Tuyết Rơi Mùa Hạ

Chương 32: Quá khứ của Minh Hoàng



Minh Hoàng vừa đi vừa suy nghĩ chuyện lúc sáng, anh cảm thấy Hạ Linh đối với người đàn ông kia rất thân thiết, có khi nào là người cô ấy thích không?

Nếu đó là sự thật, anh cảm thấy mình rất khó chịu, không biết tại sao bản thân lại xuất hiện mấy cảm xúc kì lạ này, nhưng có lẽ dạo này anh đã để tâm nhiều hơn đến Hạ Linh.

Mỗi khi cô vui vẻ, anh cũng thấy vui, nhìn cô buồn anh sẽ không nhịn được mà tiến đến an ủi, lẽ nào đã thích Hạ Linh rồi.

Cứ mải suy nghĩ mà đến siêu thị lúc nào không hay, đang định đi vào thì bị tiếng gọi quay đầu lại.

- Minh Hoàng, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây mua đồ à?

Anh nhìn lại chỗ phát ra âm thanh, thì ra là Uyển Như, chị họ Hạ Linh.

Minh Hoàng lịch sự gật đầu chào chị ta một cái sau đó tiếp tục tiến vào siêu thị.

Uyển Như cũng không để tâm nhiều đến thái độ lạnh nhạt kia, liền vui vẻ chạy đến đi cùng.

Minh Hoàng đi lựa vài món đồ cần thiết, còn Uyển Như thì đi theo ríu ra ríu rít nói chuyện.

Bỗng nhân viên đẩy một chiếc xe chở nước ngọt ra quầy không chú ý quan sát, suýt thì đụng trúng Uyển Như, cũng may Minh Hoàng nhanh tay kéo chị ta qua một bên.

Điều này càng làm Uyển Như say đắm anh hơn, cứ nhìn anh mà xung quanh muốn bay ra bong bóng tình yêu luôn rồi.

Minh Hoàng vẫn không thay đổi thái độ mặc kệ Uyển Như đứng đó, đẩy xe đẩy đi tiếp.

Bỗng xe đẩy cán trúng thứ gì đó, Minh Hoàng cúi xuống nhìn rồi nhặt lên, là một chiếc lắc tay, nhìn có chút quen mắt.

Đúng lúc này, Uyển Như chạy đến, thấy anh cầm lắc tay của mình liền vui vẻ cầm lấy nói.

- Nó là của tôi, cảm ơn.

Chị ta lấy xong thì đeo lại vào tay, Minh Hoàng đắn đo nhìn chiếc lắc, sau đó cất giọng hỏi.

- Chiếc lắc tay đó từ đâu mà chị có nó.

Uyển Như nghe anh hỏi thế liền nhìn chiếc lắc trên tay, sau đó bình thản đáp.

- Để tôi nhớ xem, hình như đã có rất lâu rồi, từ lúc tôi 12, 13 gì đó.

Minh Hoàng nhíu mày hỏi tiếp.

- Là ai cho chị sao?

Cảm thấy câu hỏi của Minh Hoàng có hơi kì lạ, không lẽ có hứng thú với chiếc lắc này. Uyển Như có chút vui mình, cố suy nghĩ lại xem, lai lịch của chiếc lắc tay. Sau hơn năm phút suy nghĩ cuối cùng cũng nhớ ra đôi chút.

- À hình như được một cậu nhóc tặng đấy, tôi cũng không nhớ rõ. Mà cậu hỏi mấy vấn đề này làm chi, cậu thích chiếc lắc tay hay thích tôi?

Uyển Như lại bắt đầu lên cơn thả thính, nhưng rất tiếc cho chị ta rằng, Minh Hoàng không có dính miếng thính nào. Anh suy nghĩ một lát vẫn không nên tiếng, chỉ lẳng lặng rời đi.

Uyển Như nhìn theo bóng lưng rời đi của Minh Hoàng mà muốn chửi tục bằng tiếng anh, ủa hỏi đã xong cái đi không nói gì, cao ngạo cũng vừa thôi chứ.

Rõ ràng Uyển Như theo chủ nghĩa chinh phục, tuy không phải quá thích, nhưng những thứ càng khó nhằn càng tăng sự hứng thú.

Uyển Như nở một nụ cười sắc xảo, đầy ẩn ý nhìn về phía Minh Hoàng, sau đó nói nhỏ.

- Cứ chờ đó, tôi nhất định khiến cậu trở nên đáng yêu trước mặt tôi.

...

Minh Hoàng vừa về đến nhà liền vào phòng, mở ngăn kéo ngay đầu giường, lấy ra một sợi dây bạc với mặt dây chuyền là hình thánh giá.

Anh lại bắt đầu thả mình vào những dòng suy nghĩ bất tận.

- Mẹ mình nói chỉ cần đeo sợi dây này Chúa sẽ bảo vệ không gặp nguy hiểm. Mình tặng cho cậu vậy Chúa sẽ bảo vệ cậu, nên đừng sợ nữa nhé.

Giọng cô gái nhỏ dịu dàng ngọt ngào, vừa nói vừa đưa cho cậu bé bên cạnh sợi dây chuyền.

