Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 57: Lại một lần nữa nhập trận



“Tiên sinh, đây là Lữ Hoa, là đạo tặc nổi danh trên giang hồ, khinh công vô cùng cao minh, chỉ là thanh danh không được tốt lắm, được xưng là chỉ cần trả tiền thì cái gì hắn cũng dám trộm!” Trình Dũng nhận ra Lữ Hoa.

“Nếu đã là đạo tặc, sao cậu lại biết?” Trương Phàm †ò mò, đạo tặc không phải hắn ta là cái loại thân phận rất bí mật kia mới tính là bình thường không phải sao?

“Chuyện là... Tất cả mọi người lăn lộn trên cùng một giới...” Vẻ mặt Trình Dũng ngượng ngùng.

Trương Phàm hiểu được, Thiệu Vĩ buôn bán dược liệu cũ, thuộc về một loại trong thiên môn cùng với nghề nghiệp của Lữ Hoa, dường như thật sự có một chút liên quan.

“Trương tiên sinh, Lữ Hoa là đạo tặc mà phía chính phủ vẫn luôn truy nã!” Hoa Vân nghiêm túc nói.

“Truy nã có liên quan gì tới tôi chứ?” Trương Phàm khoát khoát tay: “Nhưng muốn trộm đồ của tôi, lại có thể có quan hệ với tôi, để tôi mang hắn đi ra rồi nói saul”

Nếu cứ tiếp tục đi, Lữ Hoa có lẽ sẽ sụp đổ.

Cho nên, mê huyễn trận cũng có nguy hiểm, nếu như thời gian dài rơi vào trong đó, có thể chết đói chết khát hay không không nói, chỉ riêng áp lực tinh thần cũng có thể làm cho người khác mắc bệnh thần kinh!

Trương Phàm đưa tay bắt Lữ Hoa ra.

Cảnh tượng biến ảo, Lữ Hoa một lần nữa có thể nghe được âm thanh, hắn ta dại ra tại chỗ.

Nhìn đám người Trương Phàm, Lữ Hoa lại lập tức tràn ngập cảnh giác, thậm chí trong nháy mắt hắn ta tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Đạo tặc Lữ Hoal” Trương Phàm nhàn nhạt mở miệng: “Tự tiện xông vào nhà của tôi, mục đích không đơn thuần, tội này phải giết!”

“Tất cả đều là do mày làm? Mày, mày chính là ma quỷ!" Cả người Lữ Hoa run rẩy, trong ánh mắt có sự hãi tột độ.

Nhưng đột nhiên, hắn ta trong nháy mắt đứng dậy, lao thẳng về phía Trương Phàm.

Thì ra lúc trước tất cả đều là diễn, hắn muốn chính là sự bộc phát đột nhiên trong lúc đó này.

Hơn nữa, xem tốc độ của hắn ta cũng thật nhanh!

Không hổ là đạo tặc lấy khinh công nổi tiếng giang hồ.

“Tiên sinh cẩn thận!”

“Cẩn thận!”

Vẻ mặt của Trình Dũng cùng với Hoa Vân đều biến sắc, họ biết rất rõ tinh thần vừa mới đi ra có bao nhiêu chấn động, mà Lữ Hoa lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đè xuống phần chấn động này trong lòng lựa chọn ra tay.

Phần tâm tính này... Quả thực khủng bố.

Chỉ là, rất nhanh nỗi lo lắng của Trình Dũng và Hoa Vân liền biến thành kinh ngạc.

Bởi vì mặc dù Lữ Hoa bộc phát rất đột ngột, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng Trương Phàm lại nhanh hơn, tuy rằng hắn không nhúc nhích, nhưng hắn ra tay rất nhanh!

Bọn họ thậm chí hoàn toàn không thấy rõ cái gì, thì cổ của Lữ Hoa đã bị Trương Phàm nắm lấy.

Còn Lữ Hoa thì sao? Trong nháy mắt khi bị nắm lấy cổ, hắn ta giống như mất đi hết tất cả năng lực hành động, cả người đều tê dại.

Trong ánh mắt Lữ Hoa tràn đầy sự sợ hãi chân thật! Bởi vì lúc này hắn ta phát hiện nội lực toàn thân dường như đều mất liên lạc với hắn ta, cả người ngay cả sức lực nâng cánh tay lên dường như cũng không có. Ngôn Tình Nữ Phụ

Đây là thủ đoạn gì vậy? Hắn ta quả thực không dám tưởng tượng.

“Tội ăn cắp đáng lẽ phải bị trừng phạt, bây giờ lại ra †ay với tôi... Để cho ông chết thống khoái ngược lại tiện nghỉ cho ông rồi! Cho nên, ông vẫn là nên trở về trận đi!” Giọng nói của Trương Phàm rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự thờ ơ và tàn nhẫn trong đó.

Chỉ thấy hắn vung tay, Lữ Hoa trực tiếp bị ném tới chỗ góc tường... Sau đó, tình huống Lữ Hoa xoay quanh một chỗ lúc trước lại một lần nữa xuất hiện.

Lại một lần nữa nhập trận!

“Cuối cùng cũng không còn gì chướng mắt!” Trương Phàm vỗ vỗ tay, nhìn về phía Hoa Vân nói: “Tôi muốn mua một chiếc xe thì nên đi đâu?”

“Tiên sinh muốn mua xe gì ạ?” Hoa Vân cũng không biết từ lúc nào mà đã giống như Trình Dũng gọi Trương Phàm là “tiên sinh”, mà không phải là “Trương tiên sinh”!

Đừng thấy chỉ kém một chữ, nhưng mức độ biểu đạt tôn kính ra lại hoàn toàn khác nhau.

“Cái có thể đựng đồ ấy!" Trương Phàm nói: “Tiếp theo tôi vẫn cân mua thêm nguyên thạch phỉ thuý."

Tiên sinh, xe có thể đựng đồ thì chỉ có thể là xe bán tải thôi! Nhưng trên thực tế xe bán tải cũng không đựng được bao nhiêu đồ! Tôi thấy hay là như này, nếu chỉ cần chở đồ thì anh cứ nói với tôi, tôi lúc nào cũng có thể sắp. xếp xe chở đồ cho anh. Còn anh mua một chiếc xe để đi lại bình thường là được rồi!” Hoa Vân nói.

“Cũng được!" Trương Phàm ngẫm lại vẫn là gật đầu.

Quả thật, xe bán tải có thể chở được quá ít. Nguyên thạch phỉ thúy nhiều cỡ giống như ngày hôm qua vậy, nếu dùng xe bán tải thì chắc phải tải mười tám chuyến mất!