Tuyết Phủ Cánh Dơi

Chương 5



Khổng công tử bị ta tập kích, không kịp đề phòng cho nên gục xuống bên chân Biên Bức. Ta không cho hắn cơ hội nhổm dậy đã xách cổ áo hắn kéo sang một bên, đồng thời thảy chìa khoá Hỗn Độn Khuyên cho Biên Bức, hét lên:

"Mau mở ra rồi bay đi. Đừng quay lại nữa!"

Biên Bức trố mắt ra nhìn ta. Ta nóng lòng thúc giục hắn: "Nhanh lên, sao còn không làm!"

"Ngươi làm gì vậy?"

"Cứu ngươi đó, mau chạy đi?"

"Ta làm sao mà phải cứu?"

Đúng lúc này, Khổng công tử đã kịp chồm dậy, khuôn mặt giận dữ, từ phía sau lao tới, dự định túm lấy ta. Nhưng Biên Bức đã nhanh tay kéo ta về phía sau hắn, đồng thời tung ra một luồng ánh sáng xanh cản Khổng công tử lại.

Chỉ là một chiêu pháp lực này có lẽ đã tiêu tốn hết nguyên khí còn lại của hắn, cho nên không giữ được hình dạng Tiểu Tước nữa. Hắn lập tức biến thân thành dơi tinh trở lại, dù rằng vẫn có thể duy trì nhân dạng.

Khổng công tử rú lên: "Ngươi vì nữ nhân này mà đánh ta?! Con dơi khốn này, uổng công ta còn nghĩ cách cứu ngươi!"

"Công tử, có chuyện gì? Người không sao chứ?!" Bên ngoài có tiếng thủ vệ Khổng gia cất lên.

"Ta không sao, cứ đi làm việc của các ngươi." Khổng công tử liếc ra cửa, cao giọng nói.

Chờ khi tiếng bước chân của đám thủ vệ đã đi xa, ta vẫn còn chưa hết choáng váng.

Chuyện này là thế nào? Hai người, à không hai nam nhân này, cũng không phải... được rồi, tóm lại là bọn họ quen nhau sao?! Khổng công tử còn biết "Tử Tước" là dơi tinh Biên Bức nữa? Chẳng lẽ, mọi chuyện đúng như ta đoán, hắn thực chất không phải là con người sao?

"Tuy rằng ta muốn thoát khỏi cái vòng này, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể đánh nàng ấy." Biên Bức chỉ vào cái vòng trên cổ hắn, rồi lại liếc nhìn ta, nói.

"Hừ… ta mặc kệ ngươi". Khổng công tử xoa xoa gáy, tùy tiện ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện chúng ta. Có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?

"Khoan đã, không phải ngươi âm mưu xấu xa, mới tổ chức cuộc thi này, sau đó ngươi lại vừa ý Tiểu Tước nhà ta, muốn cưỡng bức nàng ấy sao?"

"Cái gì?" Khổng công tử nhảy dựng lên khỏi ghế, hai tay dang ra vỗ phành phạch, chẳng còn bộ dạng của một công tử ngọc thụ lâm phong, khiêm tốn hữu lễ chút nào, bây giờ hắn giống một con gà trống choai hơn nhiều.

"Ngươi nói cái gì? Ta mà đi vừa ý nha hoàn của ngươi sao? Ta thèm vào. Ta biết hắn là dơi tinh từ lâu rồi, tối qua trông thấy hắn vào thư phòng ăn trộm thì ta đã nhận ra ngay".

"Có nghĩa là ngươi không phải vừa ý Tiểu Tước, mà là vừa ý dơi tinh nhà ta sao?" Ta có chút mơ hồ.

"Nè, ta là người nhà ngươi từ khi nào?" Biên Bức đột nhiên xen vào.

"Kể từ khi ngươi đeo cái vòng Hỗn Độn Khuyên này, rồi làm người hầu giặt quần áo ở nhà ta, thì ngươi đã là người của ta rồi."

