Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 24: Chó khôn không cản đường



Nhận thấy Cửu Ảnh dường như muốn bỏ chạy, Diệp Viễn chậm rãi giơ ngón tay lên, dốc hết sức vận nguyên khí “Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết.”

Vừa giơ lên, một luồng khí vô hình từ ngón tay của Diệp Viễn phóng ra, trong chớp mắt xuyên thủng tim của Cửu Ảnh.

Luồng khí ghê gớm đến nỗi, Cửu Ảnh chưa kịp nhận ra bản thân đã bị thương, thân người cứ thế mà lao lên phía trước theo quán tính, cho đến khi mất ý thức choáng váng mà gục xuống. 

Tuyệt dương chỉ bá khí vô cùng, luồng khí phóng ra tụ lại không tan, ở một góc độ nào đó độ sát thương rất lớn. Hơn nữa luồng khí phóng ra lúc nãy lại được Diệp Viễn dùng từ Nguyên Khí Cảnh tầng sáu dĩ nhiên độ sát thương không thể xem nhẹ.

Đương nhiên, Tuyệt dương chỉ không phải là không có cách hóa giải, nhược điểm lớn nhất của nó chính là tụ lực quá chậm, điều này cũng lí giải tại sao vừa nãy Diệp Viễn khi cứu Lục Nhi lại chậm mất một bước.

Thực tế, nếu như Cửu Ảnh bất chấp tất cả đấu cận thân với Diệp Viễn, Diệp Viễn sẽ không thể nào phát huy hết toàn lực, nhờ thế mà có cơ hội sống sót. 

Những thủ đoạn mà lúc trước Diệp Viễn sử dụng, sớm đã khiến cho Cửu Ảnh phải đánh trống rút lui rồi. Đặc biệt chỉ với một ngón tay lúc nãy đã khiến hắn bay xa như vậy, điều này càng khiến cho Cửu Ảnh càng thêm kiếp sợ, cho nên mới tìm đủ mọi cách chạy trốn như vậy.

Vừa may, điều này lại tạo cơ hội cho Diệp Viễn có cơ hội để tụ lực lại. Lúc đầu có vẻ như Diệp Viễn không hề bận tâm, nhưng thực tế là đã có sự tính toán từ trước.

Trước tiên hắn dùng lời lẽ để kích Cửu Ảnh ra, khiến lòng hắn lung lay. Sau đó trong nháy xuất hiện mắt rồi uống Ngũ Hành Thông Linh Đan, dùng tay phá kiếm, từng chút một hủy đi sự tự tin của hắn, sau cùng mới sử dụng một chiêu chí mạng. 

Nhìn thì có vẻ yên ắng, nhưng thực tế cả quá trình bước nào cũng rất kinh người.

Diệp Viễn tuy có nhiều chiêu trò, nhưng thực lực thì quá yếu. Nếu như không phải hắn đã dùng Ngũ Hành Thông Linh Đan, cho dù dốc toàn lực dùng Tuyệt dương chỉ thì cũng không làm gì được Cửu Ảnh.

Diệp Viễn chẳng thèm bận tâm là Cửu Ảnh vẫn còn nằm dưới đất, chỉ lạnh nhạt mà nói “Đường huynh, đi thôi.” 

Đường Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng với chiêu lúc nãy của Diệp Viễn, người vẫn cứ ngơ ra đó, đến khi Diệp Viễn gọi hắn mới hoàn hồn lại.

“À, à, đi thôi.”

Đường Vũ chậm chậm leo lên ngựa, ba người tiếp tục lên đường hướng về phía học viện Võ Đan. 

Băng qua Loạn Thạch Lâm này, tầm nhìn của ba người họ cũng dần dần rộng hơn, trước mặt là một bình nguyên rất lớn, phía xa Điêu Lan Lầu Các lờ mờ hiện ra trước mặt họ.

Đây chính là học viện!.

Tần quốc lấy võ để lập quốc, nên rất coi trọng võ đạo, nhưng học viện Võ Đan lại không phải do Tần quốc xây dựng. 

Khu vực phía nam trong khu rừng mênh mông này được gọi là U Vân thập quốc, tất cả có mười nước, Tần quốc chỉ là một trong số đó. Sở dĩ thống nhất gọi là U Vân thập quốc là vì cả mười nước này điều trực thuộc U Vân Tông, mà học viện Võ Đan lại là một Đạo trường khác của U Vân Tông.

