Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 40: Tiến vào huyễn linh tháp



Tuy nói Lâm Thiên Thành là người phàm mạnh nhất ở Địa cấp, cũng không phải nói hắn có bao nhiêu tài hoa trên người.

Sự thực thì đây là lần thứ tư Lâm Thiên Thành đến đây tham gia khảo thí tiến cấp.

Mà những người thi cùng lúc với hắn, hoặc thậm chí muộn hơn hắn đều đã tiến vào Thiên cấp rồi. Trong số những người còn lại chưa tiến vào được Thiên cấp thì hắn mới là người mạnh nhất. 

Đây chính là mối nhục lớn nhất của Lâm Thiên Thành, cho nên hắn vô cùng cấm kỵ người khác ở trước mặt hắn nhắc đến việc này. Đặc biệt là những học viên cấp thấp, ở trước mặt hắn đều giả như không biết gì.

Thật đúng lúc, lời này của Diệp Viễn lại nói trúng nhược điểm của Lâm Thiên Thành.

Mặt Lâm Thiên Thành biến sắc, nhìn Diệp Viễn đầy căm hận nói: “Ngươi được lắm, dám ở trước mặt sư huynh ăn nói như thế! Ta thấy ngươi là muốn chết!” 

Nói xong, Lâm Thiên Thành vận nội lực, đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.

“Ầm!”

Diệp Viễn vẫn đứng đó không động đậy, ngược lại thân thể của của Lâm Thiên Thành lại bay ra ngoài. 

Sau khi lăn mấy vòng trên đất, Lâm Thiên Thành mới miễn cưỡng ổn định được thân thể, bộ dáng vô cùng chật vật.

“Tên khốn nạn nào đánh lén ta?” Lâm Thiên Thành tức giận chửi mắng.

Vừa dứt lời, hắn mới phát hiện ra mọi người đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, trong một lúc có chút không rõ vì sao. 

“Lâm Thiên Thành, gan của người thật không nhỏ nha, lại dám ở trước mặt ta động tay động chân!” Giọng nói lạnh lùng của Hô Diên Dũng truyền đến, khiến cho Lâm Thiên Thành bất giác cảm thấy ớn lạnh.

Đối mặt với Hô Diên Dũng, Lâm Thiên Thành làm gì có dũng khí phản kháng.

Cả người hắn đều đổ mồ hôi lạnh, lúc nãy hắn mắng Hô Diên Dũng lão sư là đồ khốn nạn, đây không phải là muốn chết sao? Hô Diên Dũng là chủ khảo của cuộc đánh giá này, nếu chút nữa hắn tùy tiện thò chân vào trong cuộc thi, hắn lần này không phải lại tay không trở về nữa sao? 

Nếu như Hô Diên Dũng ghi thù thì cả đời này của Lâm Thiên Thành cũng đừng mong tiến cấp.

“Xin… Xin lỗi, Hô lão sư, ta… ta không biết là người.” Lâm Thiên Thành vội vàng xin lỗi.

Hô Diên Dũng mặt không chút biểu cảm nói: “Huyễn Linh tháp là nơi khảo sát thăng cấp, không có sự đồng ý của ta ngươi lại dám động thủ? Ảnh hưởng đến khảo sát của các học viên khác, trách nhiệm này ngươi gánh nổi không?” 

“Hô lão sư, ta… là hắn… nói ra lời ngông cuồng, cố ý khích ta ra tay!” Lâm Thiên Thành không dám đắc tội Hô Diên Dũng, tự nhiên sẽ đem hết tội lỗi đổ lên đầu Diệp Viễn.

“Lâm sư huynh, ngươi đừng có hãm hại người tốt, rõ ràng là ta chúc huynh tham gia khảo sát thành công, lại không biết có chỗ nào chọc giận huynh, khiến huynh muốn ra tay với ta. Lẽ nào huynh đến Huyễn Linh tháp tham gia khảo sát mà không muốn tiến cấp sao?” Trên mặt Diệp Viễn lộ ra biểu tình khó hiểu.

