Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 17: Cảm ơn nhé!



Bốn cú đá, Lưu Phong dùng bóng rổ làm bóng đá, bốn cú đá hạ gục bốn tên to cao, lập tức gây xôn xao.

Xung quanh có rất nhiều sinh viên cũng đang chơi bóng rổ, còn có những sinh viên đi ngang qua đều hướng ánh mắt về phía Lưu Phong. Mấu chốt là bên cạnh Lưu Phong còn có một đại mỹ nữ siêu cấp như Dương Thi Văn, càng thêm thu hút ánh mắt của mọi người.

"Chết tiệt! Hôm nay anh Đỗ đụng vào tổ kiến lửa rồi!"

"Tên này mạnh như vậy, lại đánh ngã bốn tên cao to!"

"Cao to thì làm sao? Người trong câu lạc bộ bóng rổ bọn chúng chỉ dựa vào chiều cao của mình để bắt nạt người khác, cũng đáng đời bọn chúng đụng vào tổ kiến lửa."

Rất nhiều sinh viên đang chỉ trỏ, còn có người đang thì thầm bàn tán.

Trên sân còn có mấy tên to lớn của câu lạc bộ bóng rổ, sắc mặt u ám bất định, nhưng lại không dám bước tới, thậm chí không dám chủ động nhìn Lưu Phong.

“Thật ra, là một người đàn ông, muốn tán tỉnh con gái là chuyện bình thường, nhưng dùng cách lấy bóng rổ ném vào con gái thật sự không hay lắm.” Lưu Phong giẫm lên quả bóng rổ vừa lăn trở lại, cười nói: “Hy vọng bốn người này về sau có thể học được cách làm người như thế nào, dừng làm những việc ngu ngốc rước khổ vào thân nữa.”

Binh!

Lưu Phong nói xong, lại dùng chân trái đá quả bóng rổ ra ngoài.

Ánh mắt của tất cả những người xung quanh đều dõi theo quả bóng khi nó vẽ một đường parabol lên cao. Chỉ thấy quả bóng rổ bay xa hơn 20 mét, bang một tiếng rồi rơi vào rổ.

Lúc này, toàn bộ thanh âm đều im bặt.

Dương Thi Văn lại liếc nhìn Lưu Phong, làm ra chuyện ngầu như vậy, Lưu Phong không hề tỏ ra kiêu ngạo, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, như thể vừa làm một chuyện rất bình thường.

"Thi Văn, chúng ta đi thôi." Lưu Phong giơ tay ôm lấy vai Dương Thi Văn, tiếp tục đi về phía trước trên.

Dương Thi Văn không kháng cự lại động thái thân mật này của Lưu Phong, mặc dù trong lòng vẫn rất ghét Lưu Phong nhưng hiện tại cô cũng rất ỷ lại vào Lưu Phong.

Không sai, chính là ỷ lại, hai người mới ở cùng nhau hơn ba ngày, cô đã có cảm giác ỷ lại vào Lưu Phong, loại tâm lý này thật sự có chút mâu thuẫn.

Khi cặp nam nữ xinh đẹp bước đi, sân bóng rổ ngoài trời lại trở nên ồn ào.

"Trời đất ơi! Đây là một đại thần, không chỉ có thể đá bóng đập mạnh vào người khác mà còn có thể sút bóng vào rổ!"

"Ha ha! Sút vào rổ, từ này dùng rất chính xác, dùng cách sút bóng vào gôn để ném bóng, hơn nữa còn cách xa như vậy, người này là ai?"

"Người này tôi nhìn có chút quen mắt, hình như là…”

Lúc này, bóng dáng của Lưu Phong đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Một lúc sau, đột nhiên một bạn cùng lớp như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mơ: "Tôi nhớ ra rồi, anh ta là anh Phong. Chính là anh Phong đã đánh Tôn Thành Phong trước cổng chính của Đại học Khoa học và Công Nghệ."

Ồ!

Lúc này, hiện trường lại bùng nổ, Lưu Phong vô tình bắt đầu tạo nên huyền thoại của mình tại Đại học Khoa học và Công nghệ.

Hơn nữa, vào lúc này, bốn tên cao to bị bóng rổ của Lưu Phong làm ngã cũng đứng dậy.

Anh Đỗ, Chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ, dùng hai tay che mũi, máu mũi vẫn không ngừng chảy ra, “Mẹ nó, hắn lại chính là Lưu Phong! Sao mình lại xui xẻo thế chứ? Sao lại chọc đúng tên hung hãn đó?”

"Anh Đỗ, chuyện này cứ thế mà bỏ qua à?"

"Lưu Phong rất mạnh, nhưng lại đánh chúng ta trước mặt nhiều người như vậy, nếu chúng ta không đánh trả, sau này làm sao còn có thể chơi đùa ở Đại học Khoa học và Công nghệ nữa?"

