Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1440: Lão tổ tông (6)



Editor: Tường An

Hắn quay đầu cầu cứu nhìn về phía lão tổ tông.

Nhưng lão tổ tông chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, hiển nhiên là rất bất mãn việc hắn tổn thương Y gia và lừa gạt mình…

“Tiểu tử Tức Mặc gia, ngươi phạm phải sai lầm như vậy mà còn muốn ta cứu ngươi? Ta là lão tổ tông Y gia, ngươi tổn thương gia tộc ta, lừa gạt ta, nếu không phải tiểu tử Y Tư trở về, sợ là ta còn đang bị ngươi che mắt, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói lão phu cứu ngươi?”

Tức Mặc Quy tuyệt vọng ngã trên mặt đất, mắt thấy thành công ở ngay trước mắt, cuối cùng lại là ảo tưởng tan biến.

Mà tất cả đều tại nữ nhân kia…

“A a a!”

Tức Mặc Quy điên cuồng gào lên, nhanh chóng đánh về phía Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ngoan độc như có thể xé nát mọi thứ.

“Ta muốn giết ngươi, ngươi chết đi cho ta!”

“Tiểu Nguyệt!”

Vô Vong vội vàng quay đầu, vừa nhìn thấy một màn này, tim hắn đập lỡ một nhịp, ngọn lửa phẫn nộ vô tận từ đáy lòng dâng lên, như có thể thiêu đốt tất cả…

Nhưng hiện tại hắn đứng cách Mộ Như Nguyệt một khoảng khá xa, căn bản không kịp chạy đến…

Chứng kiến Tức Mặc Quy nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, mọi người đều biến sắc nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn…

“Tức Mặc Quy, nếu ngươi dám động đến nàng, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, diệt cửu tộc ngươi!”

Y Tư phẫn nộ thét lên, sau đó cùng Vô Vong đồng thời chạy về phía Mộ Như Nguyệt.

Nhưng mà, bọn họ đều không kịp nữa rồi…

Tức Mặc Quy cười điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn khiếp người, con ngươi âm độc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Nếu hắn chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, làm tiểu tử Y gia này thống khổ mới được, ha ha ha!

Oanh!

Bỗng nhiên, trên người Mộ Như Nguyệt tản ra hơi thở cường đại khiến thân thể Tức Mặc Quy hơi cứng đờ.

Cũng chính khoảnh khắc này, Vô Vong khí thế bức người, mặt mày âm trầm đáng sợ đã tới trước mặt hắn…

Vô Vong vĩnh viễn không quên một màn nguy hiểm vừa rồi, cho nên người này tuyệt đối không thể sống…

“Cái tay nào của ngươi muốn tổn thương Tiểu Nguyệt?”

Nghe thanh âm lạnh lẽo tận xương của nam nhân, Tức Mặc Quy nhịn không được muốn lui lại vài bước, nhưng còn chưa kịp có động tác gì đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, sau đó, tiếng thét tê tâm liệt phế của hắn truyền khắp quảng trường.

“Dù ta phế đi tay trái của ngươi, ngươi vẫn có thể dùng tay phải tổn thương nàng, một khi đã như vậy, hai cánh tay của ngươi đều không cần giữ lại.”

Sắc mặt Tức Mặc Quy trắng bệch nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mắt, trong lòng sợ hãi tột độ, môi hắn khẽ run rẩy, đau đớn kịch liệt làm hắn không thể phát ra thanh âm nào…

Giờ khắc này, Tức Mặc Quy hận không thể đau đến ngất đi, cũng tốt hơn phải chịu đựng thống khổ thế này…

“Suýt nữa thì quên, dù hai tay đã bị phế nhưng ngươi còn có chân a, ta không muốn một màn vừa rồi lại xảy ra lần nữa, cho nên cũng chỉ có thể làm ngươi hoàn toàn không còn cách nào tổn thương nàng!”

Thanh âm nam nhân như vang vọng từ địa ngục làm tim mọi người đều run lên.

Trong giao nhân tộc cũng có giết chóc, nhưng không ai làm được đến mức này, chặt đứt chân tay một người sống sờ sờ như thế quả thật khiến người ta sống không bằng chết…