Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 191: Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra



Sau khi tan học, Giang Nguyên bưng ly nước, mang theo sách chậm rãi ra khỏi giảng đường, chỉ để lại một nhóm người đang vây quanh Trương Nghị Vĩ, tò mò hỏi về vẻ mặt dâm đãng ban nãy.

Giang Nguyên vừa ra khỏi phòng học, đẳng sau liên vang lên một giọng nói đầy sức sống:

- Giang Nguyên...

Nghe thấy giọng nói này, Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, sau đó hắn dừng bước, xoay người lại, nhìn cô bé xinh đẹp với gương mặt tò mò, trâm giọng. nói:

- Bạn học Từ Thanh Linh đúng là không lễ phép. Tôi đã dạy bạn bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thây Giang...

- Hừ... Giang Nguyên Giang Nguyên Giang Nguyên... Tôi cứ gọi anh là Giang Nguyên đấy... Sao nào...

Từ Thanh Linh hơi nhăn chiếc mũi nhỏ xinh xắn, đôi mắt xinh đẹp như hai vầng trăng lưỡi liềm nhìn Giang

Nguyên hừ giọng nói.

Giang Nguyên nhìn thấy động tác quen thuộc này trong lòng lóe lên tia ấm áp, sau đó bất đắc dĩ cười nói:

- Mấy năm rồi, sao tính cách không thay đổi gì vậy, vân là bộ dạng này! Em không sợ người ta cười à!

- Hừ... Ai bảo anh bắt nạt tôi... 'Từ Thanh Linh vô thức định chống nạnh, đột nhiên nhớ ra. Bây giờ đã không còn như trước kia, nếu để người khác nhìn thấy cảnh này thì không hay lắm.

Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nhìn Giang Nguyên hừ giọng nói:

- Anh giỏi nhỉ, mới đến trường này được vài ngày đã dụ được tiểu học muội của chúng tôi... Chậc chậc, đúng là không thể nào nhìn ra được, giờ anh còn biết dụ những cô gái trẻ nữa!

- Đâu có...

Giang Nguyên nhìn thấy chút khác thường nhàn nhạt trong mắt Từ Thanh Linh, trong lòng nghỉ hoặc, nhưng chỉ bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Tiểu Vũ là hàng xóm của anh, có lẽ em cũng biết mà... Cô ấy cũng ở huyện Lưu Hà chúng ta. Hơn nữa nhà cô ấy thật sự ở sát vách nhà anh!

- Hàng xóm... Hàng xóm mà anh nguyện đâm một dao vì người ta... Còn chảy nhiều máu đến vậy...

'Từ Thanh Linh càng nói trong lòng càng giận, hận hung hăng không thể nhéo tai người này cho hả giận. Sao có người ngốc thế không biết.

Giang Nguyên nhìn thấy vẻ tức giận của Từ Thanh Linh, trong mắt lóe lên tia ấm áp, cười lắc đầu nói:

- Bây giờ chẳng phải không sao rồi à? Em nhìn đi... Anh bước đi vẫn bình thường mà, chẳng có chút vấn đề nào đâu!

Vừa dứt lời, hắn còn cố ý bước đi cho Từ Thanh Linh xem.

- Anh ngốc à... Sau này không được như vậy nữa, nếu thật sự làm bị thương mạch máu lớn thì làm sao...

Từ Thanh Linh nhìn thấy chân của Giang Nguyên thật sự không có vấn đề gì mới hoàn toàn yên lòng, thấp. giọng nói.

Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng Từ Thanh Linh như vậy trong lòng âm thầm thở dài, bất giác đưa tay ra xoa mái tóc dài thân quen, nhẹ nhàng vuốt vuốt nói:

- Được rồi được rồi... không sao...

'Từ Thanh Linh cảm nhận được động tác quen thuộc này, hơn nữa trong hai mắt còn có sự dịu dàng và cưng chìu quen thuộc, cuối cùng hai mắt cô cũng dừng đỏ lên. Đột nhiên, cô nhào vào lòng Giang Nguyên, đánh vào ngực Giang Nguyên, vô cùng oan ức khóc lớn:

- Anh đi đâu? Mấy năm nay rốt cuộc anh đi đâu? Em còn tưởng anh đã chết rồi...

Giang Nguyên nhìn cô gái trong lòng tay chậm rãi nhấc lên nhẹ nhàng ôm chặt cô, sau đó cả người đột nhiên cứng đờ, chậm rãi thả cô ra. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn trân nhà, yên lặng không nói gì.

Lúc này, vô số sinh viên từ trong giảng đường bước. ra cũng ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt. Họ thật sự không hiểu, Từ Thanh Linh năm tư chúng ta vì sao lại ôm thầy Giang?

Chẳng phải thầy Giang là bạn trai của Lý Tiểu Vũ sao?

Hơn nữa... Nghĩ đến đây, tất cả các sinh viên đều đồng tình và ngạc nhiên nhìn Trương Du Chính bên cạnh. Họ chỉ thấy sắc mặt của Trương Du Chính xanh mét, lẳng lặng nhìn cảnh này nhưng không hề có bất kỳ thái độ gì.

- Chẳng lẽ Từ Thanh Linh không phải bạn gái của 'Trương Du Chính? Nếu không với tính cách của Hội trưởng Trương, sao cậu ta có thể nhịn được?

Tất cả sinh viên đều rối rắm. Quan hệ này... thật sự phức tạp quá...

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

'Từ Thanh Linh gục trong lòng Giang Nguyên khóc lóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai quen thuộc trong mắt đang tràn đầy dịu dàng và xin lỗi trước mặt, nhẹ nhàng cắn môi, đưa tay lau nước mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Giang Nguyên nói:

- Tại sao?

Giang Nguyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân khóc như hoa lê đái vũ, trong mắt lóe lên tia cười khổ và bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó, hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau mặt giúp cô, lắc đầu cười cười, nói:

- Xin lỗi... 'Từ Thanh Linh bình tĩnh nhìn Giang Nguyên. Sau khi cô nhìn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, giống như ánh mặt trời sau khi mây đen tản đi, lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu nói:

- Ừ... Em biết...