Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 15: Vừa đấm vừa xoa



Nói Tê Khôn bại não là hoàn toàn có căn cứ.

Bởi vì anh ta còn chưa hiểu tình hình như thế nào đã tùy tiện chen vào hôn ước giữa hản và Tô Nhược Tuyết, quả thực là chơi với lửa.

Mặc dù Trương Phàm không rõ Tê Khôn có bối cảnh gì, nhưng có lớn bãng Trương gia nối không?

Chưa biết gì mà dám 'Xen vào việc của người khác đúng là không khôn ngoan!

Đương nhiên nhớ lại sức hút của Tô Nhược Tuyết thì Tê Khôn ra mặt vì hồng nhan cũng là chuyện bình thường. Nhưng Trương Phàm không có khả năng chơi với anh ta, càng không thể chiều ý anh ta

“Nói xong rồi?” Trương Phàm cười nhạt một tiếng.

“Hi vọng Trương tiên sinh có thế nghiêm túc suy xét!” Tê Khôn bày ra dáng vẻ như nằm chắc thẳng lợi trong tay, chắc. chản Trương Phàm không có khả năng từ chối

“Không cần suy xét! Tôi không đồng ý!” Trương Phàm đứng lên. “Không, không đồng ý! Trương Phàm, anh biết mình đang

nói gì không?” Tê Khôn biến sắc, lập tức đứng bật dậy.

“Anh không nghe rõ sao? Tôi nói không đồng ý!” Trương Phàm cười cười: “Mặt khác Tô Nhược Tuyết là vị hôn thê của. tôi, chưa có sự cho phép của tôi thì tốt nhất anh nên rụt tay về

“Anh, uy hiếp tôï?” Tê Khôn ngạc nhiên nói.

“Anh cảm thấy là uy hiếp thì chính là uy hiếp!” Trương Phàm nhún vai, sau đó dứt khoát rời khỏi văn phòng của Tê Khôn.

Hần không đi tìm Vạn Kính Tùng, hắn và Tê Khôn nói chuyện như vậy thì Vạn Kính Tùng và Dương tổng cũng đừng mơ bàn bạc thành công,

Nếu không ngoài dự đoán thì rất nhanh Vạn Kính Tùng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Quả nhiên, không đến năm phút sau Trương Phàm chờ ở cửa ra vào liền nhìn thấy Vạn Kính Tùng.

“Chuyện gì vậy? Dương tổng lại thay đổi thái độ, thậm chí còn quyết liệt hơn lúc nấy!” Trên mặt Vạn Kính Tùng đầy nụ cười khổ.

“Lão Vạn, đừng nói là anh không nghĩ ra là vì nguyên nhân gì” Trương Phàm cũng không giải thích nhiều, Vạn Kính Tùng rất nhạy bén nên hiểu ra ngay.

“Hồng nhan... Họa thủy!” Vạn Kính Tùng cảm thán một tiếng, đặt mông ngồi lên bậc thang rồi móc hàng mẫu của Nhạc Khang ra rồi ném cho Trương Phàm một chai

“Quên đi, quên đi, không vào được Tính Vân thì thôi vậy!”

“Lão Vạn, lần này là tôi liền lụy anh!” Trương Phàm vuốt vuốt chai nước Nhạc Khang trong tay rồi nghiêm túc nói.

Phía Tinh Vân nhất định sẽ khiếu nại Nhạc Khang! Trương Phàm định từ chức nên cũng không để ý lắm,

nhưng Vạn Kính Tùng thì khác, chỉ sợ Nhạc Khang sẽ trách cứ. anh.

Mà chuyện này đều do hẳn, nếu không phải hẳn thì có lẽ Vạn Kính Tùng có khả năng chốt được vụ làm ăn này, cho nên "Trương Phàm rất áy náy.

“Nói cái này làm gì! Trùng hợp tôi cũng muốn đổi công việc khác!" Vạn Kính Tùng cũng đã nghĩ đến hậu quả của chuyện này.

Trương Phàm thoáng trầm mặc, hẳn mở chai nước Nhạc Khang ra uống một ngụm rồi nhăn mày lại.

Nhạc Khang là nước giải khát tăng sức, được tuyên truyền là làm dịu mệt nhọc, phấn chấn tỉnh thần, nhưng hiệu quả thì... Quả thực là không có tác dụng.

“Lão Vạn, đừng uể oải, có lẽ Tinh Vân sẽ cầu xin chúng ta gia nhập, anh còn được lên chức nữa!” Trương Phàm cảm thấy mình có thể làm gì đó.

Thứ nhất, Tê Khôn chơi trò này mà hẳn không đáp trả thì có vẻ không lễ phép.

Thứ hai, chuyện này làm liên lụy lão Vạn nên không thế mặc kệ không quan tâm



Thứ ba, rốt cuộc phía Hoa Vân có thể kiếm được tiền không còn chưa rõ, cho thêm tự mở ra một con đường tiền tài cho mình cũng rất cần thiết.

Sau khi tiêu tốn năm triệu mua được bảy cây Tụ Linh Thảo, Trương Phàm đã nhận thức được hiện tại tiền tài có tác dụng như thế nào với hẳn!

Cho nên bỏ thêm chút tâm tư vào chuyện kiếm tiền cũng là sáng tạo cơ hội tu luyện tốt hơn cho mình

“Vậy anh trở về đi, trưa nay tôi còn còn có hẹn!” Trương Phàm không để lộ tính toán cho mình cho Vạn Kính Tùng biết, dù sao hiện tại mọi chuyện còn chưa đến đâu.

