Twilight Series Tập 4: Hừng Đông

Chương 26: Tỏa sáng



“Bố không biết phải nói với Renée thế nào nữa đây”, Charlie nói, bước chân ngập ngừng nơi ngưỡng cửa. Ông duỗi người ra, bao tử réo lên.

Tôi gật đầu. “Con hiểu mà. Con cũng chẳng muốn khiến mẹ lo lắng. Tốt hơn là nên bảo vệ mẹ. Điều này quả thực chẳng phải dành cho những người yếu bóng vía”.

Đôi môi ông vặn vẹo trông thật tội. “Bố cũng sẽ bảo vệ con nữa, nếu bố biết cách. Nhưng con cũng chẳng thuộc loại người yếu bóng vía mà, phải không?”

Tôi cười, kéo theo một hơi thở xuyên qua kẽ răng.

Charlie lơ đãng vỗ bụng. “Bố đang suy ngẫm về điều đó. Chúng ta sẽ lại nói chuyện về nó phải không?”

“Vâng”, Tôi hứa.

Theo một nghĩa nào đó thì hôm nay quả thực là một ngày dài, nhưng theo một nghĩa khác thì lại quá ngắn. Charlie đã trễ bữa tối mà Sue Clearwater đã nấu cho ông và Billy. Sẽ không phải là một buổi tối thoải mái lắm, nhưng ít nhất thì ông cũng được ăn uống tử tế. Tôi mừng vì đã có người giúp ông khỏi chết đói với khả năng nấu nướng dở tệ của mình.

Cả ngày căng thẳng đã khiến lúc này trôi qua thật chậm, Charlie vẫn chưa thả lỏng vai. Nhưng ông cũng chẳng vội về. Ông đang theo dõi cả hai hiệp đấu - thật may là ông mê mải đến nỗi chẳng để ý đến những lời trêu chọc bóng gió của Emmett ngày càng trở nên rõ ràng và cũng ngày càng ít liên quan tới đá bóng đá banh - ông xem luôn những lời bình sau trận đấu, và cả bản tin nữa.

Ông chẳng nhúc nhích gì mãi cho đến lúc Seth nhắc ông. “Chẳng phải bác đang để Billy và mẹ cháu chờ sao, Charlie? Thôi nào, Bella và Nessie ngày mai vẫn còn ở đây mà. Bác đi ăn đi nhé?”

Rõ ràng là ông chẳng tin rằng Seth nhắc mình về chỉ vì bữa tối, điều đó ánh lên trong mắt ông, nhưng ông vẫn theo Seth dẫn lối ra ngoài. Sự hoài nghi vẫn còn hiển hiện khi ông ngừng bước. Những quầng mây đã mỏng hơn, cơn mưa tạnh rồi. Mặt trời vẫn còn lấp ló dù đã đến lúc hoàng hôn buông.

“Jake nói rằng hai đứa con phải chuyển đi”, giờ thì ông thì thầm với tôi.

“Con chẳng muốn làm vậy nếu vẫn còn cách khác. Và đó là lý do vì sao tụi con vẫn còn ở đây”.

“Cậu ấy nói con vẫn có thể ở thêm ít lâu nữa, nhưng chỉ khi nào bố đủ mạnh mẽ, và chỉ khi bố ngậm miệng lại”.

“Vâng- nhưng bố à, con chẳng thể hứa là tụi con sẽ không dời đi. Chuyện này phức tạp một chút-”

“Chỉ những chuyện bố cần phải biết thôi”, ông nhắc.

“Vâng”.

“Dù vậy, nếu vẫn phải đi, thì con sẽ trở lại thăm bố chứ?”

“Con hứa, bố à. Giờ thì bố đã biết đủ nhiều rồi, con nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Con sẽ ở gần như bố muốn”.

Ông khẽ cắn môi, rồi từ từ và thận trọng dang rộng vòng tay về phía tôi. Tôi chuyển Renesmee - giờ đã ngủ khì rồi - sang tay trái, khóa hàm lại, và cũng khóa luôn hơi thở, vòng tay ôm nhẹ vào eo ông, cái eo ấm nóng và mềm mại.

