Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 195: Tất cả mọi người vô cùng mừng rỡ!



Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại ở trên địa cầu tài nguyên căn cỗi...

Cái này thật là rất lúng túng.

Kế tiếp bậc thang trúc cơ ngưng thực, cần hai mươi sáu đến hai mươi tám viên Đại Bổ đan, lấy tốc độ kiếm Đại Bổ đan của hắn, dường như cũng không tính là quá nhiều.

Dù sao cục võ quản lớn như vậy, lại có nhiều người bị thương như vậy...

Nhưng mấu chốt là, đây chỉ là bậc thang đầu tiên của trúc cơ thôi!

Bậc thang trúc cơ kỳ, cần xây lên trọn vẹn chín bậc!

Bậc thứ nhất là trúc cơ sơ kỳ, đúc thành bốn bậc mới tiến vào trúc cơ trung kỳ, đúc thành bảy cấp mới đến trúc cơ hậu kỳ...

Mà bậc thang phía sau, nhu cầu đối với linh khí rất rõ ràng sẽ càng nhiều hơn.

Cho nên, Trương Phàm đã không dễ tính toán được rốt cuộc cần bao nhiêu Đại Bổ đan mới có thể đạt tới viên mãn trúc cơ kỳ hậu kỳ, có đủ tư cách trùng kích Kim Đan kỳ.

“Xem ra, không thể quá dựa vào Đại Bổ đan! Còn phải tự mình tìm linh tài để luyện đan! Thánh Võ đan, Định Thiên đan, Đại Bổ đan, những đan dược này trình độ luyện chế quả thực quá thấp! Lãng phí quá nhiều năng lượng vốn không nên lãng phí!” Trương Phàm vô cùng đau lòng.

Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa tiếp xúc được với những linh tài này, cho nên dù cho vô cùng đau đớn, cũng không có cách nào thay đổi được mọi thứ, ít nhất bây. giờ còn chưa có cách để thay đổi.

Thế nhưng, hắn đối với việc gia nhập cục võ quản, trái lại là hết sức hài lòng.

Nếu như không gia nhập cục võ quản, hắn cũng không có thể thu hoạch được như bây giờ.

Mà kế tiếp cục võ quản còn có thể mang đến cho hắn nhiều hơn nữa... Ừm, đây thật sự là một nơi vô cùng vô cùng không tồi.

Trương Phàm ra khỏi mật thất bế quan!

Đúng lúc trời vừa sáng.

Trương Phàm lập tức chạy tới căn tin, bụng hắn đói muốn chết.

“Cung phụng Trương!”

“Chào cung phụng Trương!”

“Cung phụng Trương, bánh rán bên này rất ngon, anh có thể nếm thử!”

Ở nhà ăn, không ngừng có người chào hỏi với Trương Phàm, biểu hiện đều vô cùng nhiệt tình.

Ngày hôm qua tin tức Trương Phàm trị liệu cho tất cả những người bị thương đã truyền ra, đặc biệt là khi có Cung Thần làm minh chứng sống, càng khiến mọi người biết được y thuật của Trương Phàm cao siêu đến mức nào.

Tất cả mọi người vô cùng mừng rỡ!

Bởi vì không ai có thể biết, bản thân lúc nào sẽ bị thương...

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cái này không liên quan đến ngươi rốt cuộc ở cấp gì của cổ võ, bởi vì khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối sẽ không căn cứ vào cấp cổ võ của ngươi mà có thay đổi.

Cho nên, nói không chừng lúc nào đó tính mạng của bọn họ cần Trương Phàm tới cứu!

Dưới tình huống như vậy, nhiệt tình với Trương Phàm một chút, điều này không phải rất hợp tình hợp lý sao?

Trương Phàm cũng mỉm cười chào hỏi, thái độ rất thân thiết, tuyệt không kiêu căng.

Càng hiểu rõ những người này vì sự ổn định của xã hội và an cư lạc nghiệp. của nhân dân đã cống hiến như thế nào... Mỗi người bọn họ, đều đáng kính nể.

Dưới sự nhiệt tình đề cử của mọi người, Trương Phàm lấy rất nhiều đồ ăn.

Vừa mới chuẩn bị ăn ngấu nghiến, thì Tân Kiến An liền xuất hiện.

“Lão Khổng bên kia vẫn chưa có động tĩnh!”

Tân Kiến An đi lên lập tức nói.

“Đừng nóng vội!” Trương Phàm rất bình tĩnh, lúc này mới bao lâu chứ? Mới có hai ngày mà thôi.

“Ừm!”

Tân Kiến An gật gật đầu.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, rất rõ ràng không thể không không sốt ruột, rất lo được lo mất.

Trương Phàm cũng không nói thêm gì, chờ Khổng Vân Huy thành công, tất cả lo âu hiện tại của anh ta, cũng sẽ tan thành mây khói, hơn nữa còn có thể chuyển hoá thành động lực.

“Những người bị thương của các phủ võ quản đều đã tập trung lại, ăn cơm xong chúng ta có phải bắt đầu xử lý chuyện này hay không?” Tần Kiến An hỏi.

“Ừm!”

Trương Phàm gật gật đầu hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu người?”

“Hai trăm lẻ chín người!”

Tần Kiến An thận trọng nói.

"Vậy thì tranh thủ làm xong trong một ngày! Anh nhớ chuẩn bị cơm trưa cho tôi, tôi sẽ không đến căn tin nữa, miễn làm chậm trễ thời gian!”

Lỗ Châu có mười bảy phủ, hai trăm lẻ chín người bị thương, bình quân mỗi phủ, cũng chỉ hơn mười người, cũng không tính là nhiều.

Nhưng mỗi phủ trên cơ bản đều chỉ ứng đối với nhiệm vụ trên địa bàn của bản thân... Cho nên từ góc độ này mà nói, độ nguy hiểm của cục võ quản thật sự rất cao!