Hai tên cao lớn còn lại đi tới gần Đỗ Ca, cũng bịt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bỏ đi!" Một tên cao to khác lắc đầu nói: "Tên Lưu Phong này, đến Tôn Thành Phong cũng dám đánh, chúng ta đấu không lại hắn. Chuyện này nhịn một chút có lẽ một thời gian nữa cũng không ai nhắc đến chuyện mất mặt của chúng ta nữa, nếu…”

"Im mồm!"

Anh Đỗ lạnh lùng hét lên: "Một tân sinh viên năm nhất giẫm lên đầu tao rồi, nếu không báo thù, tao còn mặt mũi nào ở Đại học Khoa học và Công nghệ nữa?"

Tiếng gầm của anh Đỗ doạ mấy người đồng đội đều không dám lên tiếng.

Suy nghĩ một lúc, anh Đỗ lạnh lùng nói: "Đi, theo tao đến câu lạc bộ Boxing tìm Vệ Tử Hiên, đừng tưởng dám đánh Tôn Thành Phong thì hắn chính là giỏi đánh nhau nhất."

Khi nghe thấy ba chữ Vệ Tử Hiên, ánh mắt của vài tên cao to quanh anh Đỗ đồng loạt sáng lên.

……

Lưu Phong đương nhiên không biết anh Đỗ đó đã đi tìm người đối phó với hắn, nhưng cho dù Lưu Phong biết, hắn cũng sẽ không quan tâm. Hai bên chênh lệch quá lớn, nếu thân phận thật sự của Lưu Phong bị bại lộ, e là người bình thường sẽ thật sự coi là truyền thuyết!

Mà anh Phong truyền thuyết của chúng ta lại đang ngồi trong giảng đường trên tầng hai của Khoa Tiếng Trung.

Không đúng, nói chính xác hơn là ngủ trong lớp học. Buổi họp lớp đại học thật sự rất nhàm chán, một nữ giáo viên cao hơn 1,7 mét, thân hình vừa to vừa béo đứng trên bục giới thiệu về lịch sử của Đại học Khoa học và Công nghệ, và Khoa tiếng Trung của bọn họ.

Ngay lúc Lưu Phong đang ngủ say, một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc vào eo Lưu Phong.

Lưu Phong đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng. Lúc này hắn mới nhận ra ngồi cạnh mình là một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài ngọt ngào.

Cô gái này mặc một bộ quần áo denim khoe dáng, áo sơ mi cổ tròn, khuôn mặt chuẩn trái xoan điểm xuyết những đường nét thanh tú, có một nốt ruồi nhỏ màu đen ẩn trong đôi mày thon thả ở mắt phải, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

"Lông mày ẩn ngọc, thông minh lanh lợi, trời sinh cực kỳ phúc khí, không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn có dung mạo tốt!" Lưu Phong cười nói.

Ợ!

Cô gái có vẻ hơi xấu hổ khi được Lưu Phong đột nhiên khen ngợi, sau đó đưa một mảnh giấy nhỏ cho Lưu Phong rồi chỉ về phía bên trái cô.

Theo hướng ngón tay của cô gái, Lưu Phong nhìn thấy Dương Thi Văn ngồi ở phía bên trái.

Dương đại tiểu thư cũng đang nhìn Lưu Phong, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Lưu Phong, Dương Thi Văn nhanh chóng cúi đầu.

Trước khi vào lớp học, Lưu Phong đã vào nhà vệ sinh, khi quay lại, bên cạnh Dương Thi Văn đã có một người bạn cùng lớp khác ngồi rồi, nên hai người không ngồi với nhau.

"Cảm ơn nhé!"

Lưu Phong cảm ơn bạn nữ cùng lớp xinh đẹp rồi nhận lấy tờ giấy.

Trên tờ giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản: “Tối nay tôi muốn đi uống rượu, muốn say một lần.”

Lưu Phong mỉm cười, cầm bút viết lên tờ giấy: "Không thành vấn đề, anh Phong đi cùng cô.”

Viết xong, Lưu Phong vo tờ giấy lại rồi dùng ngón tay búng nhẹ.

Viu!

Quả bóng giấy nhỏ bay qua bốn vị trí và hạ cánh chính xác vào phía bên phải của trên bàn của Dương Thi Văn.

Chỉ một hành động nhỏ này thôi, nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Lưu Phong đã bị sốc đến mức há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc của mỹ nhân khiến Lưu Phong cảm thấy choáng váng một lát.

"Cô tên là gì?" Lưu Phong nhẹ giọng hỏi.

“Tôi tên Bành Giai Kỳ.” Giọng cô gái rất nhỏ nhưng sắc sảo: “Còn anh?”

"Tôi tên là Lưu Phong! Lưu trong họ Lưu, Phong trong phong lưu. Cô có thể gọi tôi là anh Phong, cũng có thể đảo ngược tên của tôi, gọi là anh Phong Lưu."

Lưu Phong cười nói: “Phong lưu chứ không phải hạ lưu.”

Phụt!

Bành Giai Kỳ cảm thấy thích thú với lời tự giới thiệu của Lưu Phong, sau đó dường như nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và đăng nhập vào diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ, "Anh Phong, anh có phải là anh Phong trên diễn đàn không?”