“Hãy thực sự ở gần bố nhé, Bella”, ông lẩm bẩm. “thật gần”.

“Con yêu bố”, tôi thì thầm qua kẽ răng.

Ông rùng mình và buông tay ra. Tay tôi cũng thả rơi xuống.

“Bố cũng yêu con, nhóc à. Bất kể chuyện gì đổi thay, điều đó sẽ mãi không thay đổi”. Ông đưa một ngón tay sờ vào đôi má hồng hào của Renesmee. “Chắc chắn là con bé rất giống con”.

Tôi cố giữ vẻ bình thường, dù tôi chẳng hề cảm thấy bình thường chút nào. “Giống Edward nhiều hơn chứ, con nghĩ vậy”. Tôi ngập ngừng, rồi tiếp. “Con bé giống bố ở mái tóc xoăn”.

Charlie giật mình, rồi gật đầu. “Huh. Chắc vậy đó. Huh. Làm ông ngoại”. Ông lắc đầu đầy hoài nghi. “Có phải bố chưa được bế nó?”

Tôi chớp mắt, choáng váng rồi tự trấn tĩnh lại. Sau khi cân nhắc thật nhanh, và đánh giá xử sự của Renesmee - con bé hoàn toàn có thể kiểm soát được - tôi quyết định đặt cược vận may của mình, bởi hôm nay mọi thứ đều có vẻ ổn cả-

“Đây bố”, tôi trao con bé cho ông. Lập tức ông đưa vòng tay lóng ngóng ra đỡ, và tôi đặt Renesmee vào đó. Da ông không ấm nóng như da con bé, nhưng nó kích thích cổ họng tôi khi cảm nhận được sức ấm nóng đang tuôn chảy dưới làn da mỏng manh kia. Chỗ nào tôi đụng vào ông, chỗ đó ông nổi da gà. Tôi không chắc đó là phản ứng của ông với thân nhiệt mới của tôi, hay đơn thuần chỉ là một phản ứng tâm ly.

Charlie khẽ làu bàu khi nhận ra sức nặng của con bé. “Nó- cứng cáp quá”.

Tôi nhăn mặt. Với tôi thì con bé nhẹ như không. Cũng có thể khả năng cân đong áng chừng của tôi “tiêu” rồi.

“Cứng cáp là tốt”, Charlie nói khi thấy biểu hiện của tôi. Rồi ông tự lẩm bẩm với chính mình. “Con bé cũng cần phải mạnh mẽ nữa, khi nó bị vây quanh bởi những chuyện điên rồ này”. Ông đung đưa vòng tay nhè nhẹ, từ bên này qua bên kia. “Đứa trẻ xinh xắn nhất mà ta từng thấy, hơn cả con, nhóc à. Xin lỗi con nhé, nhưng quả là như vậy”.

“Con biết mà”.

“Đứa trẻ xinh xắn”, ông lặp lại, nhưng giờ thì giống tiếng thủ thỉ hơn.

Tôi có thể nhìn thấy điều đó trên mặt ông - tôi có thể thấy nó đang lớn dần lên. Cũng như chúng tôi, Charlie đang vô vọng chống lại sức lôi cuốn diệu kỳ từ con bé. Chỉ hai giây nằm trong vòng tay ông, và con bé đã chiếm trọn tình cảm của ông.

“Mai bố lại đến được chứ?”

“Tất nhiên rồi, bố à. Chúng con sẽ vẫn ở lại đây mà”.

“Tốt hơn là con nên ở lại”, ông nghiêm nghị nói, nhưng gương mặt ông đã giãn ra, và vẫn còn chăm chú vào Renesmee. “Mai gặp lại nhé, Nessie”.

“Lại đến bố nữa!”

“Hả?”

