Tuyệt Thế Long Soái

Chương 25: Ai cần anh lo lắng chứ?



"Sĩ quan Nhạc!"

"Ba ngàn thiết giáp đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài, sẽ ngay lập tức san bằng sơn trang Thiên Long!"

Một người lính bước tới, lớn tiếng báo cáo.

Đầu Long Gia vang lên từng tiếng ong ong, ba ngàn tướng sĩ, mấy trăm chiếc xe tăng.....

Hoàn toàn có thể san bằng sơn trang Thiên Long một cách dễ dàng!

“Bắn.” Nhạc Hạ lạnh lùng quát.

Răng rắc!

Răng rắc!

Tiếng đạn nạp đạn không ngừng vang lên bên tai mọi người, tất cả binh sĩ đều nổ súng lên trời, tiếng đạn rít như xé rách màng nhĩ của mọi người.

Toàn bộ đại sảnh dường như rung chuyển mấy lần!

Toàn bộ cơ thể của đám côn đồ hung ác như nhữn ra, có kẻ sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ......

Đầu óc Long Gia trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: "Xong rồi."

Hàng ngàn khẩu súng đang chĩa vào nơi này, dù bọn chúng có cánh cũng khó mà thoát khỏi!

Bạch Tích Ngưng mơ màng không hiểu vì sao đột nhiên lại xuất hiện binh lính như vậy?

“Thưa ngài.” Nhạc Hạ cung kính đi tới chào Tiêu Tử Ninh, cúi đầu 90 độ hỏi: "Xử lý bọn chúng thế nào đây?"

Tiêu Tử Ninh nhẹ nhàng xua tay nói: "Tôi chỉ là một người dân tâm thường mà thôi, muốn xử lý thế nào vẫn nên để chư vị tự mình quyết định."

"Chẳng qua, sơn trang Thiên Long làm nhiều việc ác, vẫn nên thanh tẩy sạch sẽ thì hơn."

Nhạc Hạ lập tức hiểu ý.

Có vẻ như vị lão đại này không muốn tiết lộ danh tính của mình.

"Vậy cảm ơn tiên sinh vì đã cung cấp manh mối cho chúng tôi.

"Sơn trang Thiên Long làm rất nhiều chuyện tà ác, đặc biệt là thủ lĩnh Vương Long, đáng chết!:

"Giết không tha—" Theo tiếng ra lệnh của Nhạc Hạ, tất cả binh lính đồng loạt chĩa súng vào tên Long Gia đang năm trên mặt đất và đám côn đồ!

“Tha mạng..... " Long Gia không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, “Tôi sai rồi!”

"Tôi sẵn sàng cải tà quy chính, vai xin các vị chừa cho tôi con đường sống!"

Những người khác cũng cầu xin sự thương xót.

Nhiều người sợ đến mức ngã xuống đất, dưới háng của chúng tỏa ra mùi nước tiểu.....

Tiêu Tử Ninh thản nhiên nói: "Đừng dọa đến vợ con tôi."

“Tích Ngưng, chúng ta cũng đi thôi.” Nói xong, anh ôm hai đứa trẻ lên rồi rời đi.

Nhạc Hạ cung kính bước sang một bên, trên đầu toát mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Tiêu Phượng cũng rời đi, trước khi đi còn quay lại cảnh cáo Nhạc Hà: “Ý của tiên sinh chúng tôi là..... Giết không tha."

Làm sao những kẻ dám ra tay với vợ con của Tiêu Tử Ninh có thể toàn mạng cơ chứ?

Nhạc Hạ rùng mình: "Đã rõ."

Đợi cho đến khi mọi người đi ra ngoài.

Ánh mắt Nhạc Hà lạnh lùng, ra lệnh: "Ra tay đi!"

Tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang lên, đại sảnh tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.....

Nhạc Hà bước từng bước một đi về phía Long Gia.

"Giáo úy Nhạc! Đừng mà, không nên, tôi là Vương

"Chỉ cần ngài thả tôi đi, tất cả tài sản của tôi đều cho ngài, đều cho ngài hết!"

Tứ chỉ Long Gia bị đứt đoạn, bất lực nằm trên mặt đất khẩn cầu.

Nhạc Hà lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Vương Long? Hôm nay dù có thần đến ngươi cũng phải trời, ai biểu người dám đắc tội người đó cơ chứ! Ngay cả người nhà của ngài ấy mà cũng dám đụng, đúng là to gan!"

"Hít——" Long Gia hít sâu một hơi, Nhạc Hà tới giết bọn chúng, chẳng lẽ là do tên kia sao?

Bây giờ hắn hối hận rồi....

Nhạc Hạ lấy dao găm ra đâm vào tim hắn, Long Gia giãy giụa mấy cái, trừng mắt nhìn, không có động tĩnh gì.....

Bên ngoài sơn trang Thiên Long.

Bạch Tích Ninh sợ hãi vỗ võ ngực: "May mắn quân đội đến kịp lúc, nếu không hậu quả khó lường rồi..... "

"Mà này, sao đột nhiên anh lại đến đây? Chẳng phải tôi đã nói với anh là tôi không sao rồi sao?"

Tiêu Tử Ninh cười nói: "Anh cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức chạy tới. Sau này đừng nói dối anh như vậy, anh lo lắng lắm đó."

"Hừ”" Trong lòng Bạch Tích Ngưng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, ngoài miệng lại nói: "Ai cần anh lo lắng chứ?"

"Còn nữa, sao những tướng sĩ và vị giáo úy Nhạc đó lại đến đây? Hơn nữa tôi thấy vị giáo úy Nhạc đó tỏ ra rất cung kính với anh... “

Trong mắt Bạch Tích Ngưng lộ ra vẻ bối rối.