Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 27: Cậu bị ngốc à?



Vừa nghĩ đến tiền đồ, hai người lính đột nhiên cảm thấy không còn mặt mũi cầu xin Lưu Phong tha cho mình.

Bởi vì lúc bắt đầu cuộc thi, họ đã nói, nếu Lưu Phong thua, yêu cầu hắn tự động thôi học, đây chẳng phải cũng là cắt đứt tiền đồ của một sinh viên đại học sao?

"Thế nào, hai vị đại giáo quan, các người muốn ở đây suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ sao?"

Giọng nói của Lưu Phong lại vang lên, giá buốt như gió lạnh tháng mười hai, “Chọn đi, cuộc đời như một vở kịch, chọn vai diễn của mình, cho dù có phải ăn cứt cũng phải chịu đựng mà nuốt xuống.”

"Tôi, được, tôi nói..." Trịnh Dũng đưa ra lựa chọn trước, đồng thời lúc này, anh †a rất âm thầm quay đầu lại, liếc nhìn hai người cách xa hai mươi mét, cũng không biết là anh ta là đang nhìn Tôn Thành Phong, hay là đang nhìn Đỗ Lâu.

"Đừng nói!" Giả Long nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Có những chuyện một khi cậu nói ra rồi, sau này sẽ hoàn toàn tiêu tùng đấy. Chúng ta không nhận tiền của ai cả, việc này là do chính chúng ta làm, tôi tình nguyện..quỳ xuống xin lỗi."

"Được được, cậu đồng ý quỳ thì cậu quỳ, tôi thừa nhận!"

"Cậu bị ngốc à? Nếu cậu thừa nhận thì không phải cũng có nghĩa là tôi thừa nhận sao?”

Hai người lính không thể thống nhất quan điểm, lại cãi nhau trước mặt tất cả sinh viên.

He hel Lưu Phong ở một bên cười lạnh, tất cả sinh viên cũng cười khẩy.

Sự thật đã hoàn toàn rõ ràng, cho dù Giả Long không muốn thừa nhận thì mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Hơn nữa trong số những sinh viên này, có một anh chàng đeo kính thông minh đang quay video bằng điện thoại di động, anh ta chia đoạn video đã quay thành hơn chục đoạn ngắn rồi tải lên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ.

Anh chàng đeo kính còn đặt cho bài đăng video này một cái tên rất đáng ghét: "Bức màn đen của huấn luyện quân sự, anh Phong từ Khoa tiếng Trung đã đánh bại hai giáo quan vô liêm sỉ!")

Ngay khi bài này được đăng lên, chưa đầy ba phút, đã trở thành bài đăng thịnh hành nhất trên diễn đàn Đại học Khoa học và Công nghệ, với gần một trăm bình luận.

Lúc này, anh chàng đeo kính vẫn đang ở trong đám đông, giơ điện thoại di động lên và tiếp tục quay.

"Đừng nói với tôi những thứ vô dụng này nữa, dựa vào đâu mà người ta bỏ ra tí tiền, lại bắt chúng ta gánh hậu quả, tôi chịu đựng đủ rồi."

Trịnh Dũng hét lên: "Tôi thừa nhận rằng Tôn Thành Phong đã trả tiền cho. chúng tôi để gây khó khăn cho Lưu Phong và xử lý cậu ta trong quá trình huấn luyện quân sự, càng tàn nhẫn càng tốt, tổng cộng cho tôi hai nghìn tệ.”

Ồ!!!

Một hòn đá khuấy động ngàn sóng, mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, hiệu quả của việc nghe thấy sự thật chắc chắn hoàn toàn khác.

"Chết tiệt! Hai ngàn tệ, lại làm khó Lưu Phong, còn muốn ép một sinh viên năm nhất bỏ học. Lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?"

"Hai ngàn tệ, ha ha! Giáo quan tốt của chúng tôi, anh nghèo đến phát điên rồi à?"

"Vừa rồi Lưu Phong nói muốn hai người quỳ xuống xin lỗi, tôi còn nghĩ anh Phong có chút quá tàn nhãn, bây giờ xem ra rõ ràng là nhẹ nhàng cho các người rồi”

Tất cả sinh viên bắt đầu chỉ trích hai giáo quan, lần này họ hoàn toàn không chút thương tiếc, suýt chút chửi thề.

Tôn Thành Phong ở đằng xa tức giận đến nổi gân xanh trên trán, đột nhiên hét lên: "Chết các người đều ngu vậy à, hắn nói là các người liền tin, các người có nhìn thấy tôi đưa tiền cho hắn không?”

Vừa nói, Tôn Thành Phong vừa đi tới trước đội hình, dùng ánh mắt quét qua tất cả học sinh khoa tiếng Trung, bọn họ sợ đến mức không dám nói gì nữa.

Nhưng Tôn Thành Phong quên mất một điều, các sinh viên khác sợ anh ta, cựu đại ca đứng đầu trường Đại học Khoa học và Công nghệ, nhưng anh Phong lại không sợ.

"Tôn Thành Phong, cậu uy phong như vậy sao?" Lưu Phong sải bước về phía Tôn Thành Phong.

"Tôi uy phong thì làm sao? Tôi mà sợ cậu... ợ!"

Tôn Thành Phong muốn nói, tôi mà sợ cậu sao? Nhưng khi anh ta quay lại, nhìn thấy Lưu Phong đang đi tới trước mặt mình, lại sợ đến mức tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Bốp!

Ngay sau đó, một tiếng tát lớn vang lên.

Tốc độ ra tay của Lưu Phong quá nhanh, Tôn Thành Phong muốn né tránh nhưng không thể, anh ta thậm chí còn không nhìn rõ Lưu Phong ra tay như thế nào, cả người anh ta bay ngang ra xa bốn năm mét, nửa mặt đột nhiên mất cảm giác.

Bụp!

Khi Tôn Thành Phong ngã xuống đất, trái tim của tất cả sinh viên cũng đập. mạnh.

Mặc dù huấn luyện quân sự ở đây đều là tân sinh viên năm nhất, nhưng danh tiếng hung ác của Tôn Thành Phong ở trường Đại học Khoa học và Công nghệ thì

khi vừa vào trường bọn họ đã được nghe rồi.

Tương tự, Lưu Phong, người đã nổi tiếng nhờ đánh bại Tôn Thành Phong, lại càng nổi tiếng hơn.

"Mẹ kiếp! Đánh thật này, anh Phong thực sự dám đánh Tôn Thành Phong kìa!"

"Lưu Phong, thật điên rồ, thật mạnh mẽ!"

"Đây là lần thứ hai Lưu Phong đánh Tôn Thừa Phong rồi nhỉ?"

Cảm xúc của các sinh viên khoa tiếng Trung lúc này đều bay theo từng hành động của Lưu Phong, đối với họ mà nói, những gì trải qua trong ngày hôm nay rất

có thể sẽ trở thành chủ đề thảo luận trong bốn năm đại học tiếp theo.

Càng kinh ngạc hơn là Dương Thi Văn đang đứng trong đám người đột nhiên Là lần thứ ba, lần này tính là lần thứ ba Lưu Phong đánh Tôn Thành Phong