“Tên con bé là Renesmee. Là Renée và Esme ghép lại. Không còn biến thể nào khác đâu”. Lúc này tôi đang nỗ lực để trấn tĩnh lại mà không cần phải hít một hơi thở sâu. “Bố có muốn biết tên lót của con bé không?”

“Chắc chắc rồi”.

“Carlie. Với một chữ C, là Carlisle và Charlie ghép lại đó”.

Ông cười, tiếng cười sảng khoái, đuôi mắt đầy những nếp nhăn, khiến cho tôi cũng lơi lỏng sự đề phòng. “Cám ơn con, Bella”.

“Con cũng cám ơn bố. Đã có quá nhiều thứ thay đổi thật nhanh. Đầu con vẫn chưa hết quay mòng mòng. Nếu giờ bố không ở đây với con, con cũng chẳng biết làm sao mà tin vào- vào cái sự thật này nữa”. Tôi định nói là tin nổi rằng con đang là ai nữa đây. Đó có thể là điều ông không nhất thiết phải biết.

Bao tử Charlie lại réo ầm ĩ.

“Đi ăn đi bố. Chúng con vẫn sẽ ở đây thôi mà”. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc đó - lần đầu tiên thấy khó chịu khi chìm đắm trong tưởng tượng - cái linh cảm rằng mọi thứ sẽ biến mất trong ánh bình minh.

Charlie gật đầu và miễn cưỡng trao Renesmee lại cho tôi. Ông hướng ánh mắt về phía ngôi nhà, đôi mắt thoáng chút hoang dại khi nhìn vào căn phòng lớn sáng sủa. Mọi người vẫn còn ở đó, trừ Jacob, tôi có thể nghe tiếng cậu ta lục tung cái tủ lạnh trong bếp; Alice đang uể oải ngồi nơi chân cầu thang, Jasper gối đầu vào lòng cô ấy; Carlisle lại đang chúi đầu vào cuốn sách trong lòng, còn Esme thì đang lẩm bẩm và nguệch ngoạc cái chi đó vào sổ tay. Trong khi đó, Rosalie và Emmett đã xếp xong tầng đầu tiên của ngôi nhà bằng lá bài to thiệt là to chỗ gầm cầu thang. Edward thì đến bên chiếc dương cầm và tự đánh một bản cho riêng mình. Không có gì cho thấy là ngày sắp hết, là đã đến lúc phải ăn, hay là những hoạt động chuyển tiếp sang buổi tối. Có cái gì đó mơ hồ đã thay đổi bầu không khí. Nhà Cullens chẳng còn cố hết sức như họ thường làm - những “mánh”- mô phỏng hành vi của con người đã dần biến mất, đủ cho Charlie nhận ra được sự khác biệt.

Ông rùng mình, lắc đầu, và thở dài. “Mai gặp lại con nhé, Bella”. Ông nhăn mặt, rồi tiếp. Ý bố là trông con không hẳn là không khỏe. Bố sẽ cố quen với điều đó vậy”.

“Cám ơn bố”.

Charlie gật đầu và trầm ngâm khi bước ra xe. Tôi dõi theo ông lái xe đi, không phải đến tận lúc nghe thấy tiếng xe ông ra đến đường cái tôi mới nhận ra điều đó. Tôi đã thực sự dõi theo ông cả ngày nay, mà không làm gì gây hại đến ông cả.

Tự tôi làm được. Hẳn là tôi phải có năng lực siêu nhiên nào đó!

Có vẻ như những việc tốt đẹp đều đã trở thành hiện thực. Liệu tôi có thể thực sự có cả hai gia đình, gia đình mới và vài người trong gia đình cũ của mình? Vậy mà tôi đã cho rằng ngày hôm qua mới là hoàn hảo.

“Wow”, tôi lẩm bẩm khi chớp mắt và cảm thấy cặp kính áp tròng thứ ba đang rã ra.

Tiếng dương cầm im bặt, và vòng tay Edward ôm lấy eo tôi, cằm anh tựa lên vai tôi.

“Em đã thực hiện đúng theo từng lời anh dặn”.

“Edward, em đã làm được rồi”.