Mặt Biên Bức tối sầm. Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Khổng công tử đã vỗ tay đôm đốp, rồi nhảy lên một cái, sau đó chạy lòng vòng khoái chí, vừa chạy vừa cười nghiêng ngả, nói: "Ahaha, Biên Bức ngươi cũng có ngày đi giặt quần áo kìa...hahaha…"

Mặt Biên Bức càng đen hơn nữa.

"Con gà tinh kia, ngươi có thôi đi không hả?!"

'Không thôi, không thôi...hahaha… bấy lâu nay không thấy ngươi về núi, chúng chim thú đều nghĩ ngươi bế quan tu luyện, hoá ra là đi giặt đồ, hahaha... " Hắn cười đến mức không khống chế được pháp lực của mình hóa lại nguyên hình thành kê tinh. Chính là vị kê tinh mách lẻo Biên Bức nhốt ta với Mộc Linh Thần Nữ hôm nọ.

Khổng công tử là kê tinh sao? Vậy thì cả cái phủ này là?

"Ngươi là kê tinh sao? Ngươi tổ chức cuộc thi này là vì muốn hút tinh khí nữ nhân phải không?"

Xì...đầu óc ngươi chứa cái gì thế? Ta hút tinh khí nữ nhân thì Mộc Linh Thần Nữ sẽ tha cho ta hay sao? Ta chẳng qua chỉ vì thích ăn ngon, mới lén xuống núi, giả làm Khổng công tử hai hôm nay để ăn cho thoả thích mà thôi."

Kê tinh liếc mắt nhìn ta đầy khinh thường.

"Ngươi giả làm Khổng công tử? Vậy Khổng công tử thật đang ở đâu?"

Kê tinh chỉ tay về phía chiếc giường buông rèm ở bên trái. Lúc này ta mới nhận thấy, hoá ra bên trong có một người đang nằm ngủ say sưa. Không khó để phân biệt, chính là Khổng công tử.

"Ngươi... ngươi đã làm gì hắn?!"

"Chỉ ngủ mấy ngày thôi, không chết được đâu."

"Vậy ngươi phá hoại cuộc thi của người phàm như vậy, Mộc Linh Thần Nữ không xử tội ngươi hay sao?"

Kê tinh lại chỉ vào Khổng công tử trên giường, nói: "Hắn vốn không muốn kén vợ gì cả, hắn đã có người trong lòng rồi, lần này chỉ là chiều ý mẫu thân hắn, cũng là để hợp thức hoá tài nghệ của vị cô nương kia. Thật ra, cuộc thi này, chưa bắt đầu thì đã có kết quả rồi".

Ta thở dài, thế đạo gì thế này, thi cử sớm đã có kết quả, vậy ta còn cố gắng để làm gì? Đúng là một hồi công dã tràng!

Biên Bức khều nhẹ vào vai ta: "Đây cũng chính là lý do vì sao đề thi hôm nay bị đổi. Con gà rừng này, muốn ăn món mình thích, cho nên tự ý quyết định thôi…

Tối qua ta vào thư phòng lấy đề thi, đúng lúc con gà rừng này cũng chui vào thư phòng tập kích Khổng công tử, vì thế mà ta mới cảm nhận được pháp lực của hắn."

Kê tinh nói tiếp: "Nhưng lúc đó hắn bị chiếc vòng cổ kia khống chế một phần pháp lực, cho nên mới không nhận ra ta. Ta nấp sau bức màn thấy hắn ăn trộm đề thi, chuyện cũng không liên quan đến ta, nên ta không ngăn cản làm gì.

Sáng hôm nay, ta đến lán trại của các thí sinh chỉ là vì ta nóng lòng muốn xem các ngươi nấu món ta thích thế nào. Lại gặp được con dơi tinh này, vì thế ta mượn cơ hội bảo hắn đưa thức ăn đến đây, hỏi thăm hắn một chút.

Hắn nói mình bị cái vòng kia khống chế, cho nên đành phải ở lại giúp ngươi đi thi. Hoá ra là hắn đã ở nhà ngươi bấy lâu, đi giặt đồ hahaha…"

Kê tinh vẫn chưa dứt được tràng cười của hắn. Ta không hiểu, giặt đồ thì có gì phải cười chứ? Trộm đồ thì giặt đồ mà bồi thường, không phải sao?

