Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 70: Chặt một ngón tay đền mạng



Ầm...ầm...soạt...!

Chiếc xe đua của Tiêu Bách Thần lập tức nghiêng một góc sáu mươi độ, thành xe cọ sát cực mạnh trên vệ đường, trượt dài một mảng lớn, tóe ra những tia lửa điện.

Mùi khét bay nồng nặc...

Hai tay Tiêu Bách Thần vẫn còn nắm chặt tay lái, cố gắng đánh lượn khỏi các chướng ngại vật, chỉ cần không giữ nổi bình tĩnh buông tay lái ra, chắc chắn anh sẽ gãy cổ mà chết vì va đập mạnh ngay tức khắc.

Do sự cố này, Ngạn Xuyên nghiễm nhiên dẫn trước một khoảng cách lớn.

Mà Tiêu Bách Thần phút chốc đã bị lùi lại ở vị trí thứ tám.

Hiện tại đã ba mươi phút trôi qua, lượt đua thứ hai cũng sắp kết thúc.

“Chắc chắn Ngạn Xuyên là người đứng đầu rồi!”

“Phải đấy! Ba năm liền không có bất kỳ một đối thủ nào đủ tầm cỡ chiến thắng được anh ấy!”

“Ngạn Xuyên, Ngạn Xuyên vô địch!”

“...”

Tiếng người hò reo ầm ĩ vang lên không ngớt.

Số phiếu bầu cho Ngạn Xuyên đã chiếm lên tới bảy mươi lăm phần trăm. Còn số phiếu của Tiêu Bách Thần hiện tại vẫn chỉ có đúng một phiếu duy nhất.

“Kìa, họ quay trở lại rồi!”

Một cô gái thân hình bốc lửa, vừa nghe thấy tiếng động cơ thì lập tức hò hét.

“Ngạn Xuyên!!!”

Đám đông nhốn nháo càng lúc càng gọi to tên anh ta hơn.

Chắc chắn lần này, Ngạn Xuyên lại đứng thứ nhất, giành ngôi vị quán quân bốn năm liền.

Thế nhưng...

“Không phải, anh ta là...!”

Đám đông lập tức trợn tròn mắt, quai hàm như muốn rớt ra bên ngoài.

Người về đích đầu tiên chính là kẻ có số phiếu bầu ít nhất đến đáng thương, Tiêu Bách Thần. Còn người về cuối càng khiến bọn họ sửng sốt hơn không kém, đó chính là Ngạn Xuyên.

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

Cửu Long lẩm bẩm nói.

Tiêu Bách Thần gạt chân chống xuống xe, cởi mũ, nở nụ cười hết sức thoải mái.

“Chắc chắn anh ta đã sử dụng chiêu trò để giành chiến thắng. Ngạn Xuyên không thể thua được.”

Một vài kẻ không phục, giơ tay chỉ trỏ về phía Tiêu Bách Thần mà quát lớn.

“Nói, có phải mày chơi ăn gian hay không?”

Ngạn Xuyên lúc này cũng đã về đến nơi, gương mặt tái mét, có chút hoảng hốt, run rẩy.

Trước sự hung dữ như muốn nổi điên của đám người bảo vệ Ngạn Xuyên, Tiêu Bách Thần chỉ cười nhạt, cong môi mà đáp:

“Ăn gian hay không, hãy hỏi Ngạn Xuyên của các người thì rõ!”

Bốp!

“Thằng nhãi, mày dám nói anh Ngạn Xuyên như vậy à?”

Gã thanh niên to béo đang đứng bên cạnh anh, nghe Tiêu Bách Thần nói mà không nhịn được, lại đang sẵn cục tức trong người bèn giơ tay toan cho anh một nắm đấm.

Tuy nhiên, gã chưa kịp đánh Tiêu Bách Thần liền đã bị anh đưa tay chặn lại, đoạn đẩy mạnh gã ra phía sau, ngã sõng soài trên đất đầy ê chề, nhục nhã.

“Mày...mày...!”

Những người có mặt ở đây đều hết sức sửng sốt.

Ngạn Xuyên thấy tình hình có phần hỗn loạn, toan thừa cơ định nhảy lên xe mà chuồn đi liền bị một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lại.