“Em đã làm được. Không thể nào tin được. Em khiến cho tất cả lo lắng về một ma cà rồng mới sinh đã qua rồi”. Anh khẽ cười.

“Thậm chí anh còn không chắc là cô ấy có phải ma cà rồng không nữa đây, chứ nói gì đến một ma cà rồng mới sinh”, Emmett nói vọng lên từ gầm cầu thang. “Cô ấy đã được thuần hóa rồi”.

Tất cả những lời bình luận khiến tôi lúng túng của anh ấy ngay trước mặt bố tôi như vang vọng trở lại, và thật tốt là lúc đó tôi đang bế Renesmee. Tôi gầm gừ trong miệng, điều đó hoàn toàn chẳng giúp tôi tự kiểm soát phản ứng được nhiều.

“Ôi sợ quá”. Emmett cười vang.

Tôi giận dữ rít lên, và Renesmee cựa quậy trên tay tôi. Con bé chớp mắt vài lần và nhìn quanh ngơ ngác. Con bé hít hà, rồi quay sang tôi.

“Ngày mai Charlie sẽ trở lại mà”, tôi trấn an con bé.

“Tuyệt”, Emmett nói. Lần này thì Rosalie cũng cười với anh ta.

“Không hay ho gì đâu, Emmett à”, Edward nhắc với giọng khinh bạc, đưa tay ra đỡ lấy Renesmee. Anh nháy mắt khi tôi còn đang do dự, và rồi, với một ít bối rối, tôi trao con bé cho anh.

“Em nói vậy là sao?”. Emmett hỏi.

“Thì là hơi ngu ngốc một chút, anh không thấy vậy sao, khi anh chọc giận cô nàng ma cà rồng mạnh nhất nhà này?”

Emmett ló đầu ra và khụt khịt. “Làm ơn đi mà!”

“Bella”, Edward thì thầm với tôi trong khi Emmett đang lắng nghe từ rất gần, “Em có nhớ vài tháng trước, anh đã đòi em dành cho anh một đặc ân một khi em trở nên bất tử không?”

Lời anh gợi lên những kí ức lờ mờ. Tôi lướt qua những đoạn đối thoại khi còn là con người, và lọc ra. Chỉ lát sau, tôi chợt nhớ và thốt lên. “Oh!”

Alice cố nén cười, người rung lên, giờ bật ra từng tràng cười lớn. Jacob thò đầu ra ngay góc nhà, miệng còn đang ngấu nghiến thức ăn.

“Gì vậy?”. Emmett gầm gừ.

“Thật vậy sao?”. Tôi hỏi Edward.

“Hãy tin anh”, anh nói.

Tôi hít một hơi thật sâu. “Emmett, anh nghĩ sao khi mình cá cược một chút nhỉ?”

Anh ấy lập tức đứng lên. “Kinh hoàng thật. Tới luôn đi”. Tôi cắn môi. Anh ấy bự con quá.

“Trừ phi em đang sợ-?”. Emmett gạ.

Tôi so vai. “Anh. Em. Vật tay đôi. Trên bàn phòng ăn. Ngay bây giờ”.

Nụ cười nhăn nhở của Emmett giờ rộng đến hai mang tai.

“Bella”, Alice nói nhanh, “chị nghĩ là Esme cũng khá thích cái bàn ấy đấy. Đồ cổ mà”.

“Cám ơn con”, Esme nói với cô ấy.

“Không thành vấn đề”, Emmett nói với nụ cười yếu ớt hắt ra. “Lối này, Bella”.

Tôi theo anh ấy ra lối đằng sau, dẫn ra cái gara, tôi có thể nghe tiếng những người khác cũng đang theo bước. Có một tảng granit khá rộng trong đám đá rải rác ven sông, hẳn đó là nơi Emmett đang tới. Mặc dù khối đá hơi vát tròn và không bằng phẳng, nó vẫn có thể “đảm đương nhiệm vụ”-.

Emmett đặt khuỷu tay lên tảng đá và ngoắc tay bảo tôi tiến tới.