Cậu bé có chút chật vật, mặt mũi lấm lem bụi đất, nhận lấy sợi dây sau đó nói.

- Cám ơn cậu.

Cô bé nhìn cậu bé nhận lấy sợ dây đeo vào, liền vô cùng vui vẻ mà nở nụ cười.

Cậu bé thấy vậy cũng nở nụ cười tỏa nắng, đúng lúc nhớ ra gì đó, liền thò tay vào túi quần, lấy ra một chiếc lắc tay nhỏ. Cậu vui vẻ đưa đến trước mặt cô, sau đó trân thành nói.

- Mình cũng tặng cậu, tuy nó chỉ là chiếc lắc tay của mẹ mình, không có ích lợi như sợi dây của cậu, nhưng hy vọng cậu sẽ vui khi nhận nó.

Cô bé nghe thế cười híp mắt, đưa tay ra nói.

- Đeo cho mình đi.

Cậu bé vui vẻ nhanh chóng đeo giúp, đeo xong, cô bé cười ngọt ngào giơ cổ tay nên ngắm nhìn chiếc lắc, cả hai cùng vui vẻ ngọt ngào.

Có điều cảnh vui chóng tàn, đúng lúc này một người đàn ông hung dữ tiến vào, bắt lấy cậu bé đưa đi. Cô bé muốn kéo cậu bé lại nhưng không thể, người đàn ông kia vừa hung dữ vừa khỏe mạnh, túm lấy cô bé ném qua một bên, sau đó nắm lấy cổ áo cậu bé, thô bạo lôi đi.

Minh Hoàng giật mình tỉnh dậy, mồ hôi trên trán túa ra nhỏ giọt xuống áo. Không ngờ lại ngủ quên mất. Anh sững sờ vẫn chưa hết sợ, đã rất lâu rồi không mơ thấy giấc mơ này, không vì chiếc lắc tay kia có lẽ anh cũng để để chuyện đó dần trôi vào quên lãng.

Kí ức khi ấy vừa muốn quên đi lại vừa muốn nhớ. Khi ấy anh chỉ mới 12 tuổi, bị một đám buôn người bắt cóc, vô tình gặp được một cô nhóc cũng bị bắt cóc, nhưng cô ấy còn can đảm hơn anh rất nhiều, còn vui vẻ tươi cười tặng cho anh dây truyền.

Chỉ là không may sau đó, trong lúc cả hai chạy trốn, bị rơi xuống hồ nước sâu. Đến lúc anh tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện, hỏi mẹ về cô bé kia nhưng mẹ nói không biết.

Minh Hoàng đã rất lo lắng, bởi vì trong lúc cả hai rơi xuống nước, anh suýt đụng phải vách đá là cô ấy đã dùng bản thân đỡ giúp anh, lúc ấy vai cô ấy đã chảy rất nhiều máu, nhưng vẫn nở nụ cười với anh. Rõ ràng là một cái gái vừa xinh đẹp lại còn rất can đảm, hình ảnh ấy đến hiện tại nhớ lại có chút rung động.

Công an nói tìm thấy anh và cô ấy ở một khe đá gần bìa rừng, anh bị thương nhẹ, còn cô ấy bị khá nặng nên đã được gia đình đưa ra nước ngoài chữa trị. Và gia đình họ cũng yêu cầu giữ bí mật danh tính của cô, để giữ an toàn tuyệt đối.

Hiện tại gặp lại Uyển Như, trong lòng Minh Hoàng có chút rối bời. Cảm xúc vô cùng xa lạ, có chút không thể chấp nhận, nhưng rõ ràng Uyển Như là cô bé đó, một kí ức không thể quên trong quá khứ của anh.

Nhưng cứ có thứ gì đó khiến anh không còn cảm thấy như trước. Là cô ấy thay đổi hay anh thay đổi.

Minh Hoàng vừa áy náy vừa khó chịu, không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.

Trước kia anh từng tự hứa với lòng, nếu có một ngày gặp lại người con gái ấy, anh sẽ theo đuổi cô, đổi lại lần này anh chăm sóc, bảo vệ cô.

Chỉ là bây giờ không thể giống thế, trong cuộc đời anh đã xuất hiện thêm một cô gái tên Hạ Linh.

Vậy anh nên làm gì tiếp theo đây, anh nợ cô gái năm xưa một mạng, ơn cứu mạng sao có thể không báo đáp.

Nhưng hiện tại hình như anh đã thích Hạ Linh mất rồi, lòng anh thầm nghĩ, giá như Hạ Linh là cô gái lúc đó thì tốt biết mấy.

....

Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng Minh Hoàng cũng nghĩ thông.

Ơn cứu mạng vẫn phải báo đáp nhưng cũng không thể hy sinh tình yêu.

Là do anh suy diễn lung tung thôi, đâu có ai nói cứu mạng là phải lấy thân báo đáp đâu.

Có lẽ Uyển Như cũng đã sớm quên cậu bé năm đó rồi. Nếu vậy anh chỉ cần đối xử tốt với chị ta là được rồi, từ từ bù đắp ơn cứu mạng.