U Vân Tông do đan dược mà lập nên, chia thành Thiết Đan Tông và Võ Tông, nên Đạo trường mới lấy tên là học viện Võ Đan.

Bước vào cửa, ba người họ đang định đi vào trong, thì bị một đám người ngăn lại. 

“Ồ, đây chẳng phải là tên luôn đi sau người khác đó sao? Mạng của ngươi cũng lớn thật đó, rõ ràng lúc đưa về đã hấp hối sắp chết, vậy mà hiện giờ lại nhảy nhót được rồi.” Một tên âm dương quái khí nói.

Người này tên Phí Thanh Bình, là một con chó trung thành của Vạn Uyên. Lúc trước Diệp Viễn bị trúng độc là do tỷ thí với tên này, cuối cùng suýt mất mạng dưới tay hắn.

Mấy tên trước mặt đều thuộc thế lực thường dân của học viện. Ở học viện Võ Đan, thế lực thường dân nếu muốn có thêm nguồn lực hỗ trợ bên ngoài, thường thì không ít người lựa chọn dựa dẫm vào thế lực của quý tộc. Trừ khi thực sự có tư chất hơn người, thì mới mong được học viện bồi dưỡng. 

“Chó khôn không cản đường, cút mau.” Diệp Viễn chẳng muốn đôi co với hắn, đôi co với một con chó, thì chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình.

“Ngươi! Diệp Viễn, ta thấy ngươi lại ngứa ngáy rồi phải không?”

Loại người như Phí Thanh Bình, thường ngày ghét nhất là bị người khác gọi là chó. 

“Dựa vào ngươi sao?” Diệp Viễn mặt không lộ vẻ gì nói.

“Ái chà, mấy ngày không gặp, não có vấn đề rồi phải không?”

Ngươi một tên Nguyên Khí Cảnh tầng một ấy… sao có thể như vậy được! 

“Ngươi… không ngờ ngươi đã luyện thành Nguyên Khí Cảnh tầng ba?” Phí Thanh Bình đánh giá sơ qua một cái, thở ra một hơi lạnh, mới có mấy ngày không gặp liên tiếp tăng hai cấp, lên Nguyên Khí Cảnh tầng ba rồi sao.

Phí Thanh Bình còn nghĩ rằng do mình nhìn nhầm, cẩn trọng nhìn lại thêm một lần nữa, phát hiện Diệp Viễn thật sự đã luyện thành Nguyên Khí Cảnh tầng ba, điều này thật sự không dám tin.

“Mắt ngươi bị mù rồi à, nhìn nãy giờ cũng không nhận ra?” Lời nói này của Diệp Viễn lại càng khiến cho Phí Thanh Bình thêm cứng họng. Cũng may lúc này Phí Thanh Bình đã bình tĩnh trở lại, nghĩ đến khả năng nào đó. 

Dĩ nhiên là hắn biết cha của Diệp Viễn - Diệp Hàng là một bậc thầy về luyện đan, nếu không tiếc bất cứ giá gì giúp con hắn đột phá một lúc hai tầng cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.

Thực ra những cách có thể gia tăng thực lực một cách nhanh chóng thì nhiều vô số kể, nhưng phải trả giá bằng chính tiềm lực của bản thân.

Nghe nói có một loại tà môn công pháp gọi là “Đề Hồ Quán Đỉnh”, người sử dụng nó có thể trực tiếp đạt đến mức Linh Dịch Giới. Cái giá khi sử dụng loại công pháp này chính là suốt đời cũng không thể nào gia tăng thực lực hơn được nữa. 

Chẳng qua là chỉ với thời gian của mấy ngày mà Diệp Viễn lại có thể đạt đến Nguyên Khí Cảnh tầng ba, nhất định là Diệp Hàng biết tư chất của con trai mình tầm thường, lại sợ con mình bị ức hiếp, mới dùng Đề Hồ Quán Đỉnh để giúp con mình nâng lên hai bậc.

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Phí Thanh Bình trong lòng cười nhạo. Một tên lính mới như hắn, đừng nói là Nguyên Khí Cảnh tầng ba, cho dù là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, thậm chí tầng năm cũng không phải là đối thủ của hắn.

Phí Thanh Bình là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, cao hơn một bậc so với Diệp Viễn, dĩ nhiên là không cần sợ hắn rồi. 