Tôi lại thấy hồi hộp khi trông thấy những bắp thịt dày cui nơi cuộn tay của Emmett, nhưng tôi giữ vẻ tự nhiên. Edward đã đảm bảo rằng thời gian này tôi mạnh hơn bất kỳ ai. Anh trông có vẻ rất tự tin về điều đó, và tôi cũng thấy khỏe thật. Khỏe ư? Tôi tự hỏi khi nhìn vào cơ bắp cuồn cuộn của Emmett. Tuy vậy, tôi thậm chí vẫn chưa đủ hai ngày tuổi trong lốt ma cà rồng cơ mà, và điều đó phải được kể đến chứ. Trừ phi ở tôi chẳng có gì bình thường cả. Có thể tôi không khỏe bằng một ma cà rồng mới sinh bình thường, có thể đó là lí do vì sao với tôi việc kiểm soát có vẻ dễ dàng hơn.

Tôi cố tỏ vẻ thờ ơ khi đặt khuỷu tay lên mặt đá.

“Okay, Emmett. Em thắng thì anh không được nói tiếng nào về cuộc sống vợ chồng riêng tư của em với bất cứ ai nha, kể cả với Rose nữa. Không ám chỉ, không bóng gió - không gì hết”.

Anh ấy nhíu mày. “Chơi luôn. Còn nếu anh thắng, thì tình hình sẽ tệ đi rất nhiều đấy”.

Anh ấy nghe được tôi ngừng thở, và cười tí tởn. Mắt anh lộ rõ sự không khách sáo.

“Chùn bước dễ thế hả em gái bé bỏng?”. Emmett chế giễu. “Em không hoang dại lắm phải không? Anh cược là căn nhà đó của em sẽ chẳng thể đổ sụp được đâu”. Anh ấy cười phá ra. “Edward có nói với em là Rose và anh đã phá bao nhiêu căn rồi không?”

Tôi nghiến răng và túm lấy cánh tay to lớn của anh ấy. “Một, hai-”

“Ba”, anh ấy lẩm nhẩm và gồng lên vật tay tôi. Chẳng có gì xảy ra cả.

Ồ, tôi có thể nhận thấy cái lực tay mà anh ấy đang ráng sức. Trí óc mới của tôi khá tốt trong tất cả các loại tính toán, và vì vậy tôi có thể nói rằng nếu không gặp trở lực thì tay anh có thể nghiền xuyên thủng khối đá mà không một chút khó khăn nào. Áp lực tăng lên, và tôi bất chợt tự hỏi rằng liệu có phải một chiếc xe tải chở đầy xi măng đang lao xuống với vận tốc 40 dặm một giờ thì sẽ tạo nên một lực tương đương không. Hay là 50 dặm một giờ? 60? Có thể còn hơn nữa.

Nhưng vẫn chưa đủ để xê dịch được tôi. Tay anh ấy lại gồng lên với một cú chí mạng, cũng chẳng dễ chịu gì. Có vẻ lại thêm một tin tốt nữa theo một cách lạ lùng. Tôi đã rất thận trọng kể từ lần cuối cùng thức giấc, ráng hết sức để không làm vỡ thứ gì. Hơi lạ là tôi cũng dễ dàng sử dụng các cơ bắp mạnh mẽ của mình. Cứ để sức mạnh tuôn chảy, hơn là nỗ lực để kiềm nó lại.

Emmett gầm gừ, trán anh ấy nhăn lại và toàn thân căng cứng, để đối chỏi lại cánh tay bất động của tôi. Tôi để đến lúc anh ấy ướt đẫm mồ hôi, trong khi đó tôi thích thú với cái cảm giác về một sức lực khủng khiếp đang hiện rõ nơi cánh tay mình.

Tuy vậy, vài giây sau, tôi bắt đầu thấy chán. Tôi co cánh tay lại, và Emmett thua một inch rồi. Tôi cười vang. Emmett rít qua kẽ răng.