“Tay Đua Vàng ba năm vô địch trong giới đua xe, cớ sao lại đột nhiên muốn tháo chạy?”

Anh ta quay phắt lại.

Nhận ra kẻ vừa nói là một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy hoa màu tím, gương mặt thanh thuần hết sức đáng yêu.

“Cô đang nói bậy gì vậy? Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mình đã tắt động cơ đi hay chưa?”

Cuộc tranh luận của họ lập tức gây được sự chú ý của mọi người.

Mọi ánh mắt thương cảm có, bực tức có đều đổ dồn về phía Ngạn Xuyên, làm cho anh ta nhất thời câm nín, không biết nên mở lời như thế nào cho phải.

Cửu Long bước tới gần anh ta, vỗ tai nói nhỏ:

“Sao lần này anh lại để thua thảm hại như vậy. Lại còn đứng ở vị trí cuối cùng nữa chứ. Tôi muốn bảo vệ anh nhưng không được, luật là luật, quy định là quy định, Ngạn Xuyên, xin thứ lỗi!”

“Má nó! Ngạn Xuyên, anh hãy giải thích rõ ràng cho chúng tôi biết, vì sao anh lại để thua một cách nhục nhã như thế này hả?”

Gã béo khi nãy vẫn còn đang phừng phừng lửa giận, lao đến bên cạnh Ngạn Xuyên, gào rú mắng chửi thậm tệ.

Ngạn Xuyên vẫn giữ im lặng, không muốn lên tiếng giải thích.

Tiêu Bách Thần chắp hai tay ra sau lưng, cợt nhả nói:

“Thật ra, Ngạn Xuyên ba năm vô địch của các người vốn là một kẻ ăn gian, chơi bẩn vô cùng!”

“Anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Có tiếng người xôn xao, không tin vào những gì tai mình nghe thấy.

Không để Tiêu Bách Thần lên tiếng, một tay đua khác là Việt Bắc, đã từng tham gia đua xe vào hai năm gần đây, tự động nói:

“Để giành chiến thắng, Ngạn Xuyên sử dụng chiêu thức bẩn và vô cùng khốn nạn. Bất kể có một người nào sắp vượt lên anh ta, Ngạn Xuyên đều áp sát lại gần, sau đó đạp người kia ngã xuống. Bởi vậy mà anh ta nghiễm nhiên đứng ở vị trí đầu bảng.”

Đám người cùng nhau ồ lên, trừng mắt nhìn về phía Ngạn Xuyên chờ đợi một câu giải thích.

Thế nhưng, anh ta vẫn giữ thái độ im lặng.

Cửu Long lúc này mới cất giọng hỏi:

“Các anh nói Ngạn Xuyên giở trò để giành chiến thắng, vậy có bằng chứng hay không?”

“Bằng chứng chính là cái chết của anh trai tôi vào năm trước!”

Cô gái váy tím bước đến gần, lạnh lùng đáp.

“Anh trai cô là?”

“Phải. Anh trai tôi chính là Mạn Vĩ Thanh, tôi là Mạn Hoành Liễu, em gái của anh ấy.”

Nghe đến cái tên Mạn Vĩ Thanh, Ngạn Xuyên lập tức có phản ứng. Anh ta trừng mắt nhìn về phía Hoành Liễu, cơ mặt bắt đầu méo mó, vặn vẹo, đưa tay bứt tóc mà lắp bắp:

“Không phải. Tôi không giết Mạn Vĩ Thanh, cô đừng có mà ăn nói hàm hồ!”

Đôi mắt Mạn Hoành Liễu càng trở nên thăm thẳm hơn, cô rút từ trong túi áo ra một chiếc bật lửa đã cũ màu trắng, trên thân có nhiều vết xước, chính giữa chiếc bật lửa là dòng chữ khắc sâu Ngạn nổi bật.

“Ồ, là bật lửa của Ngạn Xuyên. Chẳng phải hồi đó anh ta đã nói làm rơi ở chân núi Cửu Thiên hay sao?!”

Có người ghé tai nhau thì thầm.

