Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 112: Cứu người



'Thần Hoàng Càn Khôn Kinh đạt đến luyện khí hậu kỳ.

Cộng thêm Thần Hoàng Càn Khôn Thể đến luyện khí trung kỳ.

Vẫn không bằng một Cổ Võ Giả đạt cấp sơ kỳ.

Chờ đến khi Thần Hoàng Càn Khôn Thể đến luyện khí hậu kỳ, Trương Phàm đoán chừng thực lực toàn diện hẳn là có thể so sánh với Cổ Võ Giả đạt Địa cấp sơ kỳ.

Mà một khi đạt đến Trúc cơ kỳ.

Thực lực liền có thể một bước tăng vọt lên, có thể so sánh với Cổ Võ Giả đạt Thiên cấp sơ kỳ.

Nếu như dựa vào tính toán như thế này, thì Trúc cơ kỳ tương đương với Cổ Võ Giả đạt Thiên cấp.

Như vậy, Kim đan kỳ tương ứng chính là Cổ Võ Giả cấp độ tông sư.

Cổ Võ Giả Siêu phàm còn mạnh hơn cả tông sư, chuyện này không phải là tương đương với cấp độ Nguyên Anh trong tu tiên sao?

Cổ Võ Giả có người mạnh mẽ đến như vậy sao?

Hoặc là nói Cổ Võ Giả Siêu phàm lại có thể mạnh đến như vậy sao?

Trương Phàm có chút hoài nghi...

Dù sao trong giới tu tiên có để đạt đến cấp độ Nguyên Anh sơ kỳ thì đã là đại cao thủ.

Nhưng mà, nếu coi như lần so sánh này có chút khiêm tốn thì hẳn Cổ Võ Giả Siêu phàm hẳn vẫn có thể so sánh với Kim đan kỳ trong tu tiên, đây cũng vẫn là không có vấn đề gì đi.

Kim đan kỳ....

Chậc, thực lực của Trương Phàm còn cách cấp độ này rất rất xa nha.

Như vậy cũng chính là nói, trên thới giới này, còn có rất nhiều rất nhiều những người tu luyện có thực lực mạnh hơn hẳn gấp trăm gấp ngàn lần.

Tuyệt đối không được quá phách lối.

Cái gì là Trần gia, cái gì là Tê gia những người này đều không thể đại diện cho thế lực của những Cổ Võ Giả tu luyện chân chính, chèn ép được thì cứ chèn ép, nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà có thể kiêu ngạo quá được.

May bay thuận lợi đáp xuống sân bay Nam Tuyền.

Chúc Tỉnh Tinh làm việc quả thật khiến Trương Phàm không thể tìm ra được bất kỳ điểm sơ sót nào.

Khi máy bay vừa hạ cánh thì đã có những chiếc xe tải lớn và cả nhân công khuân vác chờ đợi sẵn để bắt đầu công việc.

“Cảm ơn cô, Chúc Tổng” Trương Phàm cố ý nói lời cảm tạ đồng thời cũng hứa hẹn:

“Chỉ cần không phải muốn cùng tôi tranh giành phỉ thúy thì về sau mặc kệ là bất kể là chuyện gì, bất kể là ở phương diện nào, nếu cần tôi giúp đỡ thì cô cứ tự nhiên mở miệng.”

“Cảm ơn Trương tiên sinh.” Điều Chúc Tỉnh Tỉnh muốn không phải là một lời hứa hẹn này của Trương Phàm sao?

Vốn ban đầu cô nghĩ rằng cho dù mình làm tất cả những điều này, thì nhiều lắm cũng là sẽ đổi lại được chút hảo cảm ngầm thừa nhận của Trương Phàm mà thôi.

Nhưng quả thật cô không nghĩ đến thế nhưng cô có thể nhận được lời hứa hẹn từ chính miệng Trương Phàm nói ra như thế, lập tức trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dựa vào kinh nghiệm nhìn người của cô thì Trương Phàm tuyệt đối là người nói được làm được, về sau nếu quả thật Chúc gia có một ít chuyện mà không thể sử dụng những thủ đoạn thông thường đề ứng phó được, thì quả thật sẽ rất cần đến sự trợ giúp của Trương Phàm.

Nhận được lời hứa hẹn của Trương Phàm, Chúc Tinh Tinh làm việc càng thêm chăm chỉ hơn, cô tự mình quan sát các nhân công khuân vác lên các xe tải vận chuyển không nói, mà cô còn tự thân mình áp giải các xe tải vận chuyển về đến viện tử ở ngoại ô của Trương Phàm.

“Trương tiên sinh” Trương Phàm vừa lái xe chở. Trương Duyệt về đến viện tử ở ngoại ô phía tây thì Thạch Chí Kiên liền xông ra.

“Anh Thạch” Trương Phàm vẫn rất có ấn tượng với Thạch Chí Kiên, dù sao anh ta cũng từng liên quan đến Đoạt Hồn Tán.

Mặc dù manh mối kia đã bị đứt đoạn, nhưng với người này Trương Phàm vẫn còn nhớ rất kỹ.

“Trương tiên sinh, tôi cầu xin cậu cứu người.” Thạch Chí Kiên liền chấp hai tay thành quyền nói.

“Cứu người?” Trương Phàm còn tưởng Thạch Chí Kiên đến đây sẽ liên quan đến chuyện của nhà họ Hoa, nhưng bây giờ xem ra là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Tôi có một vị sư thúc, trong lúc tu luyện xảy ra vấn đề, đã được rất nhiều bác sĩ nổi tiếng chuẩn trị nhưng tất cả bọn họ đều vô phương cứu chữa, cho nên tôi hi vọng Trương tiên sinh có thể giúp đỡ xem qua một chút.”

Cái mạng này của Thạch Chí Kiên chính là do Trương Phàm cứu, cho nên anh ta cũng rất rõ ràng về năng lực y thuật của Trương Phàm có bao nhiêu lợi hại.

Cho nên sau khi biết được tình huống của sư thúc, anh ta liền nghĩ đến Trương Phàm và lập tức đến tìm hắn.

Nhưng thực ra anh ta đã đến đây một ngày.. Nhưng lại không tìm được Trương Phàm.