"Vậy vì sao lúc ta đến đây, thấy ngươi có hành vi đồi bại với hắn hả? Bây giờ không chỉ người có sở thích đoạn tụ mà cả yêu tinh cũng vậy à?" Vậy nữ tử như ta phải làm sao đây?!

"Còn không phải vì ta có chiếc mỏ thần khí vô địch thì là gì, ta có lòng tốt mổ cái vòng Hỗn Độn Khuyên ra cho hắn mà thôi. Đoạn tụ gì chứ? Bổn đại gia là Kê Kê đại nhân đội trời đạp đất, khuynh hướng bình thường, chỉ là ta nghĩ tình hắn và ta đều xuất thân trong một khu rừng, tuy chim thú đã từng đại chiến, nhưng dẫu sao vẫn phải đoàn kết khi ra ngoài." Kê tinh hất mặt lên trời, dương dương tự đắc.

Có nghĩa là, tất cả mọi thứ đều do ta tưởng tượng ra, là ta đã hiểu lầm con dơi này bị người ta hại, sau đó ta còn ngu ngốc ném chiếc chìa khoá cho hắn… huhu...bây giờ mới đến phiên ta khóc…

Biên Bức thò mặt tới gần ta, hỏi: "Hối hận hả?"

Ta gật đầu, sao ta lại có thể tự tin mà võ đoán như vậy!

"Không muốn thả ta đi hả?"

Ta gật đầu, tất nhiên rồi, sai vặt không cần trả công, tội gì lại thả đi chứ?!

"Không muốn xa ta hả?"

Ta lại gật đầu theo quán tính, trong lúc đau khổ cũng không phát hiện câu này có gì không ổn. Lần này các món ăn dự thi đều đã bị con gà rừng kia ăn hết cả. Khổng công tử cũng đã sắp xếp người được chọn cuối cùng rồi. Như vậy lấy ai chứng minh ta giỏi nữ công, khiến thanh danh ta tốt đẹp trở lại bây giờ? Con dơi tinh này cũng bị ta thả chạy mất, thì sau này ai sẽ giúp ta trong những cơ hội khác đây… Huhu, lần này xong rồi, xong thật rồi, lại còn liên lụy cha ta phí phạm bảo bối nghìn lượng mới mua được kia, ta phải ăn nói với cha ta thế nào bây giờ?

"Được rồi, được rồi, ta không đi, đừng khóc nữa…"

Ta nước mắt nước mũi lèm nhèm, đấm đấm vào vai hắn. "Tất cả là tại ngươi, bây giờ cuộc thi này không có kết quả, thanh danh của ta lại xấu như vậy, sau này ai sẽ cưới ta bây giờ?!

Biên Bức nắm lấy bàn tay ta, lại vuốt ve mu bàn tay, nói: "Được rồi, được rồi, không ai cưới thì ta cưới".

"Ngươi là yêu, ta là người, làm sao mà cưới?! Ngươi sống đến trăm năm, ta vài năm nữa đã già cả xấu xí..." Ta càng khóc dữ dội hơn.

"Yêu tinh chúng ta, sau khi đã tu luyện thành hình người, chỉ cần đến chỗ Mộc Linh Thần Nữ, tình nguyện vứt bỏ tu vi, pháp lực và tuổi thọ thì sẽ được trao cho một cơ hội làm người, chỉ là phải lập một lời thề, hành thiện tích đức, không làm điều tà ác, không hại người là được". Kê tinh xen vào.

Ta nín khóc: "Thật sao?"

"Thật, nhưng mà phải nhớ, cỗ cưới không được có món sủi cảo nữa. Hôm nay ta ăn đến ngấy tận cổ." Kê tinh bổ sung.

"Xì, ai nói sẽ mời ngươi, ảo tưởng…"

Biên Bức ôm lấy ta cười ha hả, còn thuận miệng hôn ta một cái, "Được, được, không mời hắn…"

Kê tinh:...

- --------hoàn----------

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!