“Ha ha, có một người cha tốt thật là sướng, bị trúng độc như vậy cũng không chết, ngay cả việc gia tăng thực lực cũng trở nên đơn giản đến vậy, đây quả là nhờ vào diễm phúc của cha ngươi.” Phí Thanh Bình mỉa mai nói. Truyện Thám Hiểm

Diệp Viễn nghe xong liền hiểu ý hắn muốn nói gì, nên cũng chẳng buồn giải thích, mà chỉ cười nói: “Đúng rồi, ta có thể cậy vào cha ta, ngươi có ai cậy không? Ta nghe nói cha ngươi làm chó giữ cửa cho người ta, nhờ mối quan hệ mà đưa ngươi vào học viện Võ Đan, ai ngờ sau khi vào lại làm chó giữ cửa, đúng là kế nghiệp cha mà! Một cửa hai con chó, bội phục, bội phục!”

Trong trí nhớ của Diệp Viễn trước kia cha của tên Phí Thanh Bình này là tâm phúc của Vạn Đông Hải, nhờ vào mối quan hệ của Vạn gia mới có thể vào được học viện. Nếu không với tư chất của hắn còn lâu mới vào được học viện. 

Hắn và Đường Vũ đều là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn nhưng hắn lớn hơn Đường Vũ hai tuổi. Đều xuất thân từ thường dân, lại có sự hậu thuẫn của Vạn gia, tên Phí Thanh Bình này chỉ mới là Nguyên Khí Cảnh tầng bốn, sau này có gắng đến chết cũng chỉ được giai đoạn đầu của Linh Dịch Giới, nói không chừng bị kẹt ngay mức Nguyên Khí Giới.

“Ngươi!” Phí Thanh Bình tức đến lộn cả ruột, Diệp Viễn một tiếng chó, hai tiếng chó, làm hắn mất hết cả mặt.

Phí Thanh Bình lướt qua đồng bọn của mình một cái, tuy là bọn họ không có vẻ cười ra mặt, nhưng hắn cảm nhận được bọn họ đang gắng gượng kiềm chế chỉ thiếu một chút là chưa cười ra mà thôi. 

“Ngươi cái gì mà ngươi? Muốn cắn ta à?”, vừa nói Diệp Viễn vừa đưa cánh tay ra, cười nói: “Này cắn đi.”

“Ha ha ha!” Lúc này mọi người nhịn không nổi nữa, dần dần cười phá cả lên.

Nhận thấy mọi người đang cười nhạo mình, mặt của Phí Thanh Bình sưng lên như mặt heo vậy. 

“Diệp Viễn, ta muốn hạ chiến thư với ngươi, có gan thì tiếp đi!” Phí Thanh Bình tức giận chỉ vào Diệp Viễn nói.

Học viện Võ Đan không cấm cản học viên tự ý thách đấu nhau, ngược lại còn ngầm hiểu rằng học viên đang cọ sát với nhau. Nhưng có điều nếu như không có sự cho phép của học viện thì không được đánh chết người, nếu không sẽ phải chịu hình phạt của học viện.

Nhưng mà nếu như hai bên đồng ý ký vào cam kết sinh tử, học viện sẽ không ngăn cản, ngược lại còn phái một vị giáo huấn đến chủ trì. 

Diệp Viễn lộ vẻ kinh ngạc, ngươi nói sao: “Ngươi thật sự muốn hạ chiến thư với ta sao?”

“Sợ rồi à? Sợ rồi thì mau quỳ xuống lạy ta ba cái, sau đó nói ba tiếng “Ta là chó”!” Phí Thanh Bình nghĩ rằng Diệp Viễn sợ rồi, tiếp tục khích tướng nói.

Lần trước, hắn chính là dùng cách này để khiến Diệp Viễn đồng ý thách đấu. 

Diệp Viễn ngẩng tai lên, làm bộ không nghe rõ, hỏi: “Nói ba tiếng gì?”

“Nói ba tiếng ta là chó!” Phí Thanh Bình buột miệng nói, nói xong mới phát hiện mình đã mắc lừa.

“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh được một phen cười hả hê. 

Phí Thanh Bình hận không thể tát mặt mình hai cái, lớn tiếng thét: “Diệp Viễn, tên khốn, không dám đấu nên dùng loại thủ đoạn này ư!”

“Chó ngoan thật! Diệp gia ngươi trước giờ đánh chó không nhìn mặt chủ, nếu như ngươi tự mình nộp mạng, vậy ta sẽ đánh cho chủ nhân của ngươi xem.” Diệp Viễn cười nói.