Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 141: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn



“Tiên sinh! Người này là cao thủ cấp gì vậy?” Lữ Hoa hỏi.

Hắn ta cũng không biết Tào Hiên với Tào Cương, dù sao thì trình độ của hắn ta vẫn quá thấp, căn bản không. tiếp xúc được với Tào Hiên - người có địa vị thân phận cổ võ giả này.

“Thiên cấp!” Trương Phàm thản nhiên nói.

Con ngươi của Lữ Hoa thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài!

Tim hắn ta trong nháy mắt tăng tốc đập đến cực. hạn!

Cổ võ giả Thiên cấp đấy, đây là sự tồn tại cường đại đến như thế nào chứ? Quả thực không thể tưởng tượng được...

Thế nhưng, nếu nghĩ lại, hiện giờ ngay cả cổ võ giả 'Thiên cấp cũng bị vây ở bên trong Mê Huyễn trận, như vậy, Mê Huyễn trận mạnh đến mức nào chứ?

Chậc, vậy thì còn lo lắng gì nữa chứ?

Tiên sinh, tiên sinh thật sự là thâm sâu không lường được!

Có lẽ, tiên sinh thật ra lại là một tông sư? Ừm, cũng không phải là không có khả năng như vậy.

Hắn ta lại bắt đầu cảm thấy may mắn vì da mặt của bản thân đủ dày!

Đi theo một cao thủ tông sư, còn ở một nơi có linh khí nồng như vậy... Hắn ta đổi vận rồi! Gặp được. quý nhân rồi!

Lại nói về Tào Cương đã tiến vào Mê Huyễn trận.

Dưới tình huống khi biết vài phút sau có thể đi ra ngoài, đầu tiên ông ta thoáng trải nghiệm một chút ảnh hưởng của sương mù bên này, thì phát hiện cho dù là cấp bậc của ông ta cũng không thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh, ngoại trừ sương mù dày đặc!

Ngoài ra, ông ta cũng bị vây trong trạng thái yên tĩnh không tiếng động! Cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.

Tào Cương vô cùng chấn động.

Cổ võ giả Thiên cấp, bản thân tinh khí thần đã vô cùng cô đọng.

Cho dù không tận lực tu luyện tăng cường thính lực, võ kỹ thị lực hay là bí pháp, nhưng bất kể là thính lực hay thể lực cũng chỉ là trình độ thần thoại truyền thuyết trong mắt người bình thường.

Nhưng bây giờ, thị giác và thính giác lại bị hạn chế đến mức độ này khiến cho Tào Cương cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên sau khi cảm nhận được những thứ này, hơn nữa sau khi thử đi một đoạn đường, vẫn không có gì thay đổi.

Ông ta bắt đầu tấn công!

Mà kết quả lại khiến ông ta kinh ngạc thêm một lần nữa.

Đòn công kích của ông ta, giống như đòn công kích ở bên ngoài, đều giống như muối bỏ biển, căn bản không có bất kỳ một gợn sóng nào.

Giống như mọi thứ xung quanh đều mãi mãi không thay đổi, mặc kệ ông ta có cố gắng như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được hết mọi thứ!

Đến đây, Tào Cương cảm thấy đã không cần phải tiếp tục công kích nữa.

Bởi vì nó không có tác dụng gì! Ông ta muốn ra ngoài! Từ lúc ông ta đi vào, đã yên lặng tính toán thời gian.

Ông ta cảm thấy mình phải nên ra ngoài rồi mới đúng, nhưng đi tới đi lui, xung quanh vẫn là sương mùi!

Ông ta sửng sốt!

Nghĩ thầm, có lẽ do thực lực của ông ta mạnh, nên thời gian ra ngoài mới chậm hơn?

Đi tiếp thôi!

Nhưng cùng với thời gian trôi qua, Tào Cương cảm thấy không thích hợp.

Bởi vì thời gian đã gấp đôi những cổ võ giả của nhà họ Trần đi ra ngoài rồi!

Nhưng ông ta vẫn chưa được ra ngoài! Ông ta có chút sốt ruột! Ông ta không nhịn được mà tiếp tục công kích...

Mà nương theo thời gian trôi qua, nương theo sự công kích một lần nữa, ông ta vẫn lại bị nhốt như cũ!

Lần này Tào Cương liền biết, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Ông ta sợ là căn bản mình không đi ra được!

Mà loại ngoài ý muốn này, hẳn là Trương Phàm đã thay đổi một ít.

Cẩn thận ngẫm lại lời Trần Thiếu Sơn lúc trước, lại so sánh với tình huống lúc trước mà ông ta đã nhìn thấy thì có thể đi ral

Rất rõ ràng, Trương Phàm có năng lực sửa chữa đặc điểm của trận pháp này!

Cho nên, sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, ông ta không dám công kích nữa!

Lúc này ông ta đã tiêu hao rất lớn. Bên này lại không cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào của linh khí, cũng đại biểu cho tiêu hao thì tiêu hao, nhưng căn bản không có bất kỳ bổ sung nào.

Ông ta nhất định phải giữ lại nội lực để đối phó với bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn...

Hy vọng Tào Hiên ở bên ngoài có thể nghĩ cách cứu ông ta ra ngoài!