“Được, cậu cũng cẩn thận một chút!” Vạn Kính Tùng võ vai Trương Phàm rồi rời đi

Trong một tiệm cơm Tây.

Sau khi Trương Phàm liên tục xử lý năm phần bò bít tết, Tô Nhược Tuyết đặt dĩa xuống sợ hãi mở miệng:

“Trương Phàm, rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho tôi? Tôi đã sai trong chuyện của Trương Tân! Xin anh tha thứ cho!”

“Cô không saif' Trương Phàm uống một hớp nước rồi từ tốn nói: “Chỉ là giấy dụa trước vận mệnh mà thôi, sai chỗ nào?”

“Cám ơn anh rộng lượng tha thứ!” Tô Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm, sau đó mềm mỏng nói:

“Vậy, vậy anh có thế chủ động giải trừ hôn ước của chúng. ta không?”

“Gô chướng mắt tôi đến vậy à?” Trên mặt Trương Phàm xuất hiện nụ cười bốn cợt

“Là anh chướng mắt tôi!” Tô Nhược Tuyết mềm mỏng nói.

“Cuộc trò chuyện này thật vô nghĩa!” Trương Phàm nhún vai

Tô Nhược Tuyết khế cằn môi: “Nếu anh đồng ý giải trừ hôn ước thì tôi có thế cho anh một số tiền lớn!”

"Ồ, bao nhiêu?” Trương Phàm có vẻ rất hứng thú

“Một trăm triệu!" Tô Nhược Tuyết duỗi một ngón tay như cọng hành ra.

“Thật nhiều tiền... Biểu cảm của Trương Phàm rất khoa trương, nhưng tiếp theo lại lạnh xuống:

“Hôn ước của chúng ta là cha mẹ tôi định ra, đây cũng là nguyện vọng của họ, cho nên cô đừng nghĩ đến chuyện xóa bỏ! Hơn nữa cưới cô thì không phải mọi thứ của Tô gia đều là của tôi sao?”

“Anh...” Tô Nhược Tuyết đã hơi tức giận: “Vậy lúc trước tại sao anh lại chủ động giải trừ hôn ước!”

“Đúng thế, lúc ấy tôi thật sự có suy nghĩ này! Nhưng thấy. cô lôi Trương Tân ra làm tôi thay đổi chủ ýf' Trương Phàm. nhún vai.

“Trương Phàm, chúng ta giấng co như vậy để làm gì? Tôi không biết tại sao anh có thể luyện võ! Nhưng đánh bại được Trương Tân không đáng kể chút nào, rất nhiều người mạnh hơn Trương Tân nhiều!”

“Hơn nữa xã hội hiện tại không phải luyện võ thì muốn làm gì thì làm! Tiền mới là quan trọng nhất!” Trong giọng nói của Tô Nhược Tuyết mang đầy phẫn nộ, biểu cảm cũng trở nên lạnh lẽo, cô ta không ngụy trang nữa

“Cho nên vì đế tôi biết tâm quan trọng của tiền bạc, cô cố ý biếu diễn trước mặt Tê Khôn, sau đó phá hỏng công việc của tôi!" Trương Phàm trầm giọng mà nói.

“Tê Khôn không tính là gì, có rất nhiều người theo đuổi tôi! Lúc trước tôi trốn tránh anh cũng coi như giấu cho anh! Nhưng nếu tôi công khai thì sao? Anh có biết đến lúc đó mình sẽ gặp phải phiền phức như thế nào không? Anh có thế gánh vác được sao? Không bãng cầm một khoản tiền rồi buông tay!"

“Anh không vừa lòng con số một ngàn vạn thì hai ngàn vạn cũng được! Tôi tin như vậy sẽ tốt cho hai bên!”

Mềm không được, Tô Nhược Tuyết thử chơi cứng rắn.

“Đây là tính toán của cô?” Trương Phàm cười rồi đứng lên: "Vậy cô có thủ đoạn gì cứ tung hết ra đi!"

“Trương Phàm! Anh muốn cá chết lưới rách thật sao?” 'Vành mắt Tô Nhược Tuyết đỏ lên, cô chỉ muốn nằm giữ vận mệnh và tự do của mình, sao lại khó như vậy.

“Cá chết lưới rách? Cô đánh giá mình quá cao rồi!" Trên mặt Trương Phàm xuất hiện một nụ cười tà ác: “Hơn nữa tôi tin răng cuối cùng cô sẽ thích tôi, không thể rời khỏi tôi, cầu xin kết hôn với tôi!”

“Không có khả năng!" Tô Nhược Tuyết không chút do dự. thốt ra lời phủ nhận.

Cô thừa nhận Trương Phàm thay đối rất nhiều, có vẻ cũng không vô dụng như lúc trước, nhưng vẫn còn cách tiêu chuẩn trong lòng cô mười vạn tám ngàn dặm.

Cho nên sao cô có thế thích Trương Phàm, sao có thế không rời xa được, càng không có khả năng cầu xin kết hôn với hăn! Thật hoang đường!

“Vậy cứ chờ đi!" Trương Phàm cười cười rồi xoay người rời đi

Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng ăn thì một đám người đã đột ngột chặn Trương Phàm lại..