Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 157: Mạng của hắn đã không còn!



“Ha ha ha, nói như là trước tôi có liên quan gì đến gia tộc vậy!” Trương Phàm cười to, đối với kết quả như vậy, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Gia tộc có thể từ bỏ hắn đầu tiên, hiện giờ chỉ là trừ bỏ một cái tên mà thôi, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

“Trương Phàm, cậu quá xúc động! Ỷ vào có một chút thực lực liền tuỳ ý làm bậy! Cậu sẽ phải hối hận!” Trương Kỳ Phong lạnh lùng nói.

“Được rồi, lão gia hoả, nếu tôi đã bị gia tộc xoá tên, vậy ông cũng đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi nữa! Tôi làm cái gì, còn chưa đến lượt ông phán xét đâu!” Trương Phàm không kiên nhẫn khoát tay.

Trương Kỳ Phong tức giận, cho dù không có gia tộc liên luy bên trên, dù sao ông ta cũng là cường giả Thiên cấp đúng không? Hắn cứ bất lịch sự như vậy sao?

Trương Kỳ Phong quyết định dạy dỗ Trương Phàm, cho nên lạnh giọng nói: “Tiểu bối vô tri, ở trước mặt tiền bối lại không lễ phép như vậy, tôi quyết định phải dạy cậu cái gì mới là tôn trọng tiền bối!”

Trương Phàm hoảng sợ, cảnh giác nhìn Trương Kỳ Phong, tuỳ thời chuẩn bị chạy lại trong viện.

Hết cách rồi, Trương Kỳ Phong là cao thủ Thiên cấp, hắn đánh không lại... Nếu như đánh lại, thì hắn đã sớm đánh Trương Kỳ Phong đến răng rơi đầy đất rồi. Cái thứ này ở chỗ này can thiệp tới can thiệp lui, hắn là cho ông ta mặt mũi rồi đúng không?

“Tiền bối Trương!” Thế nhưng, vào lúc này, người cục võ quản xuất hiện, rất nghiêm túc nhìn Trương Kỳ Phong.

Trương Kỳ Phong hơi thu liễm lại nghiêm túc nói: “Cậu ta rất không lễ phép, tôi dạy dỗ một chút cũng không được sao? Cục võ quản cũng không thể quản được cái này đúng không?”

“Trương tiên sinh là thành viên dự bị của cục võ quản! Tiền bối Trương xác định muốn thay cục võ quản đi quản thúc sao?” Người của cục quản lý vũ khí

không chút khách khí, thái độ rất cứng rắn.

“Cậu ta là thành viên dự bị của cục võ quản sao?” Trương Kỳ Phong hơi sửng sốt.

“Đúng vậy!” Người của cục võ quản hung hăng gật đầu. Trương Kỳ Phong nhìn Trương Phàm thật lâu, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Trương Phàm gia nhập cục võ quản, vậy thật đúng là có rất nhiều phiền toái.

Giống như bây giờ vậy, dưới tình huống cục võ quản đã ra mặt, ông ta cũng không dám thật sự ra tay với Trương Phàm...

Cục võ quản! Quá mạnh! Cũng quá bá đạo!

Cho nên cuối cùng Trương Kỳ Phong chỉ có thể thối lui, cũng không biết trốn đi đâu.

Lại nói, lúc trước gặp được Trương Duyệt ở Lệ Thành, Trương Phàm cũng không phát hiện Trương Kỳ Phong ở đâu, từ đây cũng có thể nhìn ra, cường giả

Thiên cấp, thực lực thật sự rất mạnh.

Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ với Trương Phàm còn chưa sinh ra tỉnh thần lực.

Dù sao không có tinh thần lực thì năng lực nhận biết rất hạn chế.

Trương Phàm lễ phép gật đầu với người mà cục võ quản lưu lại, sau đó liền đi vào trong viện.

Tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm Tào Cương, suy tư rốt cuộc phải phế bỏ ông †a như thế nào!

Đã phế bỏ Tào Hiên thì mâu thuẫn với Định Thiên Tông đã không thể hoà giải, trong tình huống này, còn giữ Tào Cương làm gì chứ?

Dù sao đây cũng là cao thủ Thiên cấp, nếu thoáng không chú ý sẽ cắn ngược lại bản thân.

Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt.

Cho dù mượn trận pháp, chỉ sợ hắn cũng không làm gì được Tào Cương... “Lữ Hoa!” Trương Phàm đột nhiên hô to. “Tiên sinh, có gì phân phó ạ?” Lữ Hoa lập tức chạy ra.

“Chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, làm tốt công tác chuẩn bị cố thủ!” Trương Phàm nghiêm túc nói.

Định Thiên Tông sẽ có người tới, như vậy, dù cục võ quản có ở đây, nếu hắn đi ra ngoài, cũng có thể bị Định Thiên Tông đánh chết!

Một khi hắn bị đánh chết, cho dù Định Thiên Tông nhận được sự trừng phạt thì đã thế nào chứ?

Mạng của hắn đã không còn!

Cho nên, thật sự không thể hoàn toàn trông cậy vào lực uy hiếp của cục võ quản được.

Hắn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Vâng thưa tiên sinh, tôi đây đi ra ngoài mua sắm một phen!” Lữ Hoa thận trọng gật đầu.

“Được, đừng quên chuẩn bị cơm trưa!” Trương Phàm sờ sờ bụng dặn dò. “Tiên sinh yên tâm!” Lữ Hoa lập tức vội vàng đi.

Trương Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm Tào Cương trong trận pháp, tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc làm sao để giết chết ông ta...