“Hừ, anh ta đã sử dụng kế hoạch như mọi khi, ngay lúc thấy anh trai tôi sắp giành chiến thắng liền tạt đầu, đạp anh tôi ngã lộn vài vòng trên đường cao tốc. Cả người lẫn xe rơi xuống hẻm núi. Khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì không kịp. Ngạn Xuyên, chắc anh không thể ngờ phải không? Anh trai tôi cho dù đến lúc chết vẫn oán hận mà nắm chặt lấy chiếc bật lửa anh làm rơi trong lúc đạp ngã anh ấy.”

Mọi người đều giữ im lặng.

Cái chết thảm khốc của Mạn Vĩ Thanh, những kẻ có mặt ở đây hầu hết đều biết.

Chỉ không ngờ rằng kẻ đứng sau giở trò lại chính là thần tượng bao năm qua của họ.

Ngạn Xuyên vẫn ôm đầu, không nói, chỉ phát ra những âm thanh nỉ non tuyệt vọng.

Tiêu Bách Thần bước đến gần Cửu Long lúc này đang xây xẩm mặt mày, trầm giọng nhắc nhở:

“Ngạn Xuyên đã thua, anh cũng nên thực hiện quy luật rồi chứ?”

Cửu Long hít sâu một hơi, đoạn phẩy tay ra hiệu cho đàn em đem đến một con dao thật sắc, cùng một hộp sơ cứu.

“Ngạn Xuyên, dù anh có giở trò gì đi chăng nữa thì thua vẫn là thua. Mời anh tự xử lý theo luật cũ đã đề ra!”

“Tao sẽ không làm! Mẹ kiếp, một vài cái luật giẻ rách của chúng mày mà cũng ngang nhiên dám đòi chặt tay tao ư?”

Vừa nói, Ngạn Xuyên vừa hùng hổ đẩy đám người ra, toan nhảy lên xe phóng đi.

“Mày muốn chạy? Tao còn chưa tính sổ mày cú tạt đầu tao khi nãy?”

Tiêu Bách Thần nhảy phốc về phía Ngạn Xuyên, giơ chân đạp mạnh về phía anh ta, cả người cả xe ngã rầm xuống đất.

Ngạn Xuyên tức đến sôi máu, dốc sức ngồi phắt dậy, chỉ tay vào mặt anh mà quát:

“Mày là cái thá gì? Mày có biết tao là ai không?”

Tiêu Bách Thần cũng không dư thời gian mà nói luyên thuyên thêm với anh ta, một tay túm tóc Ngạn Xuyên lôi đi xềnh xệch trước con mắt của vài chục người đang có mặt ở đây.

“Mày muốn làm gì?”

Ngạn Xuyên không ngừng kêu gào, vùng vẫy cố gắng thoát ra bằng được.

“Không được. Cha tao sẽ không tha cho mày. Mau thả tao ra!”

Tiêu Bách Thần ép Ngạn Xuyên nằm úp lên trên bàn, một chân anh đè chặt lên lưng anh ta, bẻ quặt tay phải của anh ta ra phía sau.

Ngạn Xuyên tuy đô con nhưng sức chống cự tương đối kém, không phải là đối thủ của Tiêu Bách Thần.

“Một ngón tay này đủ để trả mạng cho anh trai của cô chưa?”

Tiêu Bách Thần quay sang Mạn Hoành Liễu, thờ ơ cất giọng hỏi. Cô cũng chính là người duy nhất đã bỏ phiếu cho Tiêu Bách Thần.

Mạn Hoành Liễu đôi mắt có chút long lanh, bèn gật nhẹ đầu xác nhận.

Phập...!

Cùng với tiếng rống thảm thiết của Ngạn Xuyên là ngón tay cái của anh ta lập tức bị chặt đứt lìa, rơi cả xuống đất.

Máu tươi ồ ạt chảy ra...

Cả đám đông kinh hãi.

“Động vào con trai của nhà họ Lưu, anh chết chắc rồi!”

Cửu Long thất thần nhìn vào bàn tay cụt mất một ngón của Ngạn Xuyên, lắp bắp mà nói.

Ngạn Xuyên.

Lưu Ngạn Xuyên.

Có lẽ nào!