoang, thật không xứng để tôi nhận. Trên người cậu, tôi thực sự không tìm thấy một chút ưu điểm nào, nhưng... "

Phụt!

Nghe Lưu Phong nói, Hiểu Tịch ở bên kia đang uống nước ép trái cây suýt chút nữa bật cười phun ra, Dương Thi Văn cũng khẽ nhún vai.

Còn Đồng Lỗi, làn da của hắn vốn đã đen, bây giờ toàn bộ gương mặt giống như một cái nồi đen. Mẹ kiếp, cái gì mà một chút ưu điểm cũng không tìm thấy?

Lưu Phong tiếp tục nói: “Nhưng cuối cùng cậu cũng dám cược dám nhận thua, coi như cậu vẫn có chút khí chất! Nếu ngay cả một chút khí chất này cũng không có, cậu cũng không có tư cách đi học Đại học quân sự, không có tư cách làm một người lính. Vì chút khí chất này của cậu, hai chúng ta cạn một ly!”

Nói xong, Lưu Phong ngửa đầu uống cạn một ly rượu khác.

"Được!"

Đồng Lỗi được Lưu Phong nói, thật sự cảm thấy mình là một người đàn ông rất có khí chất, thế là cũng cạn rồi.

Hai người, mỗi người uống hai ly và một chai Mao Đài đã hết.

Tiếp đó Lưu Phong đưa tay mở một chai khác, lại rót đầy hai ly rỗng.

"Vẫn uống?"

"Thi Văn, anh vệ sĩ đẹp trai này của cậu uống rượu rất giỏi phải không?"

Hiểu Tịch nhìn có chút sửng sốt, việc này tốn bao nhiêu công sức chứ, một chai Mao Đài đã uống hết rồi, sắp mở chai thứ hai?

Nhìn dáng vẻ của Lưu Phong, sắc mặt không thay đổi, hơi thở không thay đổi, thật sự không có vấn đề gì. Nhưng khuôn mặt đen sì của Đồng Lỗi lúc này đã có chút đỏ rồi, thậm chí hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Không phải Đồng Lỗi không có khả năng uống rượu, nhưng liên tục uống cạn hai ly, nhanh như vậy đã uống hết nửa lít rượu cũng có chút không tiêu hóa được.

Tuy nhiên, Lưu Phong không muốn dễ dàng tha cho Đồng Lỗi, sau khi hắn rót đầy hai ly, cầm ly lên nói: "Ly này là để chúc mừng Thi Văn đã bình phục sức khỏe, cạn!"

Ực ực!

Lưu Phong lúc uống rượu quả thực rất táo bạo, một ly chỉ ực một tiếng đã nuốt hết rồi.

Đồng thời, Đồng Lỗi cũng phát ra một tiếng ực ực trong cổ họng, anh ta dùng sức nuốt nước bọt.

"Đồng Lỗi, uống đi chứ? Không phải là cậu không uống được nữa đấy chứ?" Lưu Phong dốc ngược ly rượu, trong ly không còn chút rượu nào.

"Tôi đương nhiên có thể uống tiếp! Uống!" Đồng Lỗi cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Nhưng Đồng Lỗi vừa đặt ly xuống, Lưu Phong đã đưa chai rượu ra, lại giúp anh ta rót đầy.

“Đồng Lỗi, phải cạn một ly, chúc mừng cậu thi đỗ Đại học quân sự thủ đô.”

Ực ực!

Vừa nói, Lưu Phong vừa uống cạn ly rượu.

"Được, ly này phải cạn!" Đồng Lỗi cười hắc hắc nói, sau đó cũng uống cạn.

Cứ như vậy, hai người đã uống hết hai chai rượu, tương đương với một người uống hết nửa lít.

Tuy nhiên, việc này vẫn chưa kết thúc, Lưu Phong lại mở chai Mao Đài thứ ba.

"Nào, Đồng Lỗi, vì hai chúng ta hôm nay đều đánh tên Tôn Thành Phong đó, cạn một ly."

"Cạn!"

Ực ực!

"Thật sảng khoái! Nào, vì tình bạn, cạn một ly!"

"Cạn!"

Ực ực!

"Tiếp tục, vì chúng ta đều là đàn ông, cạn một ly!"

"Cạn!"

Ực ực!

"Nào tiếp, vì..."

"Cạn!"

Ực ực!

……

"Tiếp tục, tiếp tục... Ý! Người đâu rồi?"

Hai người uống hết ly này đến ly khác, một hộp Mao Đài có sáu chai, chưa đến mười lăm phút đã uống hết năm chai.

