Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 171: Cho cháu hai lồng



Nhưng đến Lộc hí tiếp theo, những động tác chậm rãi và nhàn tĩnh đã khiến hơi thở hơi gấp của hắn bắt đầu chậm rãi trở lại. Thậm chí ngay cả cảm giác nhức mỏi của tứ chỉ dường như cũng bắt đầu được thả lỏng dưới những động tác yên tĩnh này.

Sau khi c‹ áp kia tuôn ra nhanh chóng, nhưng cùng với những động tác chậm rãi của Giang Nguyên, nó cũng dần trở nên chậm rãi hơn, bắt đầu thong thả vận thành theo quỹ đạo tương ứng, không có bất kỳ cảm giác hỗn độn nào xuất hiện.

Trải qua khoảng lắng đọng của Lộc hí khiến cho cỗ khí tức ấm áp kia trở nên vững chắc và ổn định. Tiếp. theo hắn lại bắt đầu Hùng hí, cùng với những động tác lăn lộn trên mặt đất của Giang Nguyên, làm ra những động tác nặng nề kỳ diệu nhưng trầm dày, cỗ khí ấm áp đang vận hành trong cơ thể kia cũng trở nên trầm dày và dần ngưng kết lại.

Sau đó cùng với Vượn Hí khiến nó trở nên mẫn động và kỳ dị... Cuối cùng cổ khí ấm áp mẫn động kia lại trở về sự ưu nhã và trầm tĩnh của Hạc hí.

'Tập xong một lượt Ngũ Cầm Hí, mồ hôi trên người Giang Nguyên khô rồi ướt, ướt rồi lại khô... trên người có cảm giác dính dính khó chịu.

Cảm giác mồ hôi dính dính toàn thân này dĩ nhiên khiến cho Giang Nguyên tương đối không thoải mái, nhưng Giang Nguyên cũng cảm thấy toàn thân sảng khoái chưa từng có. Cảm giác ấm áp kia khiến hắn cảm thấy mình vẫn chưa dùng hết sức.

Đúng lúc Giang Nguyên đang cảm thấy hết sức nghi hoặc vì cảm giác đặc biệt của ngày hôm nay, đột nhiên trong đầu lóe lên một dòng tin tức: “Nhận được năng lượng sinh vật đặc biệt. Hấp thụ năng lượng đã xong, mức độ tích lũy năng lượng đệ nhất vĩ của Cửu vĩ là 31%...”

- Á...

Nghe thấy âm thanh chỉ thị này đột nhiên vang lên, Giang Nguyên lập tức sửng sờ. Từ lúc nào lại có việc. kiếm năng lượng sinh vật gì đấy... Chẳng phải mình luôn dựa vào năng lượng tinh thần ăn cơm gì đó sao? Năng lượng sinh vật là cái quái gì? Như vậy cũng có thể bổ sung năng lượng này sao?

Giang Nguyên sửng sờ mất một lúc. Giờ hắn mới thoáng mò ra được chút manh mối. Lễ nào luồng khí lưu ấm áp toàn thân khi mình luyện Ngũ Cầm Hí ban nãy chính là năng lượng sinh vật này sao?

Giang Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể là khả năng này thôi. Thứ đồ chơi này rốt cuộc từ đâu đến? Trước đây đâu có, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện Vậy.

Cũng may Giang Nguyên chẳng phải là tên đầu óc. không linh hoạt. Hắn nhanh chóng nhớ ra hai ngày trước, trong lúc ngủ, hắn đã cùng Tổ sư gia học Ngũ Cầm Hí gì đó.

Nghĩ nát óc, cuối cùng Giang Nguyên mới lục lọi trong trí nhớ mơ hồ nhớ ra hai chữ “Vận khí”. Hình như là hai chữ này.

- Khí pháp Ngũ Cầm Hí?

Giang Nguyên vừa đi về phía phòng khám vừa suy nghĩ. Đây rốt cuộc là gì?

Đợi đến khi hắn trở về phòng khám, cuối cùng cũng nghĩ thông. Dường như thứ này là phương pháp đặc biệt phụ trợ Ngũ Cầm Hí của mình. Trước đây mình chỉ dùng những động tác trong Ngũ Cầm Hí để rèn luyện xương cốt.

Nhưng giờ dòng khí lưu ấm áp lưu động cùng với những động tác của mình đã giúp cơ bắp và cơ thể của mình tràn đây năng lượng đặc biệt. Thậm chí Giang Nguyên có thể tin rằng, nếu giờ mình gặp lại Tiền Lập Nguyên kia, hoặc là Tê Lạc Minh, mình tin rằng sẽ đủ sức đấu với đối phương. Cho dù có thể sẽ thua, nhưng chắc chắn sẽ không giống như lần trước, không hề có chút sức phản kháng.

- Chẳng lẽ...

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên vui mừng như điên. Ngũ Cầm vận khí pháp này chẳng lẽ chính là một phương pháp luyện nội công? Dòng khí lưu ấm áp khiến người ta cảm thấy toàn thân tràn đây năng lượng chính là nội khí?

Giang Nguyên hưng phấn, cuối cùng không nhịn được, đứng trước cửa phòng khám vung mạnh năm đấm, hoan hô ầm lên khiến ông lão bán đồ ăn sáng bên cạnh liếc mắt sang nhìn. Sau đó ông nở nụ cười để lộ hàm răng bị thiếu mất vài cái, nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Tiểu Giang... Hôm nay vui vậy, chẳng lẽ không ăn sáng sao?

- A... ăn, đương nhiên ăn chứ ạ... cho cháu một lồng bánh bao nhỏ ạ...

Giang Nguyên cười ha ha. Lúc hắn vuốt bụng mới phát hiện hình như bụng mình đang rất đói. Hắn đột nhiên nhớ đến chuyện sáng qua, vội vàng nói:

- Cho cháu hai lồng...

- Hai lồng?

Ông cụ sửng sốt, nhìn chăm chằm Giang Nguyên, sau đó gật đầu, cười ha hả nói:

- Được... Cậu vui vẻ thì phải ăn nhiều một chút. Thanh niên không thể giống ông già như tôi, mỗi bữa chỉ ăn được một chút, phải cố gắng ăn nhiều một chút mới được.

Dứt lời, ông dùng túi đựng hai lồng bánh bao nhỏ đưa cho Giang Nguyên, cười nói:

- Được rồi, hai lông đây.