Lưu Phong lúc đó mới biết,,thì ra mình đã là người nổi tiếng ở Đại học Khoa học và Công nghệ, các bài đăng liên quan đến hắn cực kỳ hot trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ, hơn nữa còn được admin thêm vào tinh hoa.

"Haiz! Người đàn ông ưu tú, đúng là muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn được." Khi Lưu Phong nói ra câu này, thực ra là nghĩ như vậy thật, hắn thực sự không quan tâm đến danh tiếng gì đó trong khuôn viên một trường đại học.

Bành Giai Kỳ lại bị chọc cười, sau đó hai người thấp giọng trò chuyện vô cùng hứng thú, về sở thích và lý tưởng trong cuộc sống...

Hai người trò chuyện rất sôi nổi nhưng không để ý rằng có hai cặp mắt đang nhìn mình.

Một trong số đó là Dương Thi Văn.

Dương đại tiểu thư lúc này nắm chặt tay, còn cắn môi: "Tên Lưu Phong đáng chết, tên lưu manh, vô lại thối tha, chỉ biết tán gái! Quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì!"

Một ánh mắt khác đến từ phía bên phải của Lưu Phong, một thanh niên khuôn mặt trắng trẻo, dáng vẻ rất dịu dàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ. Tất nhiên, ánh mắt của chàng trai trẻ này phần lớn là hướng về Bành Giai Kỳ.

Ba giờ sau, buổi họp lớp kết thúc, Lưu Phong và Dương Thi Văn bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy Khoa tiếng Trung.

Hai người bước đi rất chậm rãi, Lưu Phong thỉnh thoảng nhìn xung quanh, vừa đi vừa thở dài nói: "Bao nhiêu năm rồi tôi chưa có cuộc sống thoải mái như vậy, cuộc sống đại học thật sự rất tốt, đây cũng coi như là một kỳ nghỉ!"

"Trước đây anh sống không thoải mái sao? Từ trước đến giờ anh làm gì?" Dương Thi Văn liếc nhìn Lưu Phong, giống như tuỳ tiện hỏi.

Lưu Phong nói: “Làm lính, khi còn rất trẻ tôi đã đi lính rồi, sau đó vẫn là…”

Khi nói đến chuyện sau đó, Lưu Phong không nói tiếp nữa.

“Trước đây anh là lính đặc chủng à?” Dương Thi Văn tiếp tục hỏi: “Hai vệ sĩ của bố tôi là chú A Đông và chú A Bính đều từng là lính đặc chủng của Bộ đội đặc chủng Lang Nha, khu quân sự Tây Bắc Hoa Hạ, nhưng cả hai cộng lại cũng không tiếp được một chiêu của anh, sao anh lại lợi hại như vậy?”

Lưu Phong cười nói: "Lợi hại thì là lợi hại thôi!"

"Khi còn làm lính, anh ở bộ đội nào?" Dương Thi Văn hỏi.

“Có nói cô cũng không biết.”

Lưu Phong nghiêm túc nói: "Hoa Hạ có hai đội siêu đặc chủng. Hai đội này không có số hiệu chính thức, không có hồ sơ, tôi ở một trong số đó."

"Hai đội này, đội nào mạnh nhất?" Dương Thi Văn tiếp tục hỏi.

"Không thể phân biệt được đội nào mạnh nhất, bởi vì những người có thể gia nhập hai đội này đều là vua của những chiến binh mạnh nhất toàn Hoa Hạ, thậm chí là toàn thế giới.” Lưu Phong nói.

"Vậy đội của anh tên là gì? Anh nói xem!" Dương Thi Văn làm ra thái độ hỏi đến cùng.

"Thiên Kiếm!"

Lưu Phong bị Dương Thi Văn hỏi một loạt câu hỏi, liền nhớ lại một vài ký ức, hắn dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn trời: "Kẻ xúc phạm Hoa Hạ dù có xa đến đâu cũng phải giết, Thiên Kiếm chỉ tới đâu, không giữ lại một mảnh giáp nào!”

Đây chính là lời thề mà Lưu Phong đã lập khi gia nhập Thiên Kiếm, khi hắn nói ra hai câu này, lưng hắn đột nhiên thẳng lên, trên người tỏa ra một khí thế sắc bén.

"Thiên Kiếm!" Dương Thi Văn lặp lại hai chữ này, sau đó đôi mắt to hơi đảo, đột nhiên hỏi: "Bành Giai Kỳ đó trong mắt anh có phải là rất xinh đẹp không? Có phải anh thích cô ấy không?”

Phụt!

Lưu Phong giả vờ như phun ra một ngụm máu, lắc đầu thở dài, chuyện này sẽ đi tới đâu?

Cùng lúc đó, phía trước quảng trường cổng chính của Đại học Khoa học và Công nghệ, chiếc BMW X5 của Tôn Thành Phong đang đậu bên cạnh chiếc Porsche 911.

Tôn Thành Phong ngồi trong xe bấm một số điện thoại: "Chú Nghiêm, khi nào chú tới? Bên trong có người nhắn tin cho tôi, Lưu Phong sắp ra rồi."