Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 76: Đừng động thủ



Giang Nguyên xông nhanh vào phòng khám. Hắn thấy Hồ lão y sư một tay che mặt, tay kia chỉ vào người đối diện, tức giận đến mức run rẩy.

Giang Nguyên nhìn giữa những kẻ tay của sư phụ, thấy trên mặt ông có lờ mờ vết dấu tay. Hai mắt Giang Nguyên đỏ lên.

- Lão già kia... nếu hôm nay ông không có một câu trả lời... ông đây chắc chắn sẽ gọi...

Người nọ vẫn chưa chịu dừng lại, đưa tay tức giận chỉ vào Hồ lão y sư, mặt mũi hung năng, nước bọt phun vèo vèo, đe dọa.

Có điều gã còn chưa nói hết câu đã cảm thấy trước mắt hoa lên.

- Bốp!

Một tiếng giòn giã vang lên, người này đã bị Giang Nguyên hung hăng tát cho một bạt tay, khiến khuôn mặt lệch sang một bên.

Người này vừa hoàn hồn lại, mơ hồ nhìn Giang Nguyên đang đứng trước mặt. Hai mắt gã mở to, đang định mắng lớn, không hề phòng bị trước ngực, lại một tiếng “bộp” vang lên, lại một cước hung hăng đá ra, sau đó gã ngã lăn xuống đất với tư thế chó gặm bùn.

~ Ai yo... ai yo... bác sĩ Giang... bác sĩ Giang, đừng động thủ, đừng động thủ... coi chừng đánh ra chuyện bây giờ...

Lúc này có vài bệnh nhân đứng bên đã phản ứng lại, nhìn thấy con trai lão Trương bị đánh như thế, vội vàng. quỳ xuống đỡ đầu gã lên. Họ thấy mặt mũi gã chảy đây máu, vội vàng chạy lên ngăn cản.

Người nói, người ôm thắt lưng, người kéo tay, sợ bác: sĩ Giang nhất thời nóng nảy, đánh chết con trai lão Trương.

Hồ lão y sư đứng sau thấy không ổn, cũng vội vàng kéo tay Giang Nguyên từ phía sau, không để hắn tiến lên trước nữa, vội vàng nói.

- Giang Nguyên... Giang Nguyên đừng động thủ, đừng động thủ... vi sư không sao, vẫn ổn... đừng động thủ...

Ba bốn người ôm eo, kéo chân, còn Giang Nguyên lại tức giận xông về phía trước hai bước, sau khi hắn hung hăng đá người kia thêm một đá mọi người coi như mới kéo được Giang Nguyên lại.

Lúc này người nọ quỳ rạp trên mặt đất, tay vốn đang kinh hãi vuốt máu mũi thì lại bị Giang Nguyên đang được ba bốn người kéo lại kia xông lên hung hăng đá thêm một đá. Gã sợ đến mức vừa té lộn nhào vừa bò trốn vào trong góc tường, toàn thân run rẩy, không dám lên tiếng.

Nhìn người nọ tay đầy máu, trốn trong góc tường run rẩy, lúc này Giang Nguyên mới thở hồng hộc hai tiếng, rồi không tiếp tục xông lên trước nữa.

Thấy hàn khí nhiếp người trên người bác sĩ Tiểu Giang hơi tiêu tan, không còn ý định động thủ nữa, mọi người mới thả lỏng hai tay. Ai nấy đều hơi sợ hãi nhìn con trai ông Trương, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này đúng là tự hại lấy thân. Có chuyện gì từ từ nói chuyện, lại đòi đánh Hồ lão y sư. Đúng là chán sống. Nếu không phải nể mặt cha mày, chả ai thèm kéo lại, cứ để cho bác sĩ Tiểu Giang bẻ gấy một tay mày đi cho chừa!”