Hai lít rưỡi rượu trắng 52 độ, tương đương mỗi người một lít hai lăm, khi Lưu Phong mở chai cuối cùng, hắn tìm Đồng Lỗi thì phát hiện người này đã đâu mất rồi.

Phụt!

Lúc này, Dương Thi Văn và Hiểu Tịch đều cười, chỉ có điều hai người đẹp lại cười khổ.

"Lưu Phong, coi như anh độc ác!" Dương Thi Văn bĩu môi nói.

Hiểu Tịch giơ ngón tay chỉ vào gầm bàn, lắc đầu nói: "Người ở dưới gầm bàn, ôi! Xem ra lát nữa anh phải bế cậu ta xuống lầu rồi!"

Ha ha!

Lưu Phong lúc này cũng cười rồi, nhưng thông qua bữa tiệc rượu này, ấn tượng của Lưu Phong đối với Đồng Lỗi cũng tốt hơn, điều này chứng tỏ Đồng Lỗi thực sự là một gã đàn ông có chút khí chất.

"Được rồi, ăn cơm trước đi, ăn no rồi tôi mới có sức để cõng cậu ta!"

Lưu Phong cầm đũa lên bắt đầu ăn, chưa đầy hai mươi phút, một bàn đầy ắp hải sản thịnh soạn đã bị một mình Lưu Phong dọn sạch không còn sót lại gì.

Phải biết, tiệc hải sản hạng A có mười sáu món. Lúc nãy vì trận chiến uống rượu, Lưu Phong và Đồng Lỗi gần như không ăn được gì, mà hai cô gái cho dù có ăn liên tục cũng có thể ăn được bao nhiêu?

"Trời ơi!" Hiểu Tịch quay sang nhìn Dương Thi Văn, "Thi Văn, anh vệ sĩ đẹp trai này, cậu có nuôi nổi không? Một bữa ăn uống mấy chai rượu Mao Đài, ăn hết một tiệc hải sản hạng A trị giá hơn 50.000 tệ, cho dù nhà cậu giàu nhất Đông Hải đi nữa thì nuôi anh ta lâu dài cũng vất vả nhỉ?”

Dương Thi Văn giơ tay vén sợi tóc bên tai cô, cười nói: "Hiểu Tịch, hay là tôi tặng anh ta cho cậu, cậu nuôi đi.”

“Thôi đi, tôi không có nhiều tiền như cậu.” Cô lè lưỡi.

Đúng vào lúc này, Lưu Phong buông đũa xuống, hai tay xoa bụng nói: "Ăn no rồi, nên vận động một chút, nếu không sẽ không tốt cho tiêu hóa."

Xì!

Dương Thi Văn và Hiểu Tịch đồng thời bĩu môi.

Đúng lúc này, cửa phòng La Mã bị người từ bên ngoài thô bạo đá tung ra, hơn mười gã cường tráng lao vào.

"Anh Phong! Bọn chúng ở trong phòng này, tôi vẫn luôn theo dõi!"

"Anh Phong, bên trong có ba người, còn có hai người đẹp!"

"Anh Phong, có đánh không?"

Nhóm người này ai nấy đều hung hãn, có người cầm ống thép trên tay.

Một thanh niên có cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy bước ra phía trước từ trong đám đông, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nham hiểm, “Lưu Phong! Tưởng rằng đánh tao ở Đại học Khoa học và Công nghệ là vô ích? Mày không phải rất điên rồ sao? Ở trước cổng chính Đại học Khoa học và Công nghệ nói sau này Đại học Khoa học và Công nghệ chỉ có một anh Phong là mày, ha ha, bây giờ mày còn dám không…”

Binh… Chát!

Người tới đương nhiên là Tôn Thành Phong, anh ta cho rằng anh ta mang theo một đám côn đồ, nhất định Lưu Phong sẽ sợ đến mềm nhũn chân! Kết quả là không đợi anh ta nói xong, một chai rượu rỗng đã bay thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta ngã xuống đất, những mảnh thủy tinh vỡ bay ra, vài mảnh thủy tinh vỡ sắc nhọn đâm vào mặt anh ta.

"Ngu ngốc! Nếu tôi là cậu, vừa bước vào liền cho người đánh rồi, còn nói nhiều như vậy, chẳng phải tự tìm đòn sao? Với chỉ số IQ của cậu, tôi thực sự không hiểu cậu làm sao sống lâu như vậy!" Lưu Phong cười he he mắng Tôn Thành Phong, lại quay đầu nhìn Dương Thi Văn và Hiểu Tịch: "Hai người đẹp, chơi trò đập chuột bao giờ chưa? Tôi chơi trò đó lợi hại lắm, biểu diễn một chút nhé."