Lúc nãy Diệp Viễn đúng là đã nói với Lâm Thiên Thành “Đừng mã thất tiền đề”, câu nói này thật sự không có một chút nào không đúng. Chỉ là cái vẻ mặt khoa trương của hắn không hề khiến cho bất kì ai nghĩ là hắn đang chúc phúc cho Lâm Thiên Thành. 

Tội nghiệp Lâm Thiên Thành, vẫn chưa biết hôm nay Diệp Viễn cũng đến tham gia khảo sát là do chính Hô Diên Dũng tự mình mời đến.

Đừng nói sự việc là do Lâm Thiên Thành gây nên, cho dù là hắn có lí, Hô Diên Dũng cũng sẽ không đứng về phía hắn.

“Sự việc vừa này ta đều nhìn thấy hết rồi, từ đầu đến cuối toàn là ngươi nói lời mỉa mai, có phải người cảm thấy kẻ làm khảo quan này hồ đồ rồi không?” Giọng nói của Hô Diên Dũng càng lúc càng lạnh. 

“Không không không… ta...”

“Thành thật đứng đó cho ta! Niệm tình ngươi phạm lần đầu, lần này ta bỏ qua. Nếu ngươi còn tái phạm, ta hủy bỏ tư cách thi của ngươi!”

Lâm Thiên Thành không dám trả lời, thành thành thật thật đứng qua một bên. 

Lại đợi thêm một lúc, có thêm một số học viên lục tục đến. Ước chừng đã đủ năm mươi người, Hô Diên Dũng liền xuất hiện trước mặt mọi người.

“Bây giờ người đều đến đủ rồi, đợi đến lúc ta mở cấm chú, Huyễn Linh tháp sẽ theo tu vi của các ngươi mà tự động đưa mỗi người đến nơi khảo thí tương ứng! Đa số các ngươi đều đã từng tham gia qua khảo thí thăng cấp, nhưng vẫn có một số người là lần đầu tham gia, nên ta sẽ giải thích đơn giản một chút...”

Hô Diên Dũng đơn giản nói qua những thứ cần phải chú ý khi vào Huyễn Linh tháp một lần. 

Thật ra thì hắn là giải thích cho Diệp Viễn và Lục Nhi hiểu, vì ở đây ngoài hai người bọn họ ra thì những người khác đều từng tham gia qua khảo thí tiến cấp rồi.

Lục Nhi thì không cần nói, theo lí mà nói thì Diệp Viễn cũng từng tham gia qua khảo thí vào viện, đã vào Huyễn Linh tháp. Có điều trước đây thực lực quá yếu, không thể qua được khảo thí của Huyễn Linh tháp, lúc đó Diệp Hàng đã tốn rất nhiều công sức và quan hệ mới đem được Diệp Viễn vào viện, cho nên hắn cũng chưa từng vào Huyễn Linh tháp.

“Thì ra là một kiện Linh khí cấm tam thập nhị, U Vân Tông cũng là kẻ có chút thủ đoạn.” Cảm nhận được tầng tầng cấm chú của Huyễn Linh tháp, trong lòng Diệp Viễn có chút cảm thán. 

Tất nhiên Linh khí cấm Tam thập nhị đối với Diệp Viễn mà nói không là gì cả, nhưng mặc dù kiện linh khí này phẩm chất không cao, nhưng lại có tác dụng đối với khảo thí tiến cấp của học viên, cũng coi như là có điểm mạnh độc đáo.

Huyễn Linh tháp này có vẻ như đã được U Vân Tông đặc biệt thiết kế để phân loại đẳng cấp của học viên, tổng cộng có năm khu vực, phân biệt bởi cảnh giới của người vào: Nhập môn, Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp và Thiên cấp.

Bốn khu vực đầu tiên sẽ phân thành học viện luyện đan và luyện võ phù hợp với từng cấp học viên, thông qua khảo thí nhập viện sẽ được tiến vào cảnh giới Hoàng cấp, thông qua Hoàng cấp sẽ được vào cảnh giới Huyền cấp, cứ thế phân loại. 