“Ngậm miệng lại”, tôi nhắc, và rồi ấn tay anh ấy xuống nền đá. Một tiếng rắc chói tai vang vọng vào khu rừng. Tảng đá rung lên bần bật, và một mảnh - to khoảng một phần tám tảng đá ấy - bể ra theo đường nứt và rơi uỳnh xuống. Nó rớt vào chân Emmett, và tôi cười khúc khích. Tôi cũng có thể nghe cả tiếng Jacob và Edward đang rinh rích cười.

Emmett đá mảnh vỡ bay qua con sông. Nó chặt ngang thân một cây gỗ thích non trước khi găm xuống gốc của một cây linh sam lớn, cái cây này đung đưa và rồi té nghiêng sang cây bên cạnh.

“Đấu lại nha. Ngày mai”.

“Đừng nuốt lời nhanh vậy chứ”, tôi bảo anh. “Có khi anh phải mất hàng tháng trời ấy chứ”.

Emmett gầm gừ, thoáng nhe răng. “Ngày mai”.

“Hey, bất kể điều gì giúp anh vui, ông anh to lớn ạ”.

Trước khi quay đi, Emmett còn thoi vào tảng đá một quả, làm nó vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh nhỏ và mưa bụi li ti. Phong cách gọn gàng đấy, nhưng rõ là hơi trẻ con.

Hào hứng với cái bằng chứng rõ rành rành rằng tôi còn khỏe hơn cả ma cà rồng khỏe nhất mà tôi từng biết, tôi đặt bàn tay mình, với những ngón tay xòe rộng, lên một tảng đá. Rồi tôi từ từ ấn sâu mấy ngón tay vào tảng đá, nói là nghiền nát nó thì đúng hơn là hằn sâu vào đó. Dấu vết để lại gợi tôi nhớ đến một loại phô mai cứng. Tôi kết thúc với bàn tay lấm tấm bụi đá.

“Tuyệt thật”, tôi lẩm bẩm.

Nở nụ cười rộng hết mức, tôi đột nhiên xoáy tay lại và chặt một đòn theo kiểu karate vào tảng đá. Phát ra một âm thanh gọn lỏn, và tảng đá - với bụi tung mù mịt - vỡ ra làm đôi.

Tôi lại khúc khích cười.

Tôi không mấy để ý đến tiếng cười sau lưng khi tôi đấm và đá phần còn lại của tảng đá thành từng mảnh vụn. Tôi đã rất vui mà, cứ cười mãi thôi. Mãi cho đến lúc tôi chợt nghe thấy một tiếng cười khúc khích nho nhỏ như một tràng chuông ngân cao vút, thì tôi mới nhìn lại trò đùa xuẩn ngốc của mình. “Có phải con bé vừa cười không?”

Mọi người đang nhìn chằm chằm vào Renesmee, ai cũng lặng người đi hệt như tôi vậy.

“Ừ”, Edward nói.

“Ai mà nhịn cười cho nổi chứ?”. Jacob đảo mắt và khẽ nói.

“Hãy nói là đầu óc cậu đã thoáng hơn lần đầu đến đây rồi nhé, sói à”. Edward đùa, giọng anh chẳng còn vẻ gì là thù địch cả.

“Khác đấy”, Jacob nói và tôi ngạc nhiên khi thấy cậu ấy về đấm lên vai Edward. “Bella được cho là đã trưởng thành rồi. Lập gia đình và làm mẹ. Chẳng phải chị ấy cần chững chạc hơn nữa sao?”

Renesmee nhăn nhó, và chạm vào mặt Edward. “Con bé muốn gì vậy anh?”. Tôi hỏi.

“Bớt chững chạc hơn đi em”, Edward nói và cười toe toét. “Gần như là con bé cũng vui giống anh khi thấy em sống thoải mái với bản thân mình.

“Mẹ trông buồn cười lắm sao?”. Tôi hỏi Renesmee, phóng ngược trở lại và chạm vào con bé cùng lúc con bé chạm vào tôi. Tôi đỡ con bé từ tay Edward và chìa ra cho nó một mảnh đá vỡ. “Bé con muốn thử không nè?”