Mà cảnh giới cuối cùng Thiên cấp, đoán là khảo sát của U Vân Tông dùng để xem học viên có tư cách bước vào Tông môn hay không, trở thành khảo hạch đệ tử ngoại môn.

Hiển nhiên, khó khăn của năm cấp độ khảo hạch này sẽ lần lượt tăng lên, vào được cảnh giới Địa cấp, độ khó trở nên vô cùng khoa trương.

Thật ra tư chất của Lâm Thiên Thành cũng không kém, nhưng bài đánh giá của Địa cấp quả thật có chút biến thái, cho nên hắn mới nhiều lần thất bại. Học viên ở trong Địa cấp giống như hắn cũng không phải là ít. 

Còn về cảnh giới Thiên cấp…

“Ta rất hy vọng trong quá trình các ngươi học tập ở học viện Võ Đan, sẽ có người có đủ tư cách để tham gia khảo thí.” Hô Diên Dũng nói như thế với các học viên.

Lời nói của Hô Diên Dũng không hề khiến bọn họ có phản ứng gì lớn, rõ ràng tất cả bọn họ đều đã biết cuộc khảo sát này có bao nhiêu kinh khủng. 

Ý của Hô Diên Dũng là họ phải có tư chất chứ không hề nói phải thông qua. Cũng có nghĩa là trong số những người này, sau khi 20 tuổi tốt nghiệp từ học viện Võ Đan, cũng sẽ không còn cơ hội nữa, sao phải sợ loại khảo thí này?

Có thể nghĩ ra được độ khó của bài khảo thí này là cỡ nào.

Học viên đến tham gia hôm nay đa phần đều đã là cảnh giới Huyền cấp, có nghĩa là cảnh giới Huyền cấp sẽ làm bài khảo sát lên Địa cấp. 

“Mỗi lần tiến vào Huyễn Linh tháp, có thể tham gia bài khảo sát cao hơn một đẳng cấp cho đến khi bị giết hoặc chủ động rút lui. Thông qua một tầng khảo sát, sẽ được tự động chuyển đến một tầng khảo sát khác, các ngươi có thể tự mình lựa chọn có muốn tiến hành khảo sát hay không. Đến lúc đó, Huyễn Linh tháp sẽ tự động ghi nhớ đẳng cấp khảo sát lúc ngươi bị giết chết, lần sau tiến vào Huyễn Linh tháp, các ngươi sẽ lại bắt đầu từ đó. Được rồi, bây giờ tiến vào Huyễn Linh tháp đi!” Rõ ràng lời nói sau cùng của Hô Diên Dũng là nói cho Diệp Viễn nghe.

Nói xong, Hô Diên Dũng đến đứng trước cửa Huyễn Linh tháp, giơ tay lên và vẽ ra nửa vòng hào quang, một sức mạnh màu đen ẩn vào trong tháp.

Sau đó, cửa lớn của Huyễn Linh tháp dần dần mở ra. 

Học viên tham gia khảo sát lần lượt đi vào, vừa bước đến cửa là biến mất, tất nhiên đã bị Huyễn Linh tháp đưa đi rồi.

Đến lượt Lâm Thiên Thành tiến vào, hắn trừng mắt đầy căm hận nhìn vào Diệp Viễn: “Vào không nổi Địa cấp, ngươi vĩnh viễn chỉ là đồ rác rưởi! Hôm nay coi như vận khí của ngươi tốt, có Hô Diên lão sư đến giúp ngươi. Ngày sau ở trong học viện đừng có để ta nhìn thấy ngươi, nếu không ngươi chết chắc!”

Nói xong, Lâm Thiên Thành liền bước vào trong, thân ảnh ngay lập tức biến mất. 

Diệp Viễn cười ha ha, đối với uy hiếp của Lâm Thiên Thành không hề bận tâm, quay đầu nói với Lục Nhi: “Lục Nhi, chúng ta cũng nên vào thôi.”