Con bé nở một nụ cười sáng lấp lánh và cầm lấy cục đá bằng cả hai tay. Nó siết tay, và có những vết hằn xuất hiện giữa đôi chân mày khi nó tập trung như thế.

Một tiếng rào rạo nho nhỏ, và một ít bụi. Con bé nhăn mặt, và đưa cục đá khó nhằn ấy lại cho tôi. “Để mẹ”, tôi nói và bóp nó thành cát.

Con bé vỗ tay và cười lớn; tiếng cười mời mọc tất cả chúng tôi tham gia vào.

Mặt trời đột nhiên thổi tung những đám mây, chiếu những tia sáng lấp lánh trùm phủ lên mười người bọn tôi. Và lập tức tôi mất đi vẻ đẹp của làn da mình trong ánh hoàng hôn. Lóa mắt luôn đó!

Renesmee mò mẫm làn da nhẵn lấp lánh ánh kim cương, rồi để cánh tay nó cạnh tôi. Làn da nó cũng sáng nhỏ nhỏ, huyền ảo và bí ẩn. Không gì có thể giữ nó ở trong nhà mỗi khi trời nắng như làn da lấp lánh rực rỡ giữ chân tụi tôi. Con bé đụng nhẹ vào mặt tôi, nó đang nghĩ về sự khác biệt và cảm thấy hơi cáu kỉnh.

“Con là người đẹp nhất mà”, tôi trấn an con bé.

“Bố không chắc là bố cũng đồng ý về điều đó”, Edward nói, và khi tôi quay lại để trả lời anh, ánh mặt trời trên gương mặt anh ùa tới khiến tôi ngây ngất và im lặng.

Jacob lấy tay che trước mặt ngăn chói mắt. “Đồ Bella kỳ cục”, cậu ấy nhận xét.

“Cô ấy là kẻ gây sửng sốt biết bao”, Edward thầm thì, gần như là sự đồng ý, như thể lời nhận xét vừa rồi của Jacob là một lời ca tụng vậy. Anh vừa gây ngạc nhiên, mà cũng vừa rất ngạc nhiên.

Thật là một cảm giác lạ kỳ - không hẳn là sửng sốt, tôi nghĩ vậy, kể từ khi mọi việc đều trở nên lạ lùng như lúc này - có khi nó cũng trở thành bình thường mất rồi. Khi còn là con người, tôi chưa từng xuất sắc ở bất kỳ lĩnh vực nào. Tôi cũng khá trong việc thỏa thuận với Renée, nhưng có thể nhiều người còn làm được tốt hơn; có vẻ dượng Phil là một người như vậy. Tôi cũng là một học trò khá, nhưng chẳng bao giờ đứng đầu lớp được cả. Hiển nhiên, tôi cũng chẳng thể được kể đến trong bất kỳ lĩnh vực nào liên quan đến điền kinh. Cũng không đối với nghệ thuật hay âm nhạc, tôi chẳng có năng khiếu đặc biệt nào mà khoe khoang cả. Và cũng chẳng ai trao huân chương cho việc đọc nhiều sách cả. Sau mười tám năm xoàng xĩnh, tôi đã quen với việc ở mức trung bình. Giờ tôi chợt nhận ra rằng mình đã từ bỏ tất cả những khát vọng vươn lên và tỏa sáng từ rất lâu rồi. Cố hết sức mình, mấy chữ đó hình như không hợp với thế giới của tôi.

Vì vậy điều này quả thực thật lạ. Giờ tôi đang gây ngạc nhiên, với họ và với cả chính mình. Như thể là tôi sinh ra là để làm ma cà rồng vậy. Ý nghĩ này khiến tôi muốn cười vang, nhưng nó cũng khiến tôi muốn hát lên nữa. Trên thế giới này, tôi đã tìm được đúng chỗ của mình, một nơi mà tôi hoàn toàn thích hợp, một nơi để